Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu







Muốn biết Liễu Hàm Liên gặp nguy hiểm gì, vậy thì phải quay ngược thời gian về trước một chút.


Sau khi Liễu Hàm Liên hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Bồ Duệ Minh, mẫu thân nàng là Lương thị quyết định đưa nữ nhi đến miếu thắp hương tạ lễ.


Tuy Liễu Hàm Liên còn nhỏ tuổi, song số lần nàng liên tiếp gặp nạn lại không ít, mặc dù lần nào cũng hóa nguy thành an, nhưng Lương thị vẫn bồi dưỡng thói quen thắp hương tạ lễ.


Không lâu sau khi dùng điểm tâm, hai người dẫn theo hạ nhân ngồi xe ngựa xuất phát.


Trong xe, Lương thị kéo tay nữ nhi hăng hái cảm khái: "Cũng may lần này chỉ sợ bóng sợ gió một trận, mẫu thân chỉ có một nữ nhi là con, nếu con có chuyện gì thì mạng già của ta cũng không còn!"

Liễu Hàm Liên nắm chặt tay mẫu th an ủi: "Chuyện lần này cũng khiến con hoảng sợ, nhưng mà may mắn được ân nhân cứu giúp, chỉ tiếc không nói câu nào hắn đã rời đi rồi, làm cho con ngay cả lời cảm ơn cũng chưa kịp nói!"

Lương thị cũng phiền muộn, "Ngày hôm qua phụ thân con đã phái người ra ngoài nghe ngóng, chẳng qua là trong thành Lê Sơn của chúng ta không có gia đình nào họ Bồ, lẽ nào còn có nội tình gì khác?"


Người làm mẫu thân, bảo vệ nữ nhi là thiên tính, Lương thị không sợ những cái khác, chỉ e nữ nhi bị kẻ xấu gài bẫy, lỡ đâu đám đạo tặc cùng phe với vị ân nhân kia, vậy biết làm sao đây?

Cũng không phải bà lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, chẳng qua là bà có nhi nữ, hơn nữa số mạng nhi nữ còn không được tốt lắm, người làm mẫu thân như bà phải cẩn thận từng li từng tí, dù sao cũng không tính là quá đáng.


Lần đầu tiên gặp chuyện chẳng lành là vào năm Liễu Hàm Liên ba tuổi, hôm đó có lễ hội hoa đăng, tiểu cô nương nho nhỏ được người nhà và hạ nhân bảo vệ cẩn thận nhưng vẫn lạc mất, Lương thị lo lắng đến độ suýt phát điên, phái người tìm suốt cả đêm không tìm được, ai ngờ vào sáng sớm hôm sau lại phát hiện nữ nhi bình yên vô sự chơi đùa trước cửa nhà, nghe được tin này, ngay cả giày cũng không mang, Lương thị đã vội chạy ra ôm nữ nhi khóc không ra hơi.


Có lẽ lần đó đã tiêu tốn hết vận may cả đời Liễu Hàm Liên, sau khi về nhà nàng bệnh nặng một trận, đêm nào cũng gọi "Chó con chó con" không chịu đi ngủ, Lương thị và phu quân mời tất cả đại phu trong thành tới cũng chẳng có tác dụng, cuối cùng là do nàng tự nín khóc.


Từ đó về sau, Liễu Hàm Liên luôn gặp phải chuyện phiền phức, có đều lần nào cũng bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm, song loại chuyện gặp thổ phỉ trên núi thế này, còn suýt mất mạng vẫn là lần đầu tiên.


Đến miếu thờ, hai người dâng hương, Lương thị gặp được một vị phu nhân có quan hệ tốt nên dừng lại trò chuyện, Liễu Hàm Liên cảm thấy nhàm chán, nàng xin phép mẫu thân một tiếng rồi ra vườn đào phía sau miếu thờ ngắm hoa.


Hôm nay đúng dịp mùa hoa đào nở rộ, biển hoa màu hồng nhạt đẹp như tiên cảnh, Liễu Hàm Liên dẫn hạ nhân vừa đi vừa ngắm, nói là thưởng thức phong cảnh, thật ra trong đầu nàng từ đầu đến cuối chỉ lởn vởn một màn kiều diễm trong giấc mộng xuân đêm qua.


"Ơ, ta còn tưởng là ai, thì ra là Liễu tiểu thư! Hôm nay được diện kiến, quả thật danh bất hư truyền!"

Giọng nam nhân đột ngột truyền đến, Liễu Hàm Liên nhìn lại thì thấy một nam tử.

Phía sau người nọ có không ít gia đinh, cả đám vênh váo đắc ý đi về phía nàng.


Trông tướng mạo người này cũng không tệ, chẳng qua là gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, sắc mặt vàng vọt, quầng thâm mắt xanh đen, bước đi xiêu vẹo không có lực, Liễu Hàm Liên cảm thấy không những sức khỏe người này không tốt mà cách nói chuyện cũng rất quái gở.


Xuất phát từ lễ phép, nàng đành chào hỏi: "Chẳng hay vị công tử này là?"

Người nọ cười ha hả tự giới thiệu với nàng: "Thật không hổ danh tiểu thư khuê các, hiển nhiên không biết tại hạ! Tại hạ Phùng Tân Xương, gia phụ là quan phụ mẫu thành Lê Sơn này.

"

Liễu Hàm Liên là khuê nữ, không nhận ra gã mới là bình thường, thế nhưng các cô nương trong kỷ viện toàn thành không ai không biết gã.



Phùng Tân Xương được xưng tụng là quỷ háo sắc, năm mười ba tuổi gã đã bắt đầu cưỡng bức nha hoàn trong nhà, càng lớn càng trêu hoa ghẹo liễu, ngay cả tiểu thiếp của phụ thân ruột gã cũng không buông tha, hiện tại chỉ mới hơn hai mươi mà đã bị tửu sắc hại thân.


"Từ lâu đã nghe danh Liễu tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân, hôm nay tình cờ gặp gỡ quả đúng như thế!" Phùng Tân Xương híp đôi mắt bệnh hoạn đánh giá Liễu Hàm Liên, sau đó gã gật gù tỏ vẻ hài lòng: "Đúng thế, trong thành Lê Sơn này người xứng làm chính thê của bổn công tử chỉ có nàng, ta sẽ cho nàng thể diện, sau khi thưa chuyện với phụ mẫu, hai ngày nữa nàng hãy chờ ta đến nhà cầu thân!"

Liễu Hàm Liên nhíu mày nhìn gã, thầm nghĩ tên vô lại này từ đâu tới?

Còn nói cái gì cho nàng thể diện? Ai cần hạng người như ngọn đèn cạn dầu treo trước gió như ngươi cho thể diện?

Nàng không muốn lãng phí miệng lưỡi với Phùng Tân Xương, song nha hoàn bên cạnh lại không thể chịu đựng to tiếng mắng: "Ta khinh, sao không nhìn lại coi bản thân ngươi có dạng gì? Tiểu thư Liễu gia chúng ta há có thể cho người tùy ý đùa bỡn hay sao? Phụ thân ngươi làm quan thì thế nào? Chẳng qua chỉ là chức quan luân chuyển sau ba năm mà thôi, ngay cả quan tiềm nhiệm còn phải khúm núm đến thăm hỏi lão gia nhà chúng ta trước, dựa vào ngươi cũng dám mở miệng nói lời bẩn thỉu với tiểu thư chúng ta à?"

"Hừ, tiểu kỹ nữ, ngươi dám lên mặt?" Phùng Tân Xương hận nhất là người ta xem thường mình, gã quay sang ra lệnh cho gia đinh bên cạnh: "Người đâu, đánh cho ta, đánh đến khi nào ngoan ngoãn phục tùng thì thôi! Hôm nay gia muốn ngủ với tiểu tỷ tỷ nhỏ nhắn xinh xắn này, đợi gia thoải mái xong sẽ thưởng tiểu kỹ nữ cuồng ngôn kia cho các ngươi, luân phiên chơi cho đã!"

Bên cạnh Liễu Hàm Liên chỉ có bốn năm nha hoàn bà tử, còn sau lưng Phùng Tân Xương có tận tám chính gia đinh, có điều Liễu Hàm Liên không hề sợ hãi, nàng cao giọng quát: "Người đâu, mau tới đây đánh lũ vô lại này cho ta!"

Cách đó không xa, hơn hai mươi gia đinh thân thể cường tráng lập tức chạy tới, như ong vỡ tổ bao vây đám người Phùng Tân Xương, đánh cho bọn chúng kêu la thảm thiết.


Thân thể Phùng Tân Xương vốn yếu ớt thở không ra hơi, mới chịu một quyền đã nằm bò trên mặt đất không dậy nổi, mà gã ngã xuống, đám gia đinh bên cạnh cũng không dám phản kháng nữa.


Lúc này Bồ Duệ Minh lòng như lửa đốt cũng vừa có mặt, liếc mắt đã thấy Phùng Tân Xương và gia đinh của gã nằm la liệt rên rỉ trên mặt đất, còn Liễu Hàm Liên vẫn thướt tha yêu kiều đứng đằng kia, thái độ không giận mà tự uy.


Có điều vừa nhìn thấy Bồ Duệ Minh, Liễu Hàm Liên lập tức cười đến mặt mày cong cong, bước nhanh về phía hắn.



"Sao ân nhân lại ở đây?" Lúc chỉ còn cách hắn vài bước chân Liễu Hàm Liên mới dừng lại, đột nhiên nhớ tới gì đó, nàng xấu hổ cúi đầu không nói nữa.


"Có chuyện gì với đám người kia thế?" Hắn nhìn nàng không chớp mắt.


"Một lũ vô lại mà thôi!" Liễu Hàm Liên lấy hết can đảm dùng đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn, "Theo lời ân nhân chỉ điểm lần trước, lần này ta mang theo nhiều hạ nhân một chút, quả nhiên hôm nay không chịu thiệt, nói tới mới nhớ, ta còn muốn tạ ơn ân nhân nữa!"

Bồ Duệ Minh từ rất xa chạy tới ho nhẹ một tiếng, sau đó hắn cười cười, "Tốt, làm tốt lắm!"

Lúc này Phùng Tân Xương nằm trên mặt đất lồm cồm bò dậy, chỉ thẳng vào Bồ Duệ Minh hỏi to: "Hắn là ai? Chẳng lẽ là tình lang của nàng?"

******************************

Liễu Hàm Liên là cô nương một lần ngã là một lần khôn, anh hùng vừa chạy tới, mỹ nhân đã tự giải quyết mọi chuyện.








Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận