Tiểu hồ ly đột nhiên nhảy lên, chiếc đuôi to xõa tung mềm mại đong đưa bổ nhào vào người Liễu Hàm Liên, hết liếm mặt nàng rồi đến cổ nàng, đầu lưỡi mềm mại chạm phải da thịt làm nàng chịu không nổi cười thành tiếng.
Nàng cười đến thở không ra hơi, muốn ngăn tiểu hồ ly nhiệt tình như lửa lại, có đều bộ lông trên người nó bóng loáng trơn trượt, nàng không thể nào bắt được nó, hơn nữa Liễu Hàm Liên cũng không dám dùng nhiều sức, sợ làm đau bé cưng.
Cuối cùng không biết làm sao, tiểu hồ ly nằm úp sấp lên ngực nàng, đầu mũi nho nhỏ lạnh buốt, cách lớp yếm mỏng manh, chống lên nụ anh đào nở rộ trên bầu nhũ trắng nõn.
Liễu Hàm Liên rùng mình mấy cái, "A! Không cho phép làm loạn!"
Nàng luồn tay xuống bẹ sườn tiểu hồ ly, xách cả người nó lên, cái đầu nhỏ xù lông cọ cọ vào cổ nàng, nàng nhẹ nhàng vỗ lên mông nó một cái, "Tiểu bại hoại, lại nghịch ngợm rồi!"
Thân thể tiểu hồ ly cứng đờ trong lòng nàng, lỗ tai dựng thành hình chữ bát (八), đôi mắt màu lam băng giá mở to ngạc nhiên nhìn nàng.
Dáng vẻ ngây thơ ngơ ngác còn mang theo chút ấm ức như lưỡi dao sắc bén đánh tan chút khó chịu trong lòng Liễu Hàm Liên, chỉ còn lại yêu thương không dứt.
"Ngoan nào, đều tại ta không tốt, cưng đừng tức giận có được không?" Khó khăn lắm mới ôm được một động vật nhỏ còn xù lông, Liễu Hàm Liên vốn không nỡ giận tiểu hồ ly, nàng thầm nghĩ chẳng qua nó chỉ muốn gần gũi nàng mà thôi, ngược lại là do nàng nghĩ nhiều, tiểu khả ái tròn tròn mềm mềm, làm sao có ý xấu được?
Nàng ôm tiểu hồ ly dỗ dành cả buổi, cuối cùng đợi đến lúc chiếc đuôi to kia lại đung đưa thì Liễu Hàm Liên đã mệt mỏi, cứ thế nàng ôm nó ngủ thật say.
Đợi nàng say giấc nồng, tiểu hồ ly lòng đầy ý xấu mới rón rén chui ra khỏi ngực nàng, quay đầu nhìn lại đôi gò bồng đào nửa kín nửa hở, nó vẫn kiềm lòng không đậu tiến tới liếm liếm lên bầu nhũ no tròn non mịn, sau đó mới thỏa mãn rời đi.
Đã hứa với nàng là đến cầu thân sớm, cho nên có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, không thể để nàng chờ đợi quá lâu.
Đêm đó, Liễu Hàm Liên lại nằm mơ.
Trong mơ đường núi gập ghềnh, nàng lảo đảo chạy trong rừng, ánh trăng xuyên qua kẽ lá rậm rạp tạo thành từng đốm sáng, chỉ đủ chiếu sáng bước chân nàng.
Không biết đây là đâu, nàng hoảng sợ bật khóc, thỉnh thoảng vấp ngã sóng soài trên mặt đất, nàng dùng cả tay và chân bò lên khóc lóc tìm mẫu thân.
Chạy mãi chạy mãi, nàng chạy tới một mảnh đất trống.
Trên mảnh đất này không có một bóng cây, ánh trăng nghiêng nghiêng trải dài, ngay giữa ánh trăng, một con chó to toàn thân đen kịt đang nằm cuộn tròn.
Ở trong mơ nàng không cảm thấy sợ hãi, bổ nhào vào người chó lớn, ôm nó không buông.
Chó lớn hé mắt thành một đường nhỏ, tùy ý đánh giá nàng, sau đó lười biếng nhắm nghiền hai mắt lại lần nữa.
Giấc mơ này không đầu không đuôi, sau khi thức giấc Liễu Hàm Liên cũng không để trong lòng, rửa mặt chải đầu xong nàng đi thỉnh an phụ mẫu, phụ thân không ở trong phòng, mẫu thân thì đang mặt ủ mày chau.
Hai người ngồi đối diện, sau khi cân nhắc Lương thị mới lên tiếng: "Ta cảm thấy hôm qua lúc trở về con hơi lạ, nhưng không ngờ con lại to gan đến thế, dám tự định chung thân với người ta!"
Đêm qua Lương thị tra hỏi nha hoàn của Liễu Hàm Liên, đương nhiên đã tường tận mọi chuyện xảy ra trưa hôm đó.
Tuy vui mừng vì nữ nhi không bị Phùng Tân Xương xâm hại, thế nhưng ban ngày ban mặt mà Bồ Duệ Minh lôi kéo nữ nhi bà không tha, điều này khiến bà vui không nổi.
Bà tha thiết giáo dục nữ nhi: "Ta không biết rốt cuộc vị công tử họ Bồ kia là người ra sao, song phàm là người có lễ nghĩa thì phải biết chút phép tắc, nào có chuyện tại nơi Phật môn thanh tịnh lại lôi kéo cô nương nhà lành chàng chàng thiếp thiếp cơ chứ? Theo ta thấy người này không đáng tin, chung quy ai biết được y tiếp cận con là vì mục đích gì?"
Liễu Hàm Liên muốn phân bua, thế nhưng nàng biết rõ một khi nàng tranh chấp với mẫu thân vì Bồ Duệ Minh, mẫu thân sẽ không trách nàng mà sẽ càng không thích Bồ Duệ Minh, đương nhiên nàng không thể để loại chuyện này xảy ra.
"Mẫu thân nói có lý, đều do nữ nhi không tốt." Bất kể như thế nào, cứ nhận sai trước, thấy sắc mặt mẫu thân dịu lại, nàng mới nghĩ cách giải thích: "Bồ công tử đã cứu con hai lần liên tiếp, lần nào cũng liên quan đến tính mạng, giả sử hắn là người xấu thật, vậy cần gì phải phiền phức như thế? Huống chi.
.
.
đâu phải tự định chung thân, hắn nói qua hai ngày nữa sẽ đến nhà cầu thân đấy ạ."
"Thế nào, y còn chưa tới, con đã vội gả rồi hả?"
"Mẫu thân!" Liễu Hàm Liên kéo tay mẫu thân làm nũng, "Con nào có nói phải gả! Con chỉ muốn nói, nếu hắn tới thật, vậy đến lúc đó kính xin mẫu thân và phụ thân làm chủ thay con.
Dù con không thể nhìn ra lòng người thiện ác, nhưng con còn có mẫu thân và phụ thân mà, hai người chắc chắn sẽ không hại con."
"Hừ! Nói tới nói lui, còn không phải muốn gả cho người ta!" Lương thị oán trách một câu, cuối cùng vẫn không cam lòng răn dạy nàng: "Mà thôi, nếu y đến thật, hơn nữa thân gia trong sạch, không phải người làm chuyện phi pháp, ta cũng không làm khó y."
Nghe thế Liễu Hàm Liên cao hứng muôn phần, nàng ôm cánh tay Lương thị lắc lắc nũng nịu, Lương thị cũng nguôi giận không ít.
Tóm lại đã là nữ nhi thì phải xuất giá, nếu có thể đôi bên cùng tình nguyện, đương nhiên không thể tốt hơn, vả lại Liễu gia là đại phú hào bậc nhất thành Lê Sơn, dù gia cảnh Bồ Duệ Minh không ra làm sao, đến lúc đó giang tay giúp đỡ cô gia một chút cũng mà chuyện phải đạo, chỉ cần y đối xử tốt với nữ nhi của bà, bất luận thế nào Liễu gia cũng sẽ không để hai người chịu khổ!
Lương thị suy nghĩ rất chu đáo, chẳng qua là dù thế nào cũng không ngờ tới, đúng hai ngày sau Bồ Duệ Minh đến nhà đề thân, không chỉ tới nhanh mà còn cực kỳ phô trương thanh thế.
Ngày hôm đó có một đoàn xe ngựa dài không thấy đuôi tiến vào thành, đi thẳng đến Liễu phủ, đi đầu là chiếc xe ngựa cực lớn, đằng sau còn mười mấy chiếc đi theo, mỗi một chiếc đều để lại dấu bánh xe rõ ràng trên đường, đủ biết trọng lượng thế nào.
Liễu Thành Hoằng và Lương thị nhận được tin nhanh chóng đến chính sảnh đón khách, từ xa đã thấy một vị công tử trẻ tuổi mặc huyền y cao lớn sừng sững như cây tùng đứng phía trước, thấy bọn họ đến hắn cúi đầu thật sâu thi lễ, "Tiểu sinh Bồ Duệ Minh, bái kiến bá phụ bá mẫu."
Vừa gặp mặt, phu phụ Liễu gia đã hiểu vì sao nữ nhi mất hồn mất vía rồi.
Vị Bồ công tử này cao lớn anh tuấn, sống nửa đời người như bọn họ cũng hiếm thấy ai tuấn tú như hắn, khí chất còn cao quý khó tả, dáng đứng như ngọc thụ lâm phong, cười như ánh trăng thanh đi vào lòng người.
Sau khi trò chuyện mới biết được vị Bồ công tử này là người thành Trì Dương, thành Trì Dương và thành Lê Sơn bị ngăn cách bởi tòa Lê Sơn nguy nga hùng vĩ, đi lại không dễ, khó trách lúc trước Liễu gia chưa từng nghe danh Bồ gia.
Lần này Bồ Duệ Minh đến cầu thân mang theo không ít kỳ trân dị bảo, mười viên dạ minh châu kích thước còn lớn hơn quả nhãn, mười cây nhân sâm linh chi trên 500 năm tuổi, còn tiền tài vật chất cũng không phải ít.
Bên cạnh hắn có một con chim nhạn to, người ta cầu thân đều nhốt chim nhạn vào lòng đề phòng chim bay mất, tuy nhiên con mà Bồ Duệ Minh mang đến, thân thể béo núc ních, cực kỳ có tinh khí, tự tin đứng ngang hàng với Bồ Duệ Minh, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu nhìn người, giống như đang nghe bọn họ nói chuyện.
Mặc dù vừa gặp mặt đã vô cùng hài lòng Bồ Duệ Minh, song vì hạnh phúc cả đời của nữ nhi, Liễu Thành Hoằng không đồng ý ngày mà chỉ giữ Bồ Duệ Minh ở lại vài ngày, sau đó phái người đến thành Trì Dương tìm hiểu tin tức.
Đêm đó Bồ Duệ Minh ngủ lại trong phòng khách Liễu gia, nhưng tuân thủ phép tắc không đi lung tung, càng không tạo cơ hội tình cờ chạm mặt Liễu Hàm Liên, điều này khiến phu phụ Liễu gia càng hài lòng hơn, ngày hôm sau người đi thành Trì Dương điều tra trở về bẩm báo, quả thật trong thành Trì Dương có một gia tộc lớn họ Bồ, vả lại phụ mẫu trong nhà đã mất, chỉ có một vị công tử, đúng là Bồ Duệ Minh.
Bồ Duệ Minh sống trong nhung lụa, lại có thực tài, dù phụ mẫu không còn, một mình hắn cũng có thể lèo lái cả gia nghiệp to lớn đến mức không ngừng phát triển, càng đáng ngưỡng mộ chính là cho đến hôm nay, bên cạnh hắn ngay cả một thông phòng thị thiếp cũng không có.
Riêng chuyện giữ mình trong sạch này đã khiến Lương thị nguôi giận không ít.
Liễu Thành Hoằng cực kỳ vừa lòng Bồ Duệ Minh, ông gật đồng đồng ý mối hôn sự này, Bồ Duệ Minh thề suốt đời chỉ yêu thương một mình Liễu Hàm Liên, tuyệt không nạp thiếp, rốt cuộc cũng thành công làm Lương thị buông bỏ thành kiến, vui vẻ ra mặt.
Nghe được tin này Liễu Hàm Liên vô cùng vui vẻ, vào ban đêm nàng ôm tiểu hồ ly vào lòng thủ thỉ với nó rằng nàng sắp gả cho ân nhân rồi, tiểu hồ ly vùi vào ngực nàng, sung sướng híp mắt, nghe tiểu cô nương luôn miệng khen ân nhân tốt thế nào, đuôi nhọn của nó lúc nào cũng vung vẫy.
Giai đoạn chuẩn bị xuất giá trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến ngày đại hỷ.
Đêm ấy Liễu Hàm Liên mất ngủ, trong lòng chỉ có duy nhất một ý niệm: Nàng sắp gả cho ân nhân rồi!
************************************************
Tiểu kịch trường sau khi cầu thân:
Dạ Cẩm Hành: Hồ ly huynh thật chẳng có liêm sỉ, bao nhiêu tuổi rồi, còn không biết xấu hổ gọi người phàm là bá phụ bá mẫu, chậc chậc chậc, đúng là không ngượng mồm!
Khổng Húc An: Nhìn cái đuôi kia là hiểu, chao ôi, đám lông lá các huynh da mặt dày quá đi mất!
Bồ Duệ Minh: Ha, nhớ kỹ lời các huynh nói hôm nay, có bản lĩnh thì sau này đừng đến nhờ vả ta!