Hôn lễ quả là hôn lễ, điển lễ được cử hành vào lúc hoàng hôn, nhưng bây giờ trời còn chưa hoàn toàn sáng hẳn, Liễu Hàm Liên đã ngủ không được nữa, hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời nàng, là ngày đại hỷ của nàng và ân nhân.
Nàng thức dậy quá sớm, gọi nha hoàn dậy theo không hay lắm, nàng cảm thấy làm như vậy thể hiện quá rõ tâm tư muốn gả đi, cho nên nàng chỉ có thể nằm trên giường chịu đựng.
Chẳng biết tiểu hồ ly bên cạnh đã chạy đi đâu, Liễu Hàm Liên muốn thương lượng với ân nhân một chút, liệu sau này nàng có thể đưa tiểu hồ ly đi theo hay không, có điều dù ân nhân đồng ý thì nàng phải tìm được quả cầu lông nhỏ nghịch ngợm kia mới được.
Liễu Hàm Liên nghĩ vẩn nghĩ vơ, suy nghĩ của nàng lại trôi dạt tới nơi xa lạ, giấc mộng xuân hương diễm cực độ ấy lại xuất hiện trước mắt nàng một lần nữa, khiến nàng mắc cỡ kéo chăn trùm đầu, vùi mình trong đó.
Mẫu thân đã dạy nàng vài chuyện, còn đưa cho nàng vài quyển xuân cung đồ, bảo nàng xem.
Kết quả không xem không biết, vừa xem đã giật mình.
Thì ra những chuyện diễn ra trong giấc mơ của nàng lại là loại chuyện xấu hổ khó nói thành lời kia, chẳng hiểu sao nàng tự học được, còn có thể mơ thấy ân nhân tách hai chân nàng ra, cúi đầu chôn vào.
.
.
"Á!"
Liễu Hàm Liên hét lên dưới lớp chăn bông, thật sự xấu hổ quá, ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ nữa!
Nàng có hơi giận chính mình, ân nhân đã cứu nàng hai lần liên tiếp, vậy mà nàng còn làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế với ân nhân ở trong mộng, thật là quá đáng.
Chưa tự kiểm điểm mình được bao lâu, nha hoàn đã tiến vào gọi nàng rời giường, bây giờ sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, song có rất nhiều rất nhiều việc Liễu Hàm Liên phải làm.
Từ xưa đến nay thành thân là chuyện đại sự, nhất là tân nương xuất giá phải trải qua quá trình rườm rà mệt nhọc, Liễu Hàm Liên rời giường tắm rửa, rửa mặt ăn mặc búi tóc, đợi đến khi hoàn thiện thỏa đáng đâu ra đó thì mặt trời đã đứng bóng từ lâu.
Nhưng như thế vẫn chưa xong, vì đề phòng trên đường đón dâu hoặc làm điển lễ tân nương gặp phải "Ba gấp", trước khi buổi lễ kết thúc Liễu Hàm Liên không thể dùng cơm, dù khát khô cổ họng, nàng cũng chỉ có thể nhấp một ngụm nước nhỏ, hơn nữa nhất định không được uống nhiều.
Tuy quy tắc hà khắc, song bởi vì quá hồi hộp, Liễu Hàm Liên hoàn toàn quên mất đói bụng hay khát nước, cộng thêm sau khi thành thân phải rời xa phụ mẫu, thời gian cận kề, nàng đặc biệt không nỡ xa phụ mẫu, nếu không phải phu phụ Liễu gia phải ra ngoài đón khách, nàng ước gì luôn dính lên người mẫu thân mới thỏa lòng.
May mà có tỷ muội tốt Kim Nhược Hà đến chung vui cùng nàng, cười cười nói nói một hồi nàng mới khó khăn nén nước mắt đang chực trào.
Thời gian trôi qua nói chậm thì chậm, nói nhanh thì nhanh, bên ngoài truyền đến không ít tiếng người hoan hô hò reo, tim Liễu Hàm Liên cũng theo đó đập như trống.
Hắn đến rồi!
Thành thân đủ loại lễ nghĩa phức tạp, Liễu Hàm Liên ngồi ngay ngắn trong phòng, trên đầu phủ khăn hỉ khiến nàng không nhìn thấy sự vật bên ngoài, nàng chỉ nghe tiếng kèn trống vang trời, tiếng cười đùa rôm rả, hoàn toàn không thể tưởng tượng rốt cuộc tình hình bên ngoài náo nhiệt cỡ nào.
Khi rưng rưng bái biệt phụ mẫu, được huynh trưởng cõng đưa lên kiệu hoa, Liễu Hàm Liên đã căng thẳng đến nỗi tinh thần ngơ ngẩn.
Nàng ngồi cứng đờ trong kiệu hoa, tiếng động ầm ĩ bên ngoài dường như đang cách nàng thật xa, bên tai nàng chỉ còn lại từng nhịp tim đập thình thịch thình thịch.
Chuyện tiếp theo nàng cũng không rõ lắm, chỉ nhớ có một bàn tay to xốc rèm kiệu lên, nắm tay nàng đi thẳng về phía trước, sau khi điển lễ kết thúc, nàng lại nắm tay hắn đi vào phòng tân hôn đã được chuẩn bị chu đáo trong khách điếm.
Sau một hồi cười nói, tấm khăn trên đầu từ từ được hắn vén lên, Liễu Hàm Liên ngượng ngùng chậm rãi ngẩng đầu, mắt đối mắt với ân nhân.
Kết tóc, uống rượu hợp cẩn, bên ngoài có người gấp rút thúc giục, Liễu Hàm Liên bị Bồ Duệ Minh ấn ngồi trên giường, hắn tiến đến bên tai nàng, hơi thở ấm áp, giọng nói mang theo niềm vui khó diễn tả, "Ta đã sai người chuẩn bị, nàng ăn uống thật ngon rồi ngoan ngoãn chờ ta trở lại nhé!"
"Được, thiếp chờ chàng trở lại!" Liễu Hàm Liên ngồi thẳng tắp, khéo léo đáp.
Nàng vốn không cảm thấy những lời này có gì không đúng, nhưng nhìn Bồ Duệ Minh cười đầy thâm ý, lúc này nàng mới nhớ tới chờ hắn trở lại chính là đêm động phòng hoa chúc, nháy mắt gương mặt nhỏ nhắn đỏ như táo chín.
Giờ khắc này, thật sự Bồ Duệ Minh không muốn rời khỏi nàng ra ngoài đối phó với đám khách mời kia chút nào cả, nhưng đã quyết định cho nàng một hôn lễ long trọng, cho nên đương nhiên hắn phải làm tốt nhất dù chỉ là chi tiết nhỏ nhất.
Tuy lòng không muốn, song Bồ Duệ Minh vẫn quay người rời đi, chẳng qua là trước khi đi, nhân lúc Liễu Hàm Liên ngẩn ngơ, hắn nhẹ nhàng đặt lên trán tiểu cô nương một nụ hôn.
Ra đến cửa, Bồ Duệ Minh liên tục dặn dò Dạ Cẩm Hành, Khổng Húc An và Ti Uyên rằng phải cư xử đúng mực với khách mời, đối với bọn họ mà nói, tửu lượng của người phàm chẳng đáng là gì, nhưng không may là mấy người bọn họ quá mức thu hút sự chú ý của người ta, lúc nào cũng có người đến mời rượu, dù bọn họ đã biến vẻ bề ngoài của mình trở nên bình thường không ít, song chỉ cần đứng im một chỗ thôi thì vẫn là hạc giữa bầy gà, nổi bật bất phàm.
Cùng lúc đó, nha hoàn cũng mang đồ ăn đến cho Liễu Hàm Liên, nàng vừa ăn chậm nhai kỹ rồi từ từ nhấm nuốt vừa nghe nha hoàn nói chuyện.
"Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ đặc biệt đi nghe ngóng tin tức, trước chúng ta cũng có người trong thành gả đến thành Trì Dương, chỉ là cô nương ấy không phải người tốt số, cô gia mà nàng ấy gả không yêu thương.
Vì không để lỡ giờ lành, nàng ấy bị đưa lên kiệu khiêng đi suốt đêm, nghe nói lúc đến bên kia núi, tân nương tử đã mệt mỏi suýt ngất đi.
"
Về phần Bồ Duệ Minh đặt sản nghiệp ở thành Trì Dương, đương nhiên hắn có suy tính riêng, nhưng chính vì thế khó tránh khỏi quá trình đón dâu phải đi vào ban đêm, dĩ nhiên nếu hắn tự đưa Liễu Hàm Liên đi thì có thể đến trong chớp mắt, có điều hắn không dám.
Hắn không thể để lộ chân thân, lại không nỡ để Liễu Hàm Liên phải chịu khổ, cuối cùng hắn nghĩ ra một cách hết sức thỏa đáng: Đầu tiên thuê một gian phòng trong khách điếm tốt nhất thành Lê Sơn, ngày hôm sau mới khởi hành về thành Trì Dương, tối hôm đó còn có thể chiêu đãi khách mời của Liễu gia, cũng xem như nhất cử lưỡng tiện.
Bởi vì lòng dạ thấp thỏm cộng thêm chờ mong, mới ăn mấy miếng Liễu Hàm Liên đã nuốt không trôi nữa, nha hoàn khuyên mãi nàng mới uống được hai phần chén cháo, sau đó nàng nhất quyết không ăn bất cứ thứ gì nữa.
Bàn ăn vừa dọn xong, cửa phòng đã bị người đẩy nhẹ, Bồ Duệ Minh đùn đẩy việc tiếp khách cho người khác, còn hắn thì lén quay về.
Ngay tại lúc hắn khép cửa, xung quanh phòng hiện lên một vầng sáng màu lam nhạt, thẳng thừng ngăn cản người ngoài có ý muốn nhìn trộm.
Vừa thấy hắn Liễu Hàm Liên đã đứng bật dậy, nàng lắp ba lắp bắp: "Ân nhân, chàng, chàng đã trở về!"
Bồ Duệ Minh dùng một tay kéo nàng vào lòng rồi cười hỏi: "Đến lúc nào rồi, còn gọi ta là ân nhân?"
*************************************
Tiểu kịch trường trong tiệc rượu:
Sau khi vầng sáng màu xanh lam hiện lên, ba người chắn rượu đồng thời nhìn về hướng phòng tân hôn, Khổng Húc An hừ lạnh một tiếng: Ngay cả kết giới cũng lập rồi, rốt cuộc hắn gấp đến mức độ nào?
Dạ Cẩm Hành bĩu môi khinh thường: Thấy sắc quên nghĩa, bỏ chúng ta ở chỗ này, một mình hưởng thụ khoái hoạt! Đúng là hồ ly, chả có ai tốt!
Ti Uyên hâm mộ phát điên: Oa, lợi hại quá, lúc nào ta mới tìm được tình nhân?