Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu



Liễu Hàm Liên không thể tưởng tượng nổi đột nhiên Bồ Duệ Minh lại chất vấn, bị hắn kéo nhẹ, nàng lảo đảo ngã nhào vào lòng hắn.

Lồng ngực Bồ Duệ Minh dày rộng rắn chắc, sờ chỗ nào cũng thấy vững vàng, hỉ phục đỏ thẫm trên người dính chút mùi rượu, hòa quyện với hơi thở Liễu Hàm Liên, nhất thời khiến nàng nhiễm ba phần men say.

"Lẽ nào hôm nay không nên đổi giọng? Gọi ân nhân không thích hợp nữa rồi."

Bồ Duệ Minh được một tấc muốn tiến thêm một thước, bàn tay choàng qua eo Liễu Hàm Liên, khiến thân thể mềm mại của nàng kề sát vào người hắn, tham lam không chừa chút khe hở.

Tim Liễu Hàm Liên đập như sấm, nàng đẩy thử, quả nhiên không lay chuyển hắn được xíu xiu nào, giọng nói vốn nhẹ như bông không ngừng run rẩy khó lòng che giấu, "Chàng, chàng thả thiếp ra trước đi!"

"Được thôi, chỉ cần nàng gọi đúng, ta hứa sẽ thả nàng ra!" Ngược lại Bồ Duệ Minh đồng ý vô cùng sảng khoái, thế nhưng bàn tay vòng qua eo nàng hoàn toàn không nới lỏng chút nào, "Nàng nói thử xem, chúng ta đã bái đường, thành thân rồi, nàng nên gọi ta là gì?"

Hắn chậm rãi cúi đầu, càng lúc càng kề sát vào mặt nàng, Liễu Hàm Liên cảm thấy hai má mình nóng như lửa thiêu, nàng đành chịu đựng xấu hổ gọi hắn: "Phu, phu quân."

Ánh mắt Bồ Duệ Minh chợt lóe lên rồi trịnh trọng đáp lại: "Ta đây!"

Hắn chưa từng tưởng tượng, ngày nào đó hắn sẽ lấy một nữ tử người phàm, càng không thể tưởng tượng nổi, nàng chỉ mới gọi một tiếng đã khiến sự bình tĩnh như mặt nước hồ thu suốt mấy trăm năm của hắn rung động tầng tầng lớp lớp.

"Nàng đã ăn gì chưa?" Đột nhiên hắn chuyển đề tài.

Liễu Hàm Liên nhẹ nhàng gật đầu.

"Ăn no rồi chứ?"

".

.

.

Đã no rồi." Nghĩ đến chuyện có lẽ hắn còn chưa ăn cơm tối, nhất thời Liễu Hàm Liên quên thẹn thùng, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi: "Có phải chàng đói bụng không, chắc chưa ăn gì nhỉ? Thiếp đi chuẩn bị cho chàng.

.

.

Á!"

Lời còn chưa dứt, nàng đã bị Bồ Duệ Minh bế theo kiểu công chúa, sau đó hắn sải bước đến giường lớn phủ chăn đỏ thẫm, thả nàng lên giường rồi nằm đè lên người nàng, "Đúng là đói bụng, nhưng ta muốn ăn thứ khác hơn!"

Liễu Hàm Liên ý thức được chuyện gì đến cũng sẽ đến, có điều đây là lần đầu tiên, nàng vốn không biết phải phản ứng thế nào, cho nên đành ngượng ngùng bưng kín mặt, giống như làm như vậy sẽ che giấu được sự bối rối của mình.

"Sao thế, nàng sợ à?"

Nàng không nhìn thấy nét mặt hắn, song nàng có thể nghe ra sự mất mát trong giọng hắn, lòng bỗng đau xót, Liễu Hàm Liên chẳng quan tâm suy nghĩ nhiều nữa mà buông hai tay ra an ủi hắn: "Sao thiếp lại sợ chàng chứ, thiếp chỉ.

.

.

Chỉ thẹn thùng thôi!"

"Chúng ta đã là phu thê, làm chuyện gì cũng là lẽ hiển nhiên, không cần xấu hổ!" Bồ Duệ Minh cười ranh mãnh, nào có nửa điểm ấm ức, lúc này Liễu Hàm Liên mới nhận ra mình bị lừa rồi, đáng tiếc đã muộn.

"Ta muốn hôn nàng, có được không?"

Bốn mắt nhìn nhau, nàng sa vào đôi mắt thâm sâu ấy, nghe được lời hắn nói nàng cũng không hề có ý từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy hắn từ từ đến gần, trong hơi thở toàn là mùi hương thanh mát trên người hắn, chẳng những Liễu Hàm Liên không trốn tránh, mà ngược lại ma xui quỷ khiến thế nào, nàng còn ngẩng đầu lên đón nhận.

Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào nhau, cọ sát thân mật, thì ra hôn môi là chuyện tốt đẹp đến thế.

Liễu Hàm Liên cực kỳ thoải mái, đầu óc lâng lâng, tiếng ngâm khẽ tràn ra khỏi cổ họng, vòng eo nhỏ chẳng tày gang bị hắn ôm trọn, đôi môi ẩm ướt, lưỡi của hắn đã thăm dò vào trong.

Mút, trêu đùa, Bồ Duệ Minh cũng có phần ngây ngô, tuy nhiên tính xâm lược quá mạnh mẽ, hắn giam Liễu Hàm Liên trong lòng mình, hấp thụ ngọt ngào trong miệng nàng không biết mệt.

Tay hắn chạy dọc theo thân thể nàng, những nơi đi qua đều dấy lên một ngọn lửa nho nhỏ, Liễu Hàm Liên chưa chống đỡ được bao nhiêu thì đã bị hắn làm cho khô nóng không chịu nổi, hai má đỏ bừng, nàng ngập ngừng than thở: "Nóng quá a.

.

.

Ưm.

.

.

Chàng buông thiếp ra trước đi.

.

."

"Nóng hửm? Vậy cởi xiêm y ra đi!"

Giọng Bồ Duệ Minh trầm hơn rất nhiều, từ từ vang vọng bên tai, không ngờ hóa thành một trận tê dại tận xương tủy, đánh thẳng vào cơ thể Liễu Hàm Liên.

Nàng bị Bồ Duệ Minh kéo ngồi dậy, hỉ phục diễm lệ đỏ tươi bị hắn cởi ra, tiếp theo chính là trung y, yếm, tiết khố, trong nháy mắt nàng đã bị hắn bóc trần không mảnh vải che thân.

Liễu Hàm Liên cắn môi dưới, mắc cỡ không dám ngẩng đầu, hắn nâng cằm nàng lên, khiến nàng vừa xấu hổ vừa e sợ đối mắt với hắn.

"Đừng cắn, cắn bị thương ta sẽ đau lòng!" Hắn yêu thương vuốt ve cánh môi đỏ ửng, tiếp theo kéo tay nàng đặt lên ngực mình, vẻ ngoài quyến rũ câu hồn khiến người ta không thể cưỡng lại, "Ta đã là người của phu nhân rồi, nàng không giúp ta cởi xiêm y ra à?"

Lời vừa nói ra, Liễu Hàm Liên thẹn muốn chết, lòng khẽ rục rịch.

Chuyện nam nữ vốn là thiên tính, Bồ Duệ Minh xuất sắc như thế, đương nhiên có sức hấp dẫn cực lớn, nàng cũng chẳng phải thánh nhân, sao có thể vô dục vô cầu?

Liễu Hàm Liên thoáng chần chờ, nàng thầm nghĩ: Đúng rồi, hắn đã là phu quân của nàng rồi, nếu hắn có thể cởi xiêm y của nàng, hà cớ gì nàng không thể cởi của hắn?

Vì thế nàng quên cả thẹn thùng, học theo động tác vừa rồi của Bồ Duệ Minh, cởi từng lớp y phục của hắn, tuy sức nàng không mạnh bằng hắn, thế nhưng nhờ Bồ Duệ Minh gấp gáp phối hợp cực kỳ tích cực, tốc độ nàng cởi xiêm y của hắn nhanh hơn không ít.

Bồ Duệ Minh ngồi trên giường, vai rộng chân dài eo hẹp, còn Liễu Hàm Liên quỳ gối giữa đôi chân đang dang rộng của hắn, vai nhỏ eo thon, ngực to mông lớn.

Đối lập rõ nét, song lại hết sức phù hợp.

Liễu Hàm Liên nhìn Bồ Duệ Minh, hai tay nàng ôm lấy gương mặt hắn, học theo động tác của hắn hôn xuống, Bồ Duệ Minh nhân cơ hội phủ tay lên đôi gò bồng đào đẫy đà, nhẹ nhàng vân vê nụ hồng vừa hé.

"Ta đói bụng!" Hai mắt Bồ Duệ Minh sáng rực nhìn nàng, "Muốn uống sữa của phu nhân, từ chỗ này!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui