Liễu Hàm Liên quỳ gối giữa hai chân Bồ Duệ Minh, ngực nàng ở ngay trước mặt hắn, hai tay nàng đặt trên bả vai hắn, vừa cúi đầu nàng đã có thể thấy cả hai bầu nhũ của mình bị hắn giữ trong tay nhẹ nhàng xoa nắn, gương mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ như ráng chiều.
Nàng co người lại muốn né tránh, "Ân nhân, sao chàng có thể.
.
."
Bồ Duệ Minh khẽ dùng sức, tay cầm nhũ thịt non mềm kéo nàng lại.
Tuy hành động đó không làm nàng đau, nhưng nàng cảm thấy ngượng chín mặt, còn có loại cảm giác tê dại khó diễn tả thành lời, đầu nhũ cũng ngứa ngáy dựng thẳng đứng.
Nhớ đến giấc mộng xuân ướt át kia, cả người Liễu Hàm Liên cứng đờ, không biết phải đối mặt với Bồ Duệ Minh như thế nào.
Hắn nói muốn uống sữa, không phải giống như trong giấc mộng xuân đó chứ? Tựa như đứa bé ngậm mút đầu nhũ của nàng?
Không đợi nàng kịp hiểu rõ, Bồ Duệ Minh giả vờ nghiêm mặt, "Tại sao lại gọi là ân nhân nữa? Từ giờ trở đi, mỗi một lần nàng gọi sai, ta sẽ phạt nàng một lần!"
Ánh mắt nóng như lửa đảo quanh đôi gò bồng đào no tròn, Bồ Duệ Minh cười híp mắt thưởng thức dáng vẻ e lệ của nàng, thậm chí hắn còn cố ý bóp nhẹ hai quả anh đào bên trên.
Nhũ hoa mẫn cảm không chịu nổi kích thích, mới bị hắn trêu ghẹo hai cái đã trướng dựng đứng thẳng, hạt trân châu màu hồng nhạt nổi bật trên nhũ thịt trắng như tuyết, theo nhịp thở hổn hển của nàng càng rung động phập phồng, chẳng khác nào nụ hoa vừa chớm nở, e ấp chờ mong khoảnh khắc được nở rộ.
"Sao mới đó đã cứng lên rồi?" Bồ Duệ Minh biết rõ còn hỏi, hắn cố ý dùng đầu móng tay khẩy khẩy lỗ nhỏ trên nhũ hoa, "Nàng nhìn xem, cứng thành dạng này, chứng cứ rõ rành rành, thì ra phu nhân thích bị ta làm như vậy?"
"Thiếp.
.
.
Ưm a.
.
.
Thiếp không thích mà.
.
." Đầu nhũ bị hắn làm tê dại ngứa ngáy cực kỳ thoải mái, thế nhưng sao Liễu Hàm Liên có thể vô liêm sỉ thừa nhận, chỉ đành dối lòng nói không thích.
Nàng nào biết Bồ Duệ Minh chờ chính là câu nói này của nàng, "Không thích thế mà lại hay, nếu muốn phạt nàng, không thể chọn thứ nàng thích để phạt được!"
Bồ Duệ Minh cười gian xảo, hà hơi thổi vào một bên nhũ thịt căng đầy khiến quả anh đào nho nhỏ khẽ run lên, dùng mắt thường có thể nhìn thấy bầu ngực nàng lại càng ngạo nghễ ưỡn cao hơn một chút.
Liễu Hàm Liên cảm thấy bùm một tiếng, có thứ gì đó nổ tung trong đầu, sao thân thể của nàng lại không biết mắc cỡ như vậy? Chỉ mới bị hắn thổi một hơi mà đã sinh ra phản ứng đầy dâm đãng.
"Đừng nhìn nữa!"
Nàng vừa thẹn vừa giận, vội vàng che mắt Bồ Duệ Minh lại, nhưng sức nàng quá yếu, hoàn toàn không thể đả động đến phu quân tốt nhà mình, ngược lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn càng tiến càng gần, trơ mắt nhìn hắn thè lưỡi ra, liếm lên nhũ hoa cương cứng của nàng một cái.
"A ha.
.
.
Ngưa ngứa.
.
." Nàng run rẩy ngâm nga, đổi lại là tiếng cười khẽ của hắn.
"Hóa ra không thích cũng có thể kêu hay như thế?" Bồ Duệ Minh không khách sáo nữa, hắn há to miệng ngậm chặt nhũ thịt, cảm nhận quả anh đào non mềm càng thê cương cứng trong miệng, một hương thơm ngọt ngào đặc thù trên người nàng lặng lẽ xông vào khoang mũi.
Đầu lưỡi dài thô ráp quấn trọn nhũ hoa vừa hút vừa trêu đùa, cơ thể Liễu Hàm Liên nhũn ra trước hành động liếm mút của hắn, ban đầu nàng còn có thể ép buộc bản thân trốn trốn tránh tránh, tuy nhiên mỗi lần nàng trốn, Bồ Duệ Minh đều cắn chặt nhũ hoa nàng, hung hăng mút mạnh, lực hút ngang ngược kia, giống như muốn hút linh hồn nàng ra khỏi nhũ hoa vậy.
"Đừng dùng nhiều sức như thế.
.
.
A a.
.
.
Ân nhân.
.
.
Chàng nhẹ chút đi mà.
.
."
Bồ Duệ Minh hừ lạnh, vẫn mút chặt không buông tha quả anh đào, kéo trọn nhũ thịt đẩy đà lên phía trên, cho đến khi nhũ thịt bị kéo căng hết cỡ, hắn mới há miệng thả ra, nhũ thịt đánh mạnh trở về, Liễu Hàm Liên hét lên một tiếng rồi yếu đuối ngã vào lồng ngực hắn.
"Gọi phu quân!" Bồ Duệ Minh yêu thương hôn nhẹ quả anh đào vừa bị hắn chà đạp đến sưng đỏ, sau đó lại hôn lên môi nàng.
Hơi thở giao hòa, răng môi quấn quýt, Liễu Hàm Liên choáng váng ngây ngất thừa nhận nụ hôn sâu triền miên, nàng nhỏ giọng nỉ non: "Phu quân.
.
.
Thoải mái quá.
.
."
Hắn cười khẽ, lồng ngực trần trụi hơi chấn động, "Mới bấy nhiêu mà tính là gì, còn có thể thoải mái hơn nữa, nàng có muốn không?"
"Muốn.
.
.
Muốn hết.
.
."
"Ngoan lắm! Hai bảo bối lớn này vốn rất đẹp, ăn vào hẳn sẽ ngon miệng lắm đây!"
Hắn lại bắt lấy mỹ nhũ liếm mút thêm một lúc lâu, hút đến nỗi Liễu Hàm Liên không ngừng cong eo, hoa huyệt cũng ngứa theo, nàng cảm thấy nơi đáng xấu hổ kia trống rỗng, hận không thể có thứ gì đó tiến vào ngay lập tức.
Đôi chân dài trắng nõn khép lại tự chà sát vào nhau, hết sức sắc tình, Bồ Duệ Minh vuốt ve đùi non trơn mịn không muốn buông tay, "Cọ cái gì, nàng không thoải mái?"