Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu






"Ưm a.

.

.

Không thoải mái.

.

.

Khó chịu quá.

.

."

Tiếng ngâm nga yêu kiều, uyển chuyển quyến rũ, khiến người ta có phần không rõ là rốt cuộc nàng đang làm nũng hay là cầu xin hắn.


Trong khoảnh khắc này cả Bồ Duệ Minh và Liễu Hàm Liên đều có chút hốt hoảng, hai người đồng thời nhớ về đêm hoan ái kia, chẳng qua một người tưởng là mộng, người người biết rõ tường tận.

Vào lúc này sự ngượng ngùng e sợ của Liễu Hàm Liên khác xa điệu bộ khi trúng độc dâm, song cũng chính vì như thế càng khơi gợi dục vọng muốn thân mật với nàng hơn nữa của Bồ Duệ Minh, bất luận nàng ở trạng thái nào, hắn đều lòng tham không đáy muốn chiếm hữu nàng.

"Chỗ nào không thoải mái, nói ra xem, ta sẽ giúp nàng!"

Nơi đáng xấu hổ giữa hai chân rất ngứa, nàng muốn có thứ gì đó làm giảm ngứa, thế nhưng những việc này Liễu Hàm Liên không thể thốt nên lời, nàng chỉ có thể dùng đôi mắt ướt sũng lấp lánh bất lực nhìn hắn.

Từng nụ hôn nhỏ vụn không ngừng rơi xuống, từ đôi gò bồng đào cao ngất, kéo dài đến bụng dưới bằng phẳng, cuối cùng tạm dừng giữa hai chân Liễu Hàm Liên.

"Xem ra nơi này không thoải mái rồi!" Bồ Duệ Minh đỡ đầu gối Liễu Hàm Liên, chỉ làm không nói từ từ tách hai chân nàng ra, sau đó vùi đầu vào cẩn thận thưởng thức hoa huyệt mềm mại, "Ừm, huyệt ẩm ướt lắm rồi, có phải rất ngứa không?"

Hơi thở nóng hổi vỗ về xuân thủy róc rách tràn khỏi u cốc, lúc này đây Liễu Hàm Liên vẫn còn tỉnh táo nhìn Bồ Duệ Minh chôn mặt vào giữa hai chân mình, trước cái nhìn chăm chú của hắn, hoa huyệt ngứa ngáy khó tả lại chảy mật dịch, lõa lồ trước mặt hắn không sót thứ gì.

Ngượng ngùng và rung động khiến da thịt trắng nõn nhuộm thành màu hồng nhạt, đương nhiên Liễu Hàm Liên đã động tình, hoa huyệt khẽ mấp máy theo hơi thở phập phồng của Bồ Duệ Minh, thịt non quyến rũ đẩy chất mật óng ánh lên trên hai cánh hoa, hương vị ngọt ngào từ từ lan ra trong không khí.

Bồ Duệ Minh hít nhẹ giữa hai chân nàng, "Thơm quá! Tỏa ra mùi vị mê người đến thế, có phải muốn mời ta nhấp nháp hoa huyệt hay không?"

"Sao chàng có thể.

.

.

Không thể ngửi chỗ đó.

.

." Suýt chút nữa Liễu Hàm Liên chết vì ngượng, nàng đưa tay che hoa huyệt lại, "Đừng nhìn nữa.

.

.

Xin chàng.

.

."

"Hoa huyệt đẹp thế này, tại sao không cho ta ngắm? Ta là phu quân của nàng, không cho ta ngắm, chẳng lẽ nàng muốn để người khác ngắm?" Đầu ngón tay mờ ám vuốt ve bắp đùi nàng, Bồ Duệ Minh nhẹ giọng lừa gạt: "Lấy tay ra nào, để ta ngắm mỹ huyệt của phu nhân!"

Liễu Hàm Liên mắc cỡ đến nỗi choáng váng đầu óc, nhớ đến lời dặn dò hết lần này đến lần khác của mẫu thân trước khi xuất giá, đêm động phòng chỉ cần nghe lời phu quân là được, có điều nàng thật sự không có can đảm cho hắn ngắm hoa huyệt, cuối cùng nàng vẫn ngoan ngoãn rút tay về, mắt nhắm nghiền nắm chặt đệm giường dưới thân.


"Ngoan lắm!" Bồ Duệ Minh tiếp tục ngắm nhìn mật huyệt non nớt, "Hoa huyệt vừa mềm vừa hồng, chỉ nhìn thôi đã có nước chảy ra, thân thể phu nhân quá nhạy cảm! Ừm, để ta nếm thử xem, nước này có ngọt hay không?"

"Ôi!" Liễu Hàm Liên kêu một tiếng, hoa huyệt ngứa ran đột nhiên bị đôi môi ướt át hôn lên, vừa nóng vừa mềm, sướng đến nỗi như đang phiêu bồng trên đám mây.

Hắn duỗi đầu lưỡi liếm lên hai cánh hoa múp míp, từng cái từng cái liếm sạch mật dịch dính trên đó, sau đó lưỡi dài thăm dò vào trong hoa huyệt ngoắc qua ngoắc lại tìm kiếm, thịt non mềm mại mẫn cảm nào chịu nổi trêu chọc như vậy, chỉ cần hắn vừa liếm nhẹ lên thành hoa huyệt thì mật dịch đã tuôn ra như suối.

"Ừm, mật dịch rất ngọt!"

Khó khăn lắm mới đợi đến thời khắc quang minh chính đại muốn nàng, đương nhiên Bồ Duệ Minh sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi, huống hồ năng lực của hắn còn lợi hại hơn nam nhân bình thường, có điều càng liếm mút càng khiến chất mật ngọt ngào tiết ra nhiều hơn, hắn biết tiểu cô nương đã chuẩn bị xong, tiểu huyệt tơ non đã không thể chờ đợi được muốn tiếp nhận hắn.

Tuy nhiên hắn không lập tức hành động mà vẫn há miệng, thay phiên ngậm lấy hai cánh hoa, nhẹ nhàng mút mát, ngón tay búng lên khe thịt nho nhỏ, sau đó nhắm ngay tiểu hạch điên cuồng liếm, hút mạnh, khiến hạt đậu nho nhỏ run rẩy trương cứng ngắc.

Liễu Hàm Liên vốn không thể ngờ giấc mộng xuân đêm nọ đã trở thành sự thật, ân nhân thật sự đã dùng lưỡi liếm chỗ đó của nàng, còn liếm đến nàng rất thích, rất sung sướng.

Tiểu hạch bị hắn liếm lấy liếm để, đột nhiên Liễu Hàm Liên lên đỉnh, không kiềm chế được mà run rẩy, "Không được.

.

.

A a.

.

.

Đừng.

.


.

A a.

.

.

Ân nhân.

.

."

Quá mức sung sướng khiến Liễu Hàm Liên đạt cực khoái, mật huyệt ro rút chảy ra càng nhiều nước, Liễu Hàm Liên nắm chặt đệm giường, mất khống chế run lẩy bẩy.

"Còn gọi ân nhân?" Bồ Duệ Minh cười xấu xa quẹt mật dịch vương bên khóe môi, chống thứ đã khát khao khó nhịn kia lên hoa huyệt đang mấp máy, "Xem ra ta phải làm tiếp mấy thứ gì đó mới khiến nàng nhớ kỹ, ta đã là phu quân của nàng rồi!"








Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận