Quy đầu to tròn chống lên miệng huyệt trơn ướt, từng chút từng chút tiến thẳng vào bên trong, Liễu Hàm Liên liên tục rên rỉ, miệng huyệt ê ẩm trướng trướng, song nàng lại cảm thấy hết sức thoải mái.
Thì ra đây chính là đạo phu thê sao? Nàng mơ mơ màng màng nghĩ: Cảm giác cũng không quá khó chịu như trong sách miêu tả, chẳng những không đau chút nào, mà còn rất sướng nữa!
"Phu quân.
.
.
Ưm a.
.
.
Trướng quá.
.
."
Bồ Duệ Minh chợt dừng lại, "Sao thế, đau không?"
Liễu Hàm Liên nhìn hắn, sóng mắt long lanh đầy mê hoặc, "Không đau.
.
.
Chỉ là hơi trướng.
.
."
"Không đau là được rồi, đợi lát nữa hoàn toàn cắm vào sẽ đỡ hơn nhiều!"
"Hả? Không phải đã cắm vào hết rồi sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Hàm Liên đỏ bừng, nàng ngây thơ hỏi lại.
Bồ Duệ Minh chau mày, "Sao có thể? Lúc này chỉ mới bắt đầu mà thôi!"
Tuy đây không phải lần đầu tiên của bọn họ, nhưng Bồ Duệ Minh vẫn lo lắng hoa huyệt tiểu cô nương chặt như vậy sẽ không chịu nổi hắn, cho nên hắn chỉ dám thăm dò tiến vào từng chút, song không ngờ lòng tốt của hắn bị nàng hiểu lầm, cho rằng gậy thịt của hắn chỉ lớn có bao nhiêu đó!
Hiểu lầm như vậy quá tai hại, bất luận là Tiên, Yêu, hay người phàm thì đều là nam nhân, hắn không thể nhẫn nhịn!
Liễu Hàm Liên không biết tại sao hắn mất hứng, đột nhiên eo bị xiết chặt, nàng bị hắn tóm đến trước người, bên dưới hạ thân bỗng vang lên tiếng "Phụt", hoa huyệt non mềm đã nuốt hơn phân nửa gậy thịt thô to.
Dường như cả người bị một cây cột lớn xuyên qua, Liễu Hàm Liên thét chói tai, hai chân duỗi thẳng, "A a a.
.
.
Trướng quá đi mất.
.
.
Đừng cắm vào nữa.
.
.
Hức hức hức.
.
.
Phu quân, thiếp sợ.
.
."
Tiểu huyệt non mềm xoắn chặt, Bồ Duệ Minh cũng rên một tiếng đầy buồn bực, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào của nàng rồi nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, ta sẽ không làm nàng bị thương đâu, có điều hoa huyệt của nàng phải thả lỏng một chút, đừng kẹp chặt như vậy, nếu không ta sẽ khống chế không được!"
"Thả lỏng.
.
.
Aha.
.
.
Thiếp không biết.
.
.
Phải thả lỏng như thế nào.
.
."
Trường thương to lớn cắm trong hoa huyệt, ma sát thịt mềm mẫn cảm, Liễu Hàm Liên há miệng thở hổn hển cố gắng trầm tĩnh lại, có điều làm như vậy lại biến thành tiểu huyệt non mềm vừa mút vừa hút gậy thịt lớn, các nếp uốn bên trong tiểu huyệt biến thành đầu lưỡi dài hẹp có thể khiến người ta điên loạn, giống như có trăm ngàn cái miệng nhỏ không ngừng liếm láp thân gậy thô dài.
Bồ Duệ Minh cắn chặt răng, dốc sức liều mạng kiềm chế ý muốn cắm vào đến tận cùng, hung hăng nghiền nát tử cung nàng, nhưng hắn đã đánh giá cao định lực của mình, ngay lại lúc hoa huyệt liên tục co rút, cuối cùng hắn cũng mất khống chế, một bàn tay dùng tốc độ sét đánh bắt lấy một bên nhũ thịt đang đung đưa, đồng thời hạ thân dứt khoát tiến thẳng về phía trước, gậy thịt to lớn oai phong lẫm liệt như cánh tay hoàn toàn giâm rễ vào nơi sâu nhất trong hoa huyệt.
Liễu Hàm Liên cong người lên hét lớn, trong nháy mắt hoa huyệt mềm mại đã bị mở thành một cái động to, mỗi một tấc thịt non ngứa ngáy đều bị căng cực hạn, giật giật kẹp chặt gậy thịt, ý đồ ngăn chặn thế tiến công của nó.
Đáng tiếc như vậy chẳng những không thể ngăn cản gậy thịt cắm hỏng tiểu huyệt, mà ngược lại còn kích thích Bồ Duệ Minh dục hỏa đốt người, hắn không muốn nhẫn nhịn thêm một khắc nào nữa.
Ngay bây giờ hắn phải chiếm hữu nàng, chinh phục nàng, cắm tiểu huyệt non mềm của nàng đến nỗi sưng đỏ phun nước, khiến cả bên trong lẫn bên ngoài của nàng đều thấm đẫm mùi vị hắn!
Hắn lui ra ngoài nhanh như một tia chớp, sau đó lại dùng tốc độ ánh sáng cắm thẳng vào trong, gậy thịt thô to di chuyển trong mật huyệt tạo thành tiếng nước dâm đãng, song hắn vẫn chưa thỏa mãn mà kéo mắt cá chân nàng lên, "Liên nhi nghe lời, vòng chân ra sau lưng ta đi!"
Liễu Hàm Liên khóc không thành tiếng trước sự tấn công như vũ bão của hắn, nàng nâng đôi chân bủn rủn không chút sức vòng qua eo hắn, lúc này nàng bỗng cảm thấy dường như thứ đồ thô to siêu dài kia lại càng cắm sâu hơn.
"Aha.
.
.
Phu quân.
.
.
Quá sâu.
.
Đừng nhanh như vậy.
.
.
A.
.
.
Ư.
.
."
Thịt non vốn tươi đẹp bị gậy thịt lớn cắm đến mềm nhũn trơn ướt, lúc quy đầu cực lớn đi vào bỗng chạm vào một nơi nào đó, khiến tiểu huyệt nàng tê dại từng cơn, dâm thủy chảy ra ngoài nhiều gấp bội.
Nàng chịu không nổi, đáng thương cầu xin hắn: "Phu quân.
.
.
A a a.
.
.
Xin chàng nhẹ một chút.
.
.
Hức hức hức.
.
.
Chỗ đó rất tê.
.
."
"Chỗ này tê đúng không?"
Thế nhưng phu quân tốt của nàng đã không còn lịch lãm như trước đây, nàng càng cầu xin, gậy thịt càng điên cuồng cắm rút hoa huyệt nàng.
Hắn nhanh chóng tìm được chỗ ê ẩm tê dại kia, còn cố ý thay đổi góc độ dùng hết sức chọc ngoáy chỗ đó, chỉ qua mười lần cắm rút ngắn ngủn, Liễu Hàm Liên bỗng cảm nhận được một trận khoái cảm cuồn cuộn kéo tới, nuốt sống cả cơ thể nàng.
"Phu quân.
.
.
Aha.
.
.
Aha.
.
.
Ta không được.
.
.
Cứu mạng.
.
."