Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu


Tình triều tới vừa nhanh vừa mãnh liệt, Liễu Hàm Liên hoàn toàn không thể chống cự, cả người nàng căng cứng, mông nhếch cao, hoa huyệt kẹp chặt trường thương sung sức ngang ngạnh, toàn thân run rẩy kịch liệt trong cơn cực khoái, đôi gò bồng đào nhộn nhạo sóng sánh, tiểu huyệt nhỏ xinh vẫn sưng tấy run run, bất luận nàng vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát khỏi sự kiếm chế của Bồ Duệ Minh.

"Phu quân.

.

.

A a.

.

.

A a.

.

.

Sướng quá.


.

.

Dừng lại.

.

."

Xuân thủy óng ánh và âm tinh trơn ướt đồng thời tuôn trào, phun lên quy đầu Bồ Duệ Minh, hắn rên rỉ lùi về sau, một dòng nước theo đó phụt ra văng tung tóe, phun lên bàn tay hắn cũng không ít, thế nhưng dù như vậy, hắn cũng không buông tha cho viên đậu nhỏ đáng thương kia.

"Nếu sướng như vậy, tại sao phải dừng?"

Bồ Duệ Minh lại véo mạnh lên hoa hạch một cái rồi mới hài lòng thả nó ra, nhưng kế tiếp hắn càng dũng mãnh đâm thọc, mỗi một lần đều cắm tận gốc rễ, quy đầu to tròn tiến thẳng vào mở cửa tử cung non nớt, mạnh mẽ xâm lược tử cung nhỏ mềm mại mẫn cảm, không màng Liễu Hàm Liên gào khóc phun nước, hắn trầm mình trong khoái cảm đầm đìa, điên cuồng đâm tiếp hơn trăm cái.

Liễu Hàm Liên không chịu nổi lực va chạm mạnh mẽ đến thế, nửa thân trên tê liệt nằm bò trên giường, chỉ có bờ mông vẫn luôn bị hắn khống chế, dâm đãng vểnh cao, dùng tiểu huyệt non mềm thừa nhận sự chiếm hữu giống như mưa to gió lớn.

Cao trào vẫn chưa ngừng nghỉ, huyệt mềm không ngừng mút chặt gậy thịt thô to, bọn họ đều mang lại cho nhau cảm giác cực khoái vô bờ bến.

Đột nhiên Bồ Duệ Minh đè lưng nàng lại, đôi con người màu xanh lam nhìn lưng nàng không chớp, trường thương không hề nể tình cố gắng mở đường tiến sâu vào tử cung.

Bao tinh hoàn run rẩy, lỗ nhỏ trên quy đầu giãn ra, quy đầu chống lên muôn ngàn lớp thịt mềm trong thành tử cung, một lượng lớn tinh trùng đặc sệt bắn ra.

Tinh dịch nóng hổi liên tục rót vào tử cung mẫn cảm, cảm giác kích thích mãnh liệt và nóng bỏng cực hạn lan tỏa tới từng tế bào, nóng đến nỗi Liễu Hàm Liên giãy giụa thét chói tai, không thể tin trợn tròn mắt.

Thương thịt chôn sâu trong hoa huyệt lại từ từ phồng lên, thoáng chốc khiến miệng huyệt nàng căng rộng, tựa như muốn xé rách hoa huyệt nàng, mãi cho đến khi miệng huyệt căng đau, cảm giác giãn nở đó mới từ từ dừng lại.

"Sao lại lớn nữa rồi.

.

.

Hu hu hu.


.

.

Phu quân.

.

.

Chàng tha cho thiếp đi.

.

.

Xin chàng.

.

.

Chỗ đó bị cắm hỏng mất.

.


."

Tinh dịch trắng sữa đậm đặc còn chưa bắn xong, cho đến khi rót đầy tử cung nàng, khiến bụng dưới nàng căng phồng lên, vừa nóng vừa trướng, khiến nàng sinh ra loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Bồ Duệ Minh nằm trên người nàng, một tay bắt lấy mỹ nhũ vô thức xoa nắn, giọng điệu trầm khàn hư hỏng không tưởng tượng nổi: "Đừng sợ, ta không làm nàng bị thương đâu, cho ta ôm một lát, sẽ tốt ngay thôi!"

Sau khi xuất tinh, gậy thịt hung hãn kia vẫn không mềm xuống mà vẫn ngang ngược cắm trong tiểu huyệt nàng, hưởng thụ từng thớ thịt mềm mấp máy hút chặt.

Hương thơm sau khi phun triều trên người Liễu Hàm Liên càng trở nên nồng đậm, Bồ Duệ Minh cảm thấy mỹ mãn hít hà thật sâu, một lúc lâu cũng không chịu buông nàng ra.

Cảm nhận được sự thân mật và kiềm chế của hắn, Liễu Hàm Liên thôi không giãy giụa nữa, tuy miệng huyệt nàng vẫn còn tê dại và nở căng, trong bụng cũng bị rót đầy tinh dịch, song thật ra nàng lại rất thích loại cảm giác hoan ái thân mật khắng khít như thế này, cho nên nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng Bồ Duệ Minh rồi từ từ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc ngủ gà ngủ gật, nàng còn oán trách tại sao mẫu thân đã nói cho nàng biết những chuyện kia mà không chịu nói hết, nếu nói cho nàng biết trước, sau khi phu quân xuất tinh còn có thể biến to trở lại, nàng đã không sợ hãi đến thế.

Chỉ là lúc này nàng còn chưa biết, bình thường dù nam nhân bắn bao nhiêu lần, chỗ đó đều chắc chắn không biến to trở lại, chỉ có phu quân nàng khác người.

Hơn nữa đúng là Bồ Duệ Minh ỷ vào việc nàng không hiểu, cho nên hắn mới dám hoàn toàn chiếm hữu nàng chẳng chút che giấu, lần trước khi giúp nàng hóa giải độc dâm hắn còn không dám, nhưng hiện tại nàng đã là thê tử của hắn rồi, đương nhiên hắn muốn cả bên trong và bên ngoài nàng đều dính đầy dấu vết của hắn.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Hàm Liên thức dậy trong lòng Bồ Duệ Minh, vừa mở mắt nàng đã nhìn thấy phu quân tốt của nàng một tay chống cằm, cười híp mắt nhìn nàng: "Phu nhân, chào buổi sáng!"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận