Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu


Trải qua một đêm nghỉ ngơi, lúc rời giường Liễu Hàm Liên đã khôi phục tinh thần, nàng còn tưởng rằng trải qua mấy trận giày vò thì hôm nay thức dậy ắt hẳn phải eo mỏi lưng đau chân run, thế nhưng không ngờ sáng ra nàng lại cảm thấy tinh thần phấn chấn gấp trăm lần, lần cuối cùng nàng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái như vậy là sau khi được phu quân cứu khỏi tay đạo tặc rồi mơ thấy giấc mộng xuân đó.

Sau khi rời giường, Liễu Hàm Liên giúp Bồ Duệ Minh thay y phục, Bồ Duệ Minh lại vẽ lông mày cho nàng, đôi phu thê nhỏ cùng dùng bữa sáng trong phòng khách rồi mới lên xe ngựa.

Ngay tại lúc lòng Liễu Hàm Liên bối rối ngổn ngang, không biết sau này sẽ chung sống với nhau như thế nào thì xe ngựa đã dừng trước cửa lớn Liễu phủ, Bồ Duệ Minh bước xuống xe trước nàng, sau đó vươn tay về phía nàng, "Đừng sợ, ta bế nàng xuống."

Liễu Hàm Liên lén nhìn về phía cửa lớn nhà mình, nàng hỏi: "Sao.

.

.

Sao lại đến nhà thiếp?"

Bồ Duệ Minh cười anh tuấn vô song, "Ta muốn mang hòn ngọc quý trên tay nhạc phụ nhạc mẫu đi, trước khi đi đến tạm biệt là chuyện nên làm, cũng là để bọn họ yên lòng!"

"Phu quân!" Liễu Hàm Liên không ngờ hắn lại chu đáo đến thế, không ít cô nương sau khi gả cho người ta muốn về thăm nhà mình phải nhìn sắc mặt phu gia, phu quân suy nghĩ cho nàng như vậy, đương nhiên khiến nàng cảm động không thôi.

Liễu Hàm Liên không nói thêm gì nữa, nàng nhào vào lòng Bồ Duệ Minh như chim yến non lao về tổ, mà hắn thì vững vàng ôm lấy nàng, còn thừa cơ hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng một cái.

Bọn họ đến đương nhiên khiến phu phụ Liễu gia vô cùng mừng rỡ, nhất là Liễu phu nhân, nhìn thấy nữ nhi hạnh phúc, vẻ mặt đượm tình, bà yên tâm không ít.

Mẹ con trò chuyện riêng rất lâu, sau đó còn giữ bọn họ lại dùng bữa trưa, cuối cùng phu phụ Liễu gia mới lưu luyến tiễn hai người ra cổng chính.

Ra cổng chính bỗng nhìn thấy xung quanh tập trung không ít người.

Liễu Hàm Liên vốn là tiểu tiên nữ trong lòng các thanh niên tài tuấn trong thành Lê Sơn, nghe nói nàng gả cho một người xứ khác, đương nhiên những nam nhân đó không cam lòng, dù sính lễ Bồ Duệ Minh mang đến hùng hậu, lễ thành hôn lớn không bàn cãi, song không ít người vẫn tức giận cho rằng, chẳng qua chàng rể mới Liễu gia chỉ là bao rơm* có tiền mà thôi.

Hôm nay nghe nói Liễu Hàm Liên về nhà lại mặt, những nam nhân này bèn phối hợp tới đây, chuẩn bị ngắm cô nương đẹp nhất trong lòng họ lần cuối, nhân tiện soi mói thói hư tật xấu của bao rơm đã cướp nàng đi.

Bọn họ rất đắc ý, đáng tiếc vừa nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt Liễu Hàm Liên, thì có một nửa số người bị đả kích sinh ra nản lòng thoái chí, còn dư lại một nửa lúc nhìn thấy Bồ Duệ Minh càng tự ti mặc cảm, rời đi với vẻ mặt xám xịt.

Liễu Hàm Liên thường gặp cảnh này, mỗi lần nàng ra ngoài đều đón nhận vô số ánh mắt nam tử si mê nhìn mình, cho nên nàng không hề để chuyện này trong lòng, Bồ Duệ Minh cũng tỏ vẻ không quan tâm, song thật ra trong lòng hắn đã bốc mùi chua lè rồi.

Đặc biệt khi nhớ tới nhân duyên ban đầu của Liễu Hàm Liên vốn không phải là mình, tính chiếm hữu của Bồ Duệ Minh lại bắt đầu tác quái.

Lúc này Liễu Hàm Liên còn không biết những suy nghĩ trong lòng hắn, nàng bái biệt phụ mẫu, lên xe ngựa, ngồi bên cạnh Bồ Duệ Minh, nàng mới rầu rĩ thở dài như đánh mất thứ gì đó.

"Sao thế?" Bồ Duệ Minh nheo mắt, làm như vô tình hỏi một câu: "Không nỡ xa bọn họ?"

"Tức nhiên là không nỡ rồi, dù sao thiếp đã lớn đến tuổi này rồi mà lần đầu tiên rời xa phụ mẫu! Có điều thiếp biết sau này mình sẽ sống hạnh phúc bên cạnh phu quân, hơn nữa chàng cũng đã hứa với thiếp, mỗi năm đến mừng thọ của phụ mẫu sẽ trở về thăm, thiếp đã thỏa mãn rồi." Liễu Hàm Liên chẳng hề có chút đề phòng hắn, trong lòng nghĩ thế nào thì nói thế ấy, "Chỉ là, hôm nay trở về không nhìn thấy nó.

.

."

"Ai cơ?"

Vừa dứt lời, đột nhiên Bồ Duệ Minh đưa tay ra, ôm lấy Liễu Hàm Liên kéo nàng ngồi lên đùi mình, lưng tựa vào lồng ngực, giam nàng trong lòng hắn.

Cùng lúc đó, một vầng sáng màu lam nhạt khó có thể nhìn thấy vọt ra khỏi thùng xe, hoàn toàn ngăn chặn âm thanh bên trong và bên ngoài.

Đôi mắt vốn xinh đẹp hút hồn của Bồ Duệ Minh đã không còn vui vẻ, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm đỏ trên cửa sổ xe, dường như nhóm lên ngọn lửa trong mắt hắn.

Giọng hắn đầy ghen tuông: "Nàng muốn gặp ai?"

Liễu Hàm Liên không rõ vì sao hắn lại mất hứng, nàng muốn giải thích, thế nhưng vừa mở miệng, hắn đã vòng tay lên bịt miệng nàng lại, "Không cho nói!"

Viễn lăng quân tiếng tăm lẫy lừng tại Yêu giới, rốt cuộc đã nếm được mùi vị lo được lo mất, lỡ đâu nàng thật sự nói ra một cái tên nam nhân, hắn phải làm thế nào đây?

Bất luận thế nào cũng không có kết quả như ý, vì thế chỉ có cách dùng hết mọi thủ đoạn giữ chặt nàng bên người, dù là trái tim nàng, hay thân thể nàng!

(*) Bao rơm ý chỉ người ngu ngốc, ăn hại, dốt đặc cán mai, bất tài vô dụng....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui