Mùi máu tươi nồng nặc nhanh chóng lấp đầy khoang mũi, Liễu Hàm Liên nhắm mắt nên không biết, số máu đỏ tươi rơi đằng kia bỗng tản ra nhè nhè hoá thành từng sợi khí đen, trong lúc nàng không hề đề phòng, hút vào cơ thể.
Ngoại trừ buồn nôn, Liễu Hàm Liên hoàn toàn không cảm nhận được gì khác lạ, nàng từ từ mở hai mắt ra, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là một đoạn cánh tay đứt lìa nằm cách đó không xa, sau đó là đến tên cướp đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Tay gã kia thật sự bị chặt đứt!
Xảy ra chuyện gì? Nàng chỉ đâm một cái, chẳng lẽ đâm đứt được tay một nam nhân to khoẻ hay sao?
Qua cơn kinh hoảng, Liễu Hàm Liên lập tức ý thức được không đúng.
Lúc này nàng vẫn còn đứng trong xe ngựa, có một nam tử áo đen chặn trước mặt nàng, che chắn nàng ở sau lưng.
Dáng người hắn vững chắc cao ngất, tựa như chỉ cần hắn có mặt, nàng sẽ chẳng chịu bất cứ tổn thương nào.
Tay phải hắn cầm kiếm, máu tươi chậm rãi chảy dọc theo thân kiếm, gột rửa mũi kiếm, dưới ánh mặt trời chói chang, mũi kiếm như loé lên hàn quang, tay trái của hắn chắn ngang cửa xe ngựa, giống như muốn tách biệt nàng ra khỏi mùi máu tươi tanh tưởi phía đối diện, song điều khiến Liễu Hàm Liên chẳng biết phải làm sao chính là, cây trâm trong tay nàng, rõ ràng đang cắm trên cánh tay hết lòng bảo vệ nàng đây.
Làm sao bây giờ? Nàng đâm nhầm người rồi!
Liễu Hàm Liên không suy nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên chính là vội vàng rút cây trâm ra, nhưng mà nghĩ lại, nàng cũng không thể khẳng định người này có thật sự đến cứu mình hay không, lỡ đâu hắn cũng phe với đạo tặc thì sao?
Ngay tại lúc nàng không biết phải làm sao, người nọ từ từ quay đầu lại, Liễu Hàm Liên chỉ có thể nhìn thấy gò má và đuôi mắt có phần hơi xếch lên của hắn.
Có điều chỉ là nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, cớ sao có loại mê hoặc không nói thành lời.
"Đừng sợ, không sao nữa rồi." Hắn nói.
"Vậy ra ân nhân đã cứu ta?" Liễu Hàm Liên hoảng hốt, nàng thầm mắng mình quá phóng đãng, sống chết trước mắt chưa rõ mà còn nghĩ ngợi lung tung, nàng vội tranh thủ gạt bỏ tâm tư xao động đó ra khỏi đầu.
.
.
Sau đó nhìn đến trâm cài của mình vẫn đang cắm trên tay người ta rồi luôn miệng xin lỗi, "Đều do ta không tốt, ân nhân đã cứu ta, nhưng ta lại làm ân nhân bị thương.
Làm sao bây giờ, ta không có gì để băng bó vết thương.
.
."
"Không gấp!" Giọng của hắn trầm ấm dịu dàng, nhưng chuyện hắn đang làm lại khiến Liễu Hàm Liên trợn mắt há hốc mồm.
Nàng thấy hắn dùng tay còn lại rút trâm ra, chân mày không hề nhíu lại, mặc kệ vết thương trên tay chảy đầy máu tươi, hắn còn dùng vẻ mặt không đổi sắc dặn dò nàng: "Nàng cứ ở yên trong xe, chờ ta giải quyết chuyện này rồi hẵng nói."
Liễu Hàm Liên nhìn thoáng qua đám hạ nhân sống chết không rõ nằm la liệt trên mặt đất, đúng là không nên nói gì, nàng thức thời ngoan ngoãn ngồi trong thùng xe.
Hai tay nàng xoắn khăn, sắc mặt trắng bệch nghe tiếng kêu rên bên ngoài truyền đến từng hồi, có điều chỉ mới một lát, tất cả đã trở về yên tĩnh như cũ.
Cửa xe ngựa được mở ra lần nữa, người nọ đứng ngược sáng, Liễu Hàm Liên không thấy rõ khuôn mặt hắn, nàng chỉ cảm thấy bóng dáng cao ngất kia dường như toả hào quang, mạnh mẽ chiếu soi tất cả lên người nàng.
Một màn này, khiến nàng ghi nhớ thật lâu, cũng chính một màn này, giúp nàng bỏ qua nghi kỵ vừa rồi.
"Nhà nàng ở đâu?" Giọng hắn không lớn, tựa như không muốn doạ nàng hoảng sợ thêm, "Hạ nhân nàng có vẻ không ổn, để ta đưa nàng về nhà!"
"Bọn họ đều.
.
.
Không còn?" Lòng Liễu Hàm Liên lạnh ngắt, mấy mạng người, cứ thế mất đi?
Nam tử sửng sốt một lát mới giải thích: "Vẫn còn kéo chút hơi tàn, chẳng qua là hiện tại không thể làm gì được."
"Vậy là tốt rồi, người vẫn còn là tốt rồi!" Liễu Hàm Liên bước xuống xe ngựa, nàng thấy trên người các hạ nhân không nhiều máu và vết thương lắm, nhưng tất cả đều mê man bất tỉnh, nàng đỡ một nha hoàn dậy rồi dìu nàng ấy vào xe ngựa, đáng tiếc sức nàng yếu, thử mấy lần cũng không nâng nổi người dậy.
Nam tử đứng bên cạnh quan sát một lúc, đột nhiên hắn lên tiếng, "Nàng lùi lại một tý, để ta!"
Liễu Hàm Liên vừa đứng thẳng lưng đã nhìn thấy ân nhân của mình nắm xiêm y phía sau lưng nha hoàn, sau đó xách người ném vào trong xe ngựa, các nha hoàn và bà vú còn lại cũng không thoát khỏi số phận làm bao cát, bị hắn xách lên ném vào xe, chỉ có xa phu còn nằm im bất động, ngựa cũng không còn hoảng loạn.
Ân nhân hành động nhanh gọn, sức mạnh phi thường, Liễu Hàm Liên chết lặng không nói nên lời, mãi cho đến khi hắn chất hết hạ nhân vào trong xe, rồi ngồi vào vị trí xa phu nhìn nàng, nàng mới khôi phục tinh thần.
"Đa tạ ân nhân ra tay cứu giúp!" Liễu Hàm Liên liên tục nói lời cảm ơn, nam tử nghe đến nỗi mất kiên nhẫn, cười như không cười nhìn nàng, "Có lên xe hay không?"
Lúc này Liễu Hàm Liên mới thấy rõ mặt mũi hắn, hai má nàng lập tức đỏ bừng, nóng hừng hực.
Nàng chưa từng nghĩ đến, trên cõi đời này lại có một nam tử tuấn mỹ đến thế, dáng người cao gầy, lại có võ công thâm hậu, môi hồng răng trắng nhưng không mất vẻ nam tính, nhất là đôi mắt kia, đẹp đến hồn xiêu phách lạc, khiến nàng thầm muốn sa vào trong đó, hơn nữa quanh người hắn tản ra một loại phong tình không biết nên diễn tả thế nào cho phải.
Liễu Hàm Liên cố tỉnh táo lại, cách làn váy, nàng âm thầm véo mình một cái.
Bây giờ là lúc nào rồi? Nàng còn ngẩn ngơ nhìn ân nhân của mình, còn ra thể thống gì nữa?
Bởi vì trong xe ngựa đã chứa đầy hạ nhân, Liễu Hàm Liên xem xét một phen, sau khi xác nhận bọn họ không chồng chất đè lên nhau, nàng mới yên tâm, song trong xe không còn chỗ ngồi nữa, do dự một lát, nàng quyết định rời khỏi thùng xe, bình tĩnh ngồi bên cạnh nam tử.
Nam tử nghiêng đầu dò xét, thấy Liễu Hàm Liên ngồi xuống hắn cũng không nói gì, chỉ là khoé môi khẽ cong lên với biên độ khó phát hiện.
Hắn nhẹ nhàng kéo dây cương, ngựa hí dài một tiếng, sau đó dùng hết sức chạy về phía trước.
Liễu Hàm Liên không chú ý đến những chi tiết nhỏ này, nàng đang bận nghĩ: Sau khi về nhà phải lập tức cho người mai táng xa phu, y chết vì bảo vệ chủ, ngoại trừ chi tiền bạc đền bù tổn thất, còn phải đảm bảo cuộc sống sau này cho người thân của y, có điều dù đền bù tổn thất thế nào, nàng cũng không thể bồi thường một người sống như cũ.
Lớn ngần này, đây là lần đầu tiên Liễu Hàm Liên nhìn thấy người chết ngay trước mặt mình, nàng sợ hãi đến cực điểm, nhưng nàng cố gắng mạnh mẽ giữ vững tinh thần, ép bản thân không được sụp đổ khóc lóc.
Về phần người cứu nàng một mạng, còn tốt bụng đưa nàng về nhà, cũng xem như hết lòng giúp đỡ rồi, hắn vốn không có nghĩa vụ phải dỗ nàng vui, nàng cũng không thể ỷ lại hắn.
Liễu Hàm Liên bắt buộc bản thân không nhớ lại những hình ảnh đáng sợ kia, đột nhiên má nàng nóng lên, bụng ngón tay nam tử quẹt một vệt trên má nàng, "Mặt nàng dính bẩn!"
Bị hắn chạm nhẹ một chút, hai má Liễu Hàm Liên càng nóng hơn, nàng vô thức trốn ra sau một chút, không ngờ ánh mắt nam tử tối sầm, hắn nhíu mày hỏi: "Sao thế, ta làm nàng đau à?"
Dù sao Liễu Hàm Liên cũng là một cô nương chưa xuất giá, nàng chưa từng thân mật với nam tử nào như thế, sau khi trải qua sinh tử, hiện tại khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nỗi nàng có thể cảm nhận hơi thở của hắn, điều đó khiến nàng càng khó khống chế, tim đập nhanh đến độ muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Không, ta không đau, chỉ là không muốn làm bẩn tay ân nhân mà thôi."
"Chẳng qua chỉ là chút máu, không bẩn." Nam tử cười híp mắt nhìn nàng, dáng vẻ mang theo vài phần lười biếng làm người ta không thể dời mắt, "Ta họ Bồ, Bồ Duệ Minh, nàng đừng luôn miệng gọi ta là ân nhân như thế."