Tai hồ ly run lên rồi len lén bò khỏi ngực Liễu Hàm Liên, nhảy xuống giường, ngay sau đó xuất hiện bên cạnh cửa sổ, thân hình nho nhỏ ngạo mạn ngồi trên bệ cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống con rắn to đang cuộn tròn trên mặt đất.
Chiếc đuôi bồng bềnh nhẹ nhàng vung lên, cả phòng ngủ được bao bọc trong một tầng ánh sáng màu thuỷ lam gợn sóng, tiểu nha hoàn gác đêm ở gian ngoài trở mình ngủ thật say.
"Ta cảm thấy có gì bất thường, thì ra là ngươi giở trò quỷ!" Tiểu hồ ly nói tiếng người, bất ngờ chính là giọng Bồ Duệ Minh, "Ngươi tới đây làm gì?"
Đầu rắn ngóc dậy thẳng đứng, mắt rắn lạnh lẽo nhìn thẳng vào tiểu hồ ly trên bệ cửa sổ, sau khi quan sát kỹ, rắn tinh cất tiếng cười lớn, "Ta còn nghĩ không biết đại yêu nào rời núi, thì ra chỉ là con tiểu hồ ly! Trông ngươi kìa, dáng dấp không lớn hơn mèo bao nhiêu, vậy mà dám khiêu chiến với ta?"
Giọng rắn tinh khàn khàn, nghe khó chịu vô cùng, tai tiểu hồ ly run run rồi cất giọng lười biếng hỏi lại: "Đám thổ phỉ trên núi hoành hành hôm nay bị ngươi khống chế nhỉ? Mùi hôi thối nồng nặc, thối đến nỗi khiến ta buồn nôn!"
"Đúng thế, đám người đó chính là con rối của ta!" Rắn tinh đắc chí lắc lư đầu, miệng toét rộng lộ ra nụ cười dữ tợn, "Thi thể người phàm dùng rất tốt, không lưu lại yêu khí, dù là đi giết người cũng không thể đổ lên đầu ta, ta vốn rất hài lòng với đám hình nhân đó, kết quả bị ngươi phá hư chuyện tốt!"
Lời còn chưa dứt, đột nhiên rắn tinh tấn công, nó mở to cái miệng đầy máu cắn về phía tiểu hồ ly trên bệ cửa sổ, nhưng thân hình hồ lý loé lên nhanh như chớp, rắn tinh bổ nhào vào không trung, vừa quay đầu lại nó đã thấy tiểu hồ ly kia ung dung nhàn hạ ngồi ngay giữa phòng, ngăn chặn giữa nó và nữ tử trên giường, chiếc đuôi to xù lông vẫy vẫy.
"Ồ? Ngươi giỏi giang hơn ta tưởng một chút đấy!" Rắn tinh chậm rãi di chuyển, bụng dưới ma sát với sàn nhà phát ra tiếng sạt sạt nho nhỏ.
Trong lúc ngủ mê Liễu Hàm Liên bỗng rên rỉ trở mình, trong chất giọng mềm mại đáng yêu còn mang theo vài phần kiều diễm uyển chuyển.
Hai tai tiểu hồ ly dựng đứng lên, thu lại dáng vẻ thờ ơ ban nãy, bày ra khí thế lạnh lùng cường thế.
Rắn tinh cười khẽ, "Ta tới đúng lúc nhỉ, chờ ta ăn ngươi rồi mới đến vui vẻ với tiểu lẳng lơ kia một phen, sáng sớm ngày mai công lực ta sẽ tăng đột biến!"
"Chỉ dựa vào ngươi?"
Đôi mắt màu làm lạnh băng tựa như tỏa ra ánh lửa, trong chớp mắt tiểu hồ ly biến mất ngay trong tầm mắt rắn tinh, rắn tinh giật mình chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một lực mạnh giữ chặt vị trí bảy tấc*, cảnh vật người biến ảo vùn vụt.
*Bảy tấc: vị trí tim rắn, đối với loài rắn tim là điểm yếu chí mạng, gọi là bảy tấc vì tim nằm cách đầu rắn bảy tấc.
1 tấc = 10 phân.
Nó cố sức quay đầu mới có thể nhìn đến tiểu hồ ly đang cắn vào bảy tấc của nó, tha nó bay lướt qua thành trấn thôn trang, ruộng đồng rừng rậm, cuối cùng thô bạo ném nó lên một bãi đất trống, mà thời gian làm tất cả mọi chuyện chỉ ngắn như một hơi thở.
Rốt cuộc rắn tinh cũng hiểu bản thân nó khinh địch rồi, thân thể to cỡ miệng bát nhanh chóng quấn vòng, ý đồ xoắn chết tiểu hồ ly.
Nhìn thấu ý đồ của nó, hồ ly cũng chỉ cười lạnh, sau đó móng vuốt nhỏ nâng lên rồi nhẹ nhàng nhấn một cái, chỉ nghe một tiếng vang ầm ầm, rắn lớn nặng nề đập trên mặt đất, mặt đất lõm thành một cái hố sâu.
Rắn tinh cố sức vùng vẫy dưới móng vuốt hồ ly, thế nhưng bất luận nó liều mạng giãy cỡ nào, cũng không thể thoát được.
Trước ranh giới sống chết, miệng nó mở rộng, lộ ra răng nanh dài cả thước, bổ về phía tiểu hồ ly, hung ác cắn xuống, song nó không thể ngờ quanh thân tiểu hồ ly lại hiện lên một tầng ánh sáng vàng nhạt, chẳng những rắn tinh không thực hiện được ý đồ mà ngược lại đôi nanh quý giá còn bị nát vụn.
Rắn tinh trợn mắt há hốc mồm, cẩn thận quan sát tiểu hồ ly đang mạnh mẽ áp chế nó.
Hắc hồ vốn hiếm thấy, mắt xanh càng ít hơn, huống chi còn có kim quang hộ thể, tất cả manh mối đều hướng về một kết quả.
Nó thầm sợ hãi, run rẩy cất tiếng: "Ngài, ngài là Viễn Lăng Quân?"
Hồ ly nhìn nó, từ chối cho ý kiến.
"Viễn Lăng Quân, tiểu nhân biết sai rồi, xin ngài giơ cao đánh khẽ!" Rắn tinh không dám công kích nữa, cố gắng bào chữa cho mình, "Tiểu nhân chỉ thu thập mấy nữ nhân để tu luyện ấy mà, đám thổ phỉ trên núi vốn đã chết rồi, tiểu nhân cũng không giết bọn họ, thi thể để không quá lãng phí, tiểu nhân lợi dụng chúng giúp mình một chút mà thôi!"
"Thải Âm bổ Dương không phải chính đạo, ngươi tu luyện như vậy, không thể nào thành chính quả đâu.
"
Dưới móng vuốt của hồ ly, rắn tinh càng lúc càng đau đớn, thân rắn đau đến nỗi co rút lại, nhưng vẫn cố khàn giọng biện minh, "Rắn có tính dâm, trời sinh giống loài tiểu nhân là như thế, biết phải làm sao đây? Ngài là Hồ tộc, từ khi sinh ra đã có sức hấp dẫn, người phàm thấy ngài, mấy ai không động lòng? Đây là số mạng, tiểu nhân cũng chẳng có cách nào khác!"
"Những lời này chẳng qua là lấy cớ vì ngại tu hành gian khổ thôi.
" Hồ ly khinh thường lời giải thích của rắn tinh, hắn chỉ quan tâm một vấn đề, "Ngươi đã làm gì vị cô nương vừa rồi?"
Rắn tinh tranh thủ cười lấy lòng, "Lúc trước tiểu nhân chỉ muốn thu thập nàng, song chẳng phải bây giờ chưa làm được gì hay sao?"
Nhớ tới mùi vị ngây ngấy chưa từng có trên người Liễu Hàm Liên trước đó, hiển nhiên hồ ly không còn nhẫn nại, "Ngươi đã không chịu nói thật, vậy thì im lặng chết đi!
Thân hình tiểu hồ ly bỗng phình to, từ bằng một con mèo nho nhỏ càng ngày càng lớn, cuối cùng còn lớn hơn mãnh hổ trong núi một chút.
Toàn thân nó đen nhánh, hơi thở quanh thân cuồng bạo khủng bố, khiến rắn tinh hãi hùng khiếp vía.
Thấy mạng nhỏ của mình sắp không còn, rắn tinh điên cuồng vùng vẫy chửi rủa, "Ngươi bớt giả thanh cao đi, hồ ly các ngươi cũng không ít kẻ dùng người phàm để tu luyện, để có được tu vi như hôm nay, ắt hẳn ngươi đã hút khô không biết bao nhiêu nữ nhân rồi! Nói thật cho ngươi biết, nữ nhân trên giường kia đã trúng độc dâm của ta, nếu muốn giữ mạng sống, đêm nay phải liên tục tiết mấy lần, còn phải ăn dương tinh no bụng, ngươi giết ta, nàng ấy cũng không sống nổi!"
Mắt hồ ly chợt loé lên tia sắc lạnh, ngay tức khắc, rắn tinh không còn sự sống nữa.
Không lâu sau đó, hồ ly trở về, vừa bước vào phòng hắn đã nghe tiếng ngâm khẽ mê hoặc lòng người, mặt Liễu Hàm Liên đỏ bừng, nàng đang nằm trên sàn nhà, hai tay ra sức xé rách áo lót của mình.
Hồ ly phóng về phía trước, ngay sau đó Liễu Hàm Liên được một đôi tay rắn chắc bế lên.
Cả người nàng khô nóng bức rức, lúc mở đôi mắt đầy sương mù, nàng bỗng thấy được khuôn mặt đẹp bất chấp lẽ thường, "Ân nhân?"
Mặt Liễu Hàm Liên ửng hồng, hai bầu ngực cao ngất cọ qua cọ lại trong lòng hắn, nàng thở gấp từng cơn, "Ân nhân, cứu, cứu ta, ta sắp chết rồi!"