Phu Quân Hữu Độc

【 Dinh, mục tiêu thu thập Ôn Noãn Noãn, bạn có muốn tôi kích hoạt hệ thống giang hồ hay không? 】hệ thống hạnh phúc 13 hỏi lại lần nữa.
Cái điều này thực sự là ngoài ý muốn mà gặp được thứ yêu thích! Điều này có phải sau này nàng cũng giống như những nữ hiệp trong giang hồ?
Vì thế Ôn Noãn Noãn vội vàng đáp lại nói: 【 Cần chứ! 】
Hệ thống hạnh phúc 13 máy móc nói: 【 Hệ thống đã kích hoạt thành công, Ôn Noãn Noãn bây giờ bạn có thể dùng năng lượng hạnh phúc đổi những vật phẩm của giang hồ 】
【 Rất thần kỳ ! 13, tôi có thể đổi được những vật phẩm gì? 】
Ôn Noãn Noãn hưng phấn mà cùng hệ thống hạnh phúc câu thông, đồng thời cùng mọi người đi lên lầu.
"Tiểu cửu." Bên tai nghe được âm thanh của Vân Trạm, sau đó Ôn Noãn Noãn phát hiện được cánh tay của mình bị hắn nắm chặt.
"A?" Nàng phản ứng chậm chạp ngẩng đầu, lúc này mới biết còn nửa bước nữa thôi là nàng sẽ đâm đầu vào thẳng cánh cửa phòng bao .
Nàng mau chóng rút tay của mình về, lui ra phía sau hai bước, cúi đầu nói, "Cảm ơn." Nàng hơi quá phận rồi, cứ mải suy nghĩ đi trước mọi người không nói, lại còn vô lễ đi phía trước song vương Vân Trạm,lại còn sắp đâm đầu vào khung cửa.
"Tiểu cửu vừa rồi bị dọa à ?" Vân Trạm tiếng thanh nhã, ẩn ẩn mang theo tiếng cười.
"A, có lẽ là thế, ta chưa từng nhìn thấy người đánh nhau kích liệt đến thế, bị dọa ." Ôn Noãn Noãn đơn giản bám theo lời của hắn mà nói.
"Vậy đi vào uống chút rượu ấm áp an ủi thôi." Hắn cười nói, dẫn đầu đi vào nhã phòng, trởi lại chỗ ngồi của hắn.
Ôn tứ thấy Vân Trạm ngồi trở lại chỗ ngồi, lại bận rộn đứng lên hướng Vân Trạm giải thích, vì sao đĩa da vịt nướng lại biến mất.
Vân Trạm không ngại, nói: "Trí huynh, mau ngồi xuống, chúng ta tiếp tục dùng cơm." Nói xong, hắn cầm lấy chiếc đũa ý bảo mọi người cùng nhau dùng bữa. Những món ăn này đều đã nguội, hắn lại lại ra vẻ như không có vấn đề gì, sau một phen kinh tâm động phách bụng thật sự rất đói.
Tiểu nhị lầu hai của Vọng Xuân Lâu đều sợ hãi, ngược tiểu nhị lầu ba nơi Ôn gia huynh muội ăn uống lại không biết tình huống thế nào, hơn nữa bọn họ cũng là những người có tố chất tốt nhất, sau khi trấn an mấy vị khách quý trong phòng bao xong, tiếp tục thúc giục phòng bếp bưng đồ ăn lên. Không lâu sau, ngoài món da vịt nướng và thêm năm món đồ ăn nóng khác cũng đươc đưa lên.
Ôn tứ giới thiệu những món này cho Vân Trạm về đặc sắc của món an, Vân Trạm ra vẻ tâm tình rất tốt, vừa ăn vừa khen ngợi, khi lẩu và các món đồ ăn được đưa lên, hắn tiếp tục tán dương: "Khó trách Vọng Xuân Lâu có thể được xưng là tửu lâu tốt nhất Ninh Dương thành, nhà huynh rất am hiểu các khai phá bước mới trong ẩm thực."
Ôn tứ hàm súc khiêm tốn vài câu. Vì không muốn cho Vân Trạm có thêm hảo cảm với muội muội nhà mình, hắn không hề nhắc tới phần công lớn lao đó có tiểu muội .
Ôn lục Ôn thất cười cười gắp miếng thịt heo vào trong bát của Ôn Noãn Noãn, nhăn mặt với nàng ý muốn nói: những món đồ ăn ngon được như thế này là do muội tham ăn mà ra đó.
Ôn Noãn Noãn giữ im lặng tuyệt đối, không chủ động nói chuyện, bởi cảm giác nữ nhân báo hiệu cho nàng biết, Vân Trạm đã có cảm giác đặc biệt với nàng, nàng lo lắng bản thân đi vào trong lồng giam Vương phủ lần nữa.
Nhất định phải xuất giá sớm một chút, đặt đứt mọi liên hệ tương lai với hắn!
Nàng cảnh cáo chính mình như vậy.
Năm người dùng xong cơm trưa, ở trong phòng bao uống trà nghỉ ngơi. Bởi vì uống rượu vào lá gan lớn rất nhiều, Ôn thất thừa dịp tâm tình Vân Trạm rất tốt, dò hỏi: "Chiến huynh, người trên giang hồ có phải ai cũng lợi hại như bằng hữu của huynh không?" Hắn sùng bái nhìn Vân Trạm.
Ôn thất cũng là lần đầu tiên nghe nói giang hồ có thật, đương nhiên hắn biêt từ này hắn thường đọc tiểu thuyết có nhắc tới, lúc ấy hắn liền đặc biệt sùng bái những người giang hồ này lợi hại.
"Tiểu thất, giang hồ ngư long hỗn tạp, cao thủ nhiều như mây, người lợi hại hơn so với ta hay vị bằng hữu đó chỗ nào cũng có cả" Vân Trạm ôn hòa nói, sau đó thở dài, "Giang hồ biến hoá kỳ lạ vô thường, đệ càng hiểu biết càng nhiều càng cảm thấy nó đáng sợ. Khi ta phụng mệnh gia huynh đi ra ngoài làm việc, không hiểu ra sao mới kết bạn với vài người giang hồ, mới hiểu biết nguy hiểm bên trong."
Vân Trạm có thiện ý dặn dò nói: "Các đệ khả phải nhớ kỹ, cách người giang hồ càng xa càng tốt."
Ôn lục hình như đã hiểu ra, hỏi: "Chiến huynh lần trước huynh bị như vậy chính là bị người giang hồ ám toán sao?"
Ồ?
Ôn Noãn Noãn ôm chén trà cúi đầu nhất thời kinh ngạc . Chẳng lẽ hắn đúng là bị trúng ám toán của người giang hồ, cho nên trong vòng mấy năm liền không ngừng ám toán người của giang hồ?
"Lần trước may có Trí huynh ra tay giúp đỡ." Vân Trạm không có phủ nhận, lại cũng không có khẳng định.
Không đúng! Hắn khẳng định không chỉ quen biết người giang hồ mà thôi, hắn nhất dịnh lún rất sâu vào giang hồ, bằng không làm sao có thể bị trọng thương như vậy mà chỉ chọc chọc mấy cây ngân châm thì lại tốt rồi. còn có những loại thuộc kỳ quái của hắn nữa.
Ôn Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn sang Vân Trạm, lại rất nhanh lại cúi đầu xuống. Nếu nàng đoán không sai thì trong kiếp trước những hành động kỳ quái đó của hắn đều có nguyên nhân.
"Tiểu thất, trong chốn giang hồ rất nhiều người bỏ mạng toàn là những đồ đệ tôm tép, bọn họ không cần quan tâm người đó tốt hay xấu, chỉ cần nhìn ngươi không vừa mắt là giết." Vân Trạm cố ý biểu hiện thực khủng bố, sau đó ôn hòa dạy dỗ nói, "Về sau các đệ tốt nhất là đừng tìm người giang hồ, không được liên quan đến các môn phái trong giang hồ."
Ôn thất thấy hắn nói khủng bố như vậy, liền vội vàng gật đầu.
Nếu hắn vẫn cứ ôn nhu hiền lành như vậy thì tốt rồi.
Ôn Noãn Noãn thở dài trong lòng.
○○○
Ở tửu lâu nghỉ ngơi trong chốc lát, từng người một đi xuống lầu. Phía sau lầu hai đã dọn dẹp sạch sẽ , những bàn không bị hỏng đã được xếp lại gọn gàng, trừ một bàn có một nhát kiếm chứng minh lúc nãy có một trận đấu kịch liệt ở đây .
Ôn tứ để cho chưởng quầy ghi lại bữa ăn của hắn, bọn họ cùng nhau ra khỏi Vọng Xuân Lâu, hướng tới ngã tư đường phía Nam đi đến. Sau khi ăn cùng nhau một bữa cơm, Ôn gia huynh đệ đối Vân Trạm sẽ không khách khí nữa , Ôn lục Ôn thất cũng bắt đầu hỏi hắn một ít chuyện kinh thành . Vân Trạm nhẹ nhàng trả lời bọn họ, hắn cũng nói thẳng hắn một lòng đọc sách, đối rất nhiều chuyện cũng không biết.
Sự thản nhiên của hắn làm cho Ôn gia huynh đệ tăng lên hảo cảm rất nhiều. Ôn Noãn Noãn theo thường lệ đi phía sau bọn họ. Nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn mọi nơi mong có thể từ hai bên cửa hàng tìm được việc mình thấy hạnh phúc. Nàng muốn trước đêm nay, đem chỉ số hạnh phúc vượt hơn chỉ số bất hạnh, để tránh hôm nay bị đưa vào sổ thông báo.
Kẹo hồ lô của Lưu lão vừa chua vừa ngọt, mỗi lần ăn được nó nàng đều cảm thấy vui vẻ; Hiệu may Lý Ký, lầm trước nãi nãi đặt may cho nàng ba bộ đồ mùa đông, nhất chiếc áo choàng lông cáo, một chiếc áo choàng gấm màu đỏ ấm áp.
" Gia gia, nãi nãi ,đại thúc ,đại thẩm ,đại ca, đại tẩu, công tử, tiểu thư đi ngang qua, thương xót tôi với, đã ba ngày tôi không ăn cái gì rồi."
Bên tai nghe được có người ăn xin, nàng lắc đầu thở dài, vất vả mới điều chỉnh được tí cảm xúc lại bị đánh gãy .
Nàng thấy Vân Trạm dừng lại , ý bảo thị vệ bỏ tiền.
Hắn có đôi khi vẫn làm việc thiện như vậy .
Nàng nhìn hắn , khóe miệng không khỏi lộ ra một tia mỉm cười.
"Trí huynh, tiểu lục tiểu thất tiểu cửu, vì sao không ai đồng tình với lão ăn mày này vậy?"
Vân Trạm phát hiện Ôn gia huynh muội tất cả đều thờ ơ,người trên đường cũng đi qua không chớp mắt, nhịn không được hỏi. Ôn phủ mùa đông cứu tế áo bông mùa hạ thì chén thuốc,ở Ninh Dương thành rất có thiện danh, vì sao nhóm người trẻ tuổi này quần áo lươt là lại không thế, thấy lão ăn mày lộ tay lộ chân giữa trời đông giá rét lại không thương?
Ôn tứ chắp tay, còn chưa kịp giải thích, Ôn thất đã kêu lên, "Huynh đừng tin hắn ta. Hắn ta cải trang đó . Tóc của hắn trời sinh đã hoa râm, thân thể hắn rất tốt, nhưng chính là không chịu làm việc nuôi sống bản thân. Mỗi ngày đều đi quấy phá dân địa phương, cải trang nằm ăn xin đáng thương. Lúc đầu không ai biết cũng thương hắn, cho hắn tiền, nhưng bây giờ chỉ người từ bên ngoài tới mới cho hắn thôi ."
Ôn tứ bổ sung nói: "Nhà hắn còn có mẹ già. Mẹ hắn mỗi ngày đều tới cửa sau của tửu lâu nhà chúng tôi, tiểu nhị phòng bếp sẽ đem đồ ăn thừa của khách cho bà lão."
Nghe được giải thích, trong mắt Vân Trạm có chút kinh ngạc, đáy mắt lại nửa điểm cảm xúc cũng không có, thế mà lại để cho thị vệ mất một miếng bạc vụn cho tên ăn mày này.
Ôn gia huynh muội quay đầu nhìn tây ăn mày tay chân nhanh nhẹn lấy mẩu bạc vụn, miệng kêu lên: cảm ơn đại gia, đại gia là người tốt a.
Vân Trạm tận lực kiềm chế bản thân mình không cảm xúc, chỉ xoay người đi.
Ai, ngoài hắn mặt nhìn như là người tốt, hắn có thể đối xử vơi người khác tốt, nhưng đối nàng, sao lại bạo ngược vặn vẹo như thế! Quả nhiên tâm thần phân liệt không cách cứu chữa.
Ôn Noãn Noãn nghĩ, lập tức ra lệnh cho mình đừng nghĩ nữa, tiếp tục nhìn người và cửa hàng trên đường, làm cho tâm tình thoái mái hơn.
Chạng vạng, Vân Trạm cùng với huynh muội Ôn thị cáo từ, quay lại khách điếm hắn trọ trong Ninh Dương thành ,huynh muội Ôn thị mang theo một ít đồ vật đặc sản hồi phủ, trở về trong viện.
Ôn Noãn Noãn đi hết một ngày về lại phòng, bỏ mấy túi đồ này nọ trong tay xuống, sau đó một cởi áo khoác đi vào trong buồng. Đi vào trong buồng, nàng nằm xuống ghế bên trong, đau khổ kêu lên: "Chân của ta mỏi chết đi được ." Vân Trạm không nói dừng, mọi người đều phải đi dạo phố với hắn.
Hồng Lăng đi theo nàng vào trong chạy nhanh đi ra ngoài,kêu Ngân Dĩ ,Bạch Liên đi lấy nước, còn mình lấy cái chăn đem ra khoác lên người tiểu chủ tử.
Lục La lo lắng nàng cởi áo khoác sẽ cảm lạnh, nhanh chóng bỏ thêm mấy viên than trong lò sưởi, đem lò sưởi làm cho nóng lên.
"Nhị tiểu thư, hôm nay trời rét đậm , người không nên ra ngoài chạy loạn như thế." Hồng Lăng nói xong, đặt vào bên trong chăn lộ ấm lô nhỏ, từ trên khay lấy ra một bát chè đỏ nóng hổi, "Nhị tiểu thư, trước thời điểm người về, nô tỳ bảo đầu bếp làm chè ngọt đưa tới đây."
Ôn Noãn Noãn ngồi dậy đến, cầm lấy bát, dùng thìa đảo hai ba cái đưa lên miêng, sau đó nói: "Vẫn còn nóng hổi nè, ăn cả người ấm áp."
"Ta muốn nghỉ một lát, nửa canh giờ nữa, các ngươi trang điểm lại cho ta, ta muốn đi thỉnh an lão phu nhân. Chè ngọt còn phải không? Các ngươi ăn luôn đi nhé." Nàng vừa nói, uống xong chén chè Hồng Lăng đưa cho, đưa tay rút dây buộc tóc của mình, năm ngón tay tùy ý chải sợi tóc dài, sau đó cứ như vậy nằm trên ghế dài nghỉ ngơi
"Nhị tiểu thư, lão phu nhân nói không cần phải ngày nào cũng thỉnh an mà?" Lục La hỏi, đem một cái lò sưởi để gần Ôn Noãn Noãn, đem của nàng hai chân để gần lò sưởi cho ấm.
Lão phu nhân lo lắng nhị tiểu thư đi qua thỉnh an sẽ bị cảm lạnh, phân phó nhị tiểu thư bây giờ không cần phải ngày nào cũng tới viện của bà .
"Ta có chuyện rất quan trọng phải nói với bà nội." Ôn Noãn Noãn nhắm mắt lại nói, bắt đầu cùng hệ thống hạnh phúc 13 liên hệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui