Ngày hôm sau, quả nhiên có sáu bảy bà mối đi tới hậu viện Ôn phủ. Ôn Noãn Noãn đối với lần sàng chọn đầu tiên này không có hứng thú, dù sao có tổ mẫu lựa chọn cho nàng, tuyệt đối sẽ không để cho nàng một người mặt rỗ chân què đâu, những người ham mê tửu sắc chắc chắn sẽ không lọt được vào danh sách.
Ôn Noãn Noãn lo lắng nếu đi ra ngoài sẽ lại gặp được Vân Trạm, vì thế ở lì trong nhà thưởng thức những ức tranh sơn thủy mới mua về, sau đó đọc cuốn 《 Bút ký núi Đăng Sơn》, đọc những thứ nhàm chán trong đọc lại theo kiểu kẻ chuyện dân gian cho bọn nha hoàn nghe.
Bởi vì ngày đó cho đên tận tối vẫn bị liệt vào một ngày bất hạnh, Ôn Noãn Noãn rất cẩn thận, không hề chủ động nhớ lại hồi ức làm cho mình cảm thấy thất vọng, cố gắng tích góp từng tí một hạnh phúc, để kéo cao lũy thừa hạnh phúc, miễn cho tương lai vạn nhất lặp lại vận mệnh đời trước, bất hạnh của nàng lại tăng không phanh, cuối cùng hệ thông 13 lại vứt bỏ nàng mà đi.
Mùa đông rét lạnh, các phu nhân tiểu thư đều không dám bước chân ra cửa, nàng quen biết với một vài tiểu thư nhà khác cũng khá thân quen với nhau, chỉ ngẫu nhiên dặn hạ nhân đưa hoa, đưa bức tranh thêu hay mứt hoa quả gì đó bảo trì tình hữu nghị.
Trong Huy Xuân viện của lão phu nhân người đến người đi, Ôn Noãn Noãn thỉnh thoảng sáng sớm sẽ qua thỉnh an. Mà tiền viện, bởi vì Vân Trạm nói muốn đi tới phủ nhà nàng xem qua Tàng thư lâu, nàng không xác định được ngày nào hắn sẽ tới, rồi ở lại bao lâu, căn bản không dám đi đến tiền viện hoặc là đi gặp bọn ngũ ca chơi đùa.
Không có việc gì, nàng đành phải mang theo Hồng Lăng, Lục La đi ra hoa viên tản bộ, thưởng thức hoa viên vào mùa đông, kiêm thêm hoạt động gân cốt. Mùa đông, cuộc sống nhà giàu sang nhàn rỗi dễ dàng mập lên.
Nàng cần bảo trì tốt cảm xúc của mình, thu thập năng lượng hạnh phúc, mà ở hậu viện sẽ ngẫu nhiên gặp được một vài bà mối.
Nhóm bà mối khéo léo, nghe các trưởng bối Ôn gia nói Ôn phủ nhị tiểu thư tính tình ôn nhu, vì thế khi gặp được sẽ lên tiếng chào hỏi nàng một hai câu
Ôn phủ tìm bà mối hỏi người, nhà người khác cũng sẽ nhờ bà mối giúp họ tìm người. Nhóm bà mối ai cũng hy vọng có thể làm mối thành công giúp cho những hộ nhà giàu này, thế mới đạt được hồng bao lớn.
Ôn Noãn Noãn đối với chuyện làm mai không mấy hứng thú, dù sao các trưởng bối sẽ vì nàng mà lưu ý , sẽ không nhanh không chậm ứng đối với các bà mối , vì thế chỉ lưu lại cho những bà mối này ấn tượng hiền lành, khí độ cao quý ,ấn tượng rất tốt.
Đời trước, nàng đã từng học nửa năm nghi lễ tiểu thư quý tộc thế gia, tiến cung đã gặp qua đương kim Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Hoàng Thái Hậu, Quý thái phi, còn làm Tiêu Dao Vương Phi hai năm, lúc này gặp người ngoài nàng không tự giác mà theo thói quen cao quý đó, khí thế uy nghi vẫn là sự thật .
Các bà mối tới Ôn phủ đến gặp các vị phu nhân không nhịn được mà khen Ôn Noãn Noãn, nói nàng rất có phong phạm của quận chúa lão phu nhân khi còn trẻ tuổi.
Các nàng nói ai cũng nói đến mức làm cho Ôn phủ phu nhân cảm đây họ đang thổi phồng con cháu nhà mình,bọn chỉ nghĩ là thổi phồng bởi vì Ôn phủ là thương hộ, đối tượng đám hỏi cũng cơ bản cũng là thương gia hoặc là thư sinh, chưa từng nghĩ tới nhà quan gia, cho nên cũng không có bắt ép trẻ con trong nhà vào khuôn khổ nhiều lắm, cũng không có mời người dạy bọn họ lễ nghi.hai vị tiểu thư của Ôn việc học lễ nghi thế nào đều do các phu nhân dạy dỗ . Noãn Noãn trong ấn tượng của bọn họ giống như con mèo con, có đôi khi lười nhác đến mức không thể chịu được, hoặc luôn chơi đùa bát nháo trong hậu viện, có đôi khi lại vô cùng tò mò chạy ra bên ngoài.
Các bà mối thật sự là lưỡi xán lạn hoa lan, trong lời của bọn học mười câu chỉ có thể tin ba câu, các nàng đưa thông tin những nam tử chưa vợ cho họ, cuối cùng vẫn là cần người của Ôn phủ tự mình điều tra mới được!
Các phu nhân Ôn phủ chỉ mỉm cuời mà nghe, không có đem lời khen các nàng khen Ôn Noãn Noãn để ở trong lòng, cho đến khi Ôn lão phu nhân tâm trí bừng bừng dẫn theo ba nàng dâu đi hoa viên dạo chơi tận mắt nhìn thấy Ôn Noãn Noãn nói chuyện với hai bà mối, mới đột nhiên phát hiện, áo bông tri kỷ của bọn họ đã trường thành rồi..
Ai nha, cái cảm giác của bọn họ bây giờ là giữa bầy gà lại nuôi được một con kim phượng hoàng!
Đại phu nhân là người đầu tiên hướng lão phu nhân chúc mừng, nói cháu gái không chỉ có dung mạo giống tổ mẫu, bây giờ cách cử chỉ nói năng cũng giống .
Lão phu nhân cũng hồ đồ , chẳng lẽ Noãn Noãn bởi vì cùng mình thân thiết, cho nên mới học được từ mình những điều này ? Cũng không đúng nha, khi bà còn ở kinh thành làm quận chúa, thiên hạ mới định, hoàng tộc lúc đó chưa có được khí độ như vậy.
Mặc kệ thế nào, nữ hài nhà mình có khí chất cao nhã không thua kém thiên kim thế gia quý tộc, trong lòng các nàng đều thật vui vẻ, bất tri bất giác , trong việc lựa chọn thanh niên tài tuấn lại cao thêm một chút.
○○○
Năm mới đã gần tới , Vân Trạm chắc chắn không còn khả năng ở lại Ninh Dương thành nữa. Khoàng cách nơi này với kinh thành là khoảng 20 ngày lộ trình, Ôn Noãn Noãn tính toán thời gian, lại bắt đầu sinh động hẳn lên.
Tâm tình bàng tâm tình đặc biệt vui vẻ, vì thế nhìn thấy cái gì cũng đều cao hứng, năm mới được đi chúc tết xung quanh, thường xuyên tới nhà bạn khuê phòng thăm hỏi chơi đùa, hạnh phúc nhân đôi cứ từng cái từng cái mà xuất hiện, năng lượng hạnh phúc thẳng tắp tăng tiến, cho đến tận qua năm mới thẳng tới Nguyên Tiêu.
Mười lăm tháng giêng là tiết Nguyên Tiêu, nhà nhà treo đèn lồng. Ngắm hoa đăng, đốt pháo hoa, chơi đố đèn, xem múa lân múa rồng, đây là những hoạt động chủ yếu trong ngày. Trừ bỏ nhưng gia đình quy củ đặc biệt nghiêm khắc ra, nữ nhi gia đình bình thường cùng theo cha mẹ huynh đệ tỷ muội ra ngoài đi dạo.
Toàn gia Ôn phủ ở tiền viện ăn uống đêm Nguyên Tiêu, Ôn Noãn Noãn đã sớm rửa mặt trang điểm thật tốt, sau đó đi theo ngũ, lục, thất ba vị huynh trưởng xuất môn đầu năm.
"Bên ngoài nhiều người, các con phải kiềm chế một chút có biết không, đừng đi tách nhau ra. Tiểu Ngũ, con đừng có ham chơi, giám sát thật chặt chẽ tiểu lục tiểu thất và cả Noãn Noãn cho ta. Noãn Noãn, ngoan ngoãn đi chơi với các ca ca nha." đại lão gia Ôn phủ mải mê dặn dò, trừ bỏ thư đồng và nha hoàn của bọn họ ra, ông còn phái thêm sáu gia đinh cao to vạm vỡ đi theo phòng trừ bất trắc.
Lão đại Tri Nhân, lão nhị Tri Nghĩa hai người này đã lớn tuổi trong nhà còn có vợ và con nhỏ, bọn họ sao có thể bát nháo chạy ra bên ngoài chơi đùa với đám đệ muội được; bên ngoài người chen người, nàng dâu của lão Tam cũng đang mang thai, nhà mình cũng không phải không có hoa không đèn để ngắm, ba cặp vợ chồng nhỏ này bị cấm ở trong nhà .
Lão tứ Tri Trí vốn là muốn đi cùng với đám đệ muội , chính là vừa bước chân ra cửa nhận được túi gấm thêu hoa thơm ngát. Trăng lên cao đầu cành liễu, người ước hẹn sau hoàng hôn, mọi người đều tỏ vẻ đã hiểu, còn thúc giục hắn mau mau giữ thể diện đừng để cho người ta đợi lâu, mặc xiêm y mới, sau đó quan trọng là mang đủ bạc.
Một đám người trẻ tuổi của Ôn phủ đi lên ngã tư chính mới đi theo phương hương của lễ hội, nhưng dần dần tách nhau ra. Bên Ôn Noãn Noãn bchủ nhân người hầu hạ luôn luôn đông đủ, chậm rãi đi với nhau. Thư đồng và các gia đinh đem các vị tiểu chủ nhân đi ở giữa, tận lực không để cho người lạ tiếp cận bọn họ, nhất là Ôn Noãn Noãn và hai nha hoàn của nàng để không ai bị đụng tới.
Đèn con thỏ, đèn hoa sen, đèn ngựa phi, đèn dưa hấu, đèn cá vàng... Hoa cầu hồng sắc treo đầy trên các con phố, đèn đuốc sáng rực như ban ngày. Người đi đường ai cũng mặc bộ đồ mới, trên mặt tươi cười, ai cũng bận rộn ngắm đèn đoán đèn.
Lời dặn dò của trưởng bối trong nhà cho nên Ôn Noãn Noãn đi đường vẫn rất rụt rè. Người đổ ra đường càng ngày càng nhiều, không khí chung quanh càng ngày càng náo nhiệt, nàng bắt đầu chậm rãi buông lỏng, cùng nhóm huynh trưởng nói cười rộn ràng, nhưng tóm lại là không dám lớn tiếng, chỉ sợ bị người khác thấy được, đối tượng mình nhìn trúng lại không nhìn trúng mình, đến lúc đó lại có kết cục kiếp trước.
Hành động mấy ngày nay của Ôn phủ có chút lớn, rất nhiều người đã biết Ôn phủ mời bà mối chuẩn bị tìm chồng cho nhị tiểu thư , những thanh niên có tâm tư, nhìn thấy huynh muội bọn họ đi đường đều chú ý tới Ôn Noãn Noãn.
Bọn họ phần lớn đều vừa lòng gật đầu, tuổi của nàng tuy rằng còn nhỏ, nhưng cử chỉ đoan trang khí độ ung dung, rất có khí độ quý nữ thế gia .
Mặt tiền Vọng Xuân Lâu rộng mở, bên ngoài tiệm giăng mấy chục hoa đăng, lầu hai lầu ba vẫn tiếp tục buôn bán. Hai thư sinh và tiểu nhị đang đứng ở nơi này, chờ đợi có người đáp trứng là phát thưởng
Ông chủ Vọng xuân lâu rất hào phóng, những phần thưởng trừ bỏ hoa đăng, trâm, khăn tay, những hàng mỹ nghệ tinh mỹ, còn có quà bàn tiệc theo loại một, loại hai, loại ba, đoán trúng hết ba câu đố khó nhất sẽ được ba bàn tiệc này, phần thưởng này ai được trúng sẽ tùy thời đến Vọng Xuân Lâu ăn trong vòng một năm, đồ ăn được tùy chọn, hoặc phiếu cơ hội được thưởng thức món ăn mới của Vọng Xuân Lâu. Bởi vì bàn tiệc của Vọng Xuân Lâu khá là đắt giá, người thường căn bản không trả nổi, vì thế trong ngoài Vọng Xuân Lâu đặc biệt dông đúc, rất nhiều thư sinh đều đi đến đây trả lời.
Những câu đố đèn một nửa là huynh đệ Ôn gia ra đề , Ôn gia huynh muội chen chúc trong đám người xem náo nhiệt, xem bao nhiêu đoán được câu đố của bọn họ.
Đột nhiên, những người đứng bên họ xôn xao, sau đó có người đi tới bên người bọn họ.
Ôn Noãn Noãn xoay mặt vừa thấy, tâm tình đang trên cao nhất thời tụt xuống vực thẳm. Hắn hẳn nên ở trong kinh thành trải qua năm mới với tiết Nguyên Tiêu chứ , sao lại còn xuất hiện ở đây?
"Chiến huynh, đã lâu không gặp , không phải huynh đã trở lại kinh thành hay sao?" Ôn tứ không ở đây, chỉ có Ôn lục và Ôn thất quen biết với Vân Trạm lên tiếng tiếp đón.
"Chiến huynh." Ôn thất lôi kéo Ôn ngũ hướng tới Vân Trạm chắp tay, sau đó giới thiệu thân phận Vân Trạm với Ôn ngũ ——khách quý đến từ kinh thành.
Ôn ngũ cũng là người nhanh nhẹn, lại có chí với con đường làm quan, không dám chần chờ, nhanh chóng cúi người hành lễ.
"Đi rồi lại quay lại , ở nơi này vẫn còn một số chuyện chưa làm xong. Tri Trí đâu, không cùng mọi người hay sao?" Vân Trạm đầu đội kim quan, mặc nguyệt sắc cẩm bào cười cười nói, cũng chắp tay hoàn lễ, ánh mắt dùng trên người ba huynh đệ Ôn gia, cuối cùng rơi xuống trên người Ôn Noãn Noãn.
Ôn Noãn Noãn hôm nay búi hai búi tóc nhỏ, đeo một cây trâm ngọc khắc hoa và một số trang sức tinh xảo, hàng mày liễu được dùng bút vẽ tô qua, đôi môi phấn nộn cũng đánh một ít son phấn, trông có vẻ thành thục hơn không ít. Trên người nàng mặc một chiếc áo khoác lông hồ ly trắng muốt, ánh đèn xung quanh chiếu rọi lên gương ặt nõn nà, giống như từng rặng mây đỏ.
Nàng hôm nay... rất nữ tính!
Vân Trạm nhìn Ôn Noãn Noãn một hồi, hai mắt lưu chuyển ý cười.
Ôn Noãn Noãn bị hắn nhìn đên cúi gằm, bất đắc dĩ từng bước đi lên phúc lễ, "Chiến công tử, vạn phúc."
"Nhị tiểu thư, bình an." Hắn chắp tay hoàn lễ, khuôn mặt tuấn tú cười như gió xuân.
Tài tử giai nhân nha!
Không có lo lắng nhiều được như Ôn tứ, Ôn gia ngũ lục thất ba huynh đệ nhìn thấy Vân Trạm và Ôn Noãn Noãn nho nhã lễ độ như vậy, trong mắt nhất thời toát ra lửa bát quái hừng hực.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nói, Ôn Noãn Noãn cùng Vân Trạm chào hỏi sau đó rất quy củ đứng bên cạnh huynh trưởng, để cho hai cái nha hoàn một trái một phải che chở cho mình. Nàng chỉ nhìn mọi người chung quanh, tuyệt không đem ánh mắt dừng trên người nam tử trẻ tuổi kia quá ba giẫ, càng không có rình coi tác phong của công tử Vân Trạm.
Vì tránh cho của sự tồn tại của hắn khiến cho chính mình sinh ra cảm phúc bất hạnh lớn, nàng lúc đầu còn giả vờ chú ý, sau đó là chăm chú say mê nhìn đường.
Tiểu nha đầu mập này …thật có ý tứ...! Có gắng bày tỏ cho mình biết rằng nàng không hề có hứng thú với mình đâu.
Vân Trạm tiếp tục cười, cùng ba huynh đệ Ôn gia nói chuyện. Biết được Ôn tứ hôm nay cùng tình nhân hẹn ước sau hoàng hôn, lập tức nói: "Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, Tri Trí huynh việc vui sắp đến ."
Hắn dừng một chút, nói: "Các đệ nhất định phải chiếu cố Tri Trí huynh đệ, nhớ phải gửi thiệp cưới cho ta."
Thiệp cưới của ca ca ta làm sao mà đưa được cho ngươi? Đưa tới Tiêu Dao vương phủ ở kinh thành sao? Thân phận của ngươi là giả cơ mà !
Ôn Noãn Noãn cười nhạt, khóe miệng khinh miệt.
"Tiểu lục, câu đó đèn này phần lớn đều là huynh đệ các đệ làm đúng không?" Vân Trạm đột nhiên hỏi.
"Phần lớn là chúng ta làm , còn có một ít là Lưu tiên sinh, còn có các thư sinh thường xuyên ra vào thư lâu nhà chúng ta cũng góp vài câu ." Ôn lục trả lời. Bọn họ cũng biết đáp án , tự nhiên không thể đi lên trả lời.
Vân Trạm ngưỡng mặt nhìn, rồi hỏi: "Nhị tiểu thư có ra câu đố hay không?"
Ôn Noãn Noãn nghe xong ngẩn ra,vội nói: "Không có." Nàng cũng không xoay mặt nhìn hắn.
"Tiểu cửu không am hiểu cái này." Ôn lục dừng một chút, nói, "Muội ấy không có học theo tiên sinh nào cả, những thứ muội ấy biết đều là tổ mẫu và các phu nhân trong nhà dạy dỗ ."
Ôn lục sợ làm cho ấn tượng của muội muội trong lòng Vân Trạm không tốt, nhanh nhảu nói thêm: "Nhưng tiểu cửu nhà chúng tôi là thông minh nhất , rất nhiều thứ đều là vô sự tự thông."
"Lục ca!" Ôn Noãn Noãn chạy nhanh lại ngăn cản hắn, nói, "Ngắm đèn đi." Hắn nói như vậy Vân Trạm chỉ cho rằng hắn là mèo khen mèo dài đuôi, thậm chí còn có khả năng làm cho Vân Trạm sinh ra hứng thú với mình.
Nhìn chung quanh, Ôn Noãn Noãn nói: "Ngũ ca ,lục ca, thất ca, Chiến công tử, muội hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi. Mọi người tiếp tục đi dạo phố ngắm đèn đi,muội mang theo nha hoàn và bốn gia đinh trở về."