"Không nghĩ tới sự xuất hiện của ta lại quấy rầy nhã hứng ngắm đèn của nhị tiểu thư, thật sự là có lỗi, ta nên bồi tội với nhị tiểu thư." Nói xong, Vân Trạm tươi cười hướng Ôn Noãn Noãn thi lễ.
Ôn Noãn Noãn nào dám nhận lời xin lỗi của hắn? Nàng vội vàng hoàn lễ nói: "Chiến công tử lo lắng nhiều. Chúng ta từ nhà đi ra đã dạo qua hai con phố, sau đó mới dừng lại ở trong này, ta là thật sự có chút mệt mỏi." Bọn họ đi ra cửa vừa đi vừa dừng lại xem xét xung quanh, say mê nhìn ngắm, chơi các trò chơi, quả thật đã đi rất lâu rồi.
"Hiện tại đường chính là thời điển đông đúc nhất, nhị tiểu thư đi về sợ là có chút khó khăn. Không bằng, huynh muội các ngươi đi trên lầu xem có chỗ hay không, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút." Vân Trạm đề nghị , dùng ánh mắt hỏi Ôn ngũ Ôn lục. Ôn ngũ hiện tại là người lớn nhất , mà Ôn lục lại thân với hắn hơn cả.
Ôn ngũ Ôn lục hợp kế lại, liền gật đầu đồng ý , sau đó liền hướng chưởng quầy bên kia hỏi thăm.
Một đám người bọn họ, chưởng quầy đã sớm nhìn thấy , nghe bọn họ nói muốn nghỉ ngơi, lập tức liền phái một tiểu nhị chạy lên tầng ba xem xét. Hôm nay ngày hội Nguyên Tiêu, phần lớn sẽ ở nhà ăn lễ nguyên tiêu, đại sảnh lầu một Vọng Xuân Lâu hôm nay không buôn bán, lầu hai có khách, nhã phòng lầu ba bởi vì có vẻ quý trọng cho nên hôm nay còn có một phòng không có khách.
Sáu gia đinh ở tầng dưới chờ đợi, Vân Trạm mang theo sáu thị vệ và thư đồng nha hoàn đi lên lầu ba.
Phòng Tuyết Tùng trên lầu ba có chút nhỏ, vì thế sáu thị vệ và thư đồng đứng ở bên ngoài,để cho chủ nhân và nha hoàn đi vào trong nghỉ ngơi. Bên ngoài lạnh lẽo, cửa sổ đóng chặt , các chửa phòng khác trên hành lang cũng đóng chặt, khách trong nhã phòng muốn ngắm cảnh cũng không cần đi ra bên ngoài
Tiểu nhị hỏi bọn họ có cần thức ăn hay trà bánh gì hay không, bưng lên một bình trà nóng ít mứt quả điểm tâm lên.
Năm người ngồi vây quanh bàn tròn, một tháng trước cũng là như vậy, chính là Ôn tứ đổi thành Ôn ngũ.
Ôn Noãn Noãn cúi đầu yên lặng uống trà, hai nha hoàn liền đứng ở phía sau nàng, thường thường giúp các chủ nhâm châm trà, đi ra ngoài kêu tiểu nhị thêm nữa chút nước ấm.
Ôn gia tam huynh đệ cùng Vân Trạm bắt đầu bàn luận chuyện nam bắc .
"Chiến huynh trở lại kinh thành bao lâu? Quay lại thật nhanh. Chiến huynh nhị lão cao đường sao cứ để Chiến huynh nhanh chóng đi xa nhà như vậy? Tẩu tử cũng đồng ý cho Chiến huynh đi xa sao?" So với Ôn lục Ôn thất ổn trọng hơn rất nhiều Ôn ngũ Ôn Tri Tin dò hỏi, cầm hột đậu phộng đã bóc tốt trong tay, nhưng lại không ăn, đem đậu phộng để tới trước mặt Ôn Noãn Noãn ngồi bên trái mình.
Đây không phải đang ở trong nhà mà!
Ôn Noãn Noãn ngượng ngùng, dưới bàn liên tục lôi kéo ống tay áo Ôn ngũ, ám chỉ hắn đừng như vậy nữa. Ôn ngũ lúc này mới tỉnh ngộ, nắm một nắm to đậu phộng để trước mặt Ôn Noãn Noãn , sau đó tự mình bóc ăn luôn.
Vân Trạm đều nhìn thấy trong mắt, dung mạo tươi cười. Hắn chậm rãi nói: "Năm ngoái sau khi đến thư phòng nhà các người, ta trở lại kinh thành ngay ."
"Gia phụ đã tạ thế nhiều năm, may mắn huynh trưởng chấp chưởng gia tộc rất là hiền hiếu, thay ta phụng dưỡng mẫu thân, mới để cho tên lãng tử độc thân như ta được đi lại nhiều nơi. Gia mẫu bị một đám nàng dâu cháu trai, cháu gái vây quanh , năm mới còn phải xã giao với các phu nhân chi giao, không rảnh quản ta. Ta liền nhân cơ hội chạy thoát khỏi nhiệm vụ xã giao nhàm chán đó, đến Ninh Dương thành tiếp tục xử lý chuyện lần trước còn chưa có chấm dứt ." Hắn cũng không hiểu tại sao trong lòng luôn nhớ thương nơi này, ở kinh thành qua năm mới liền nói còn có chuyện, cưỡi khoái mã chạy tới đây .
"A, nhà Chiến huynh thật là huynh hiền mẫu từ nha, gia tộc lớn lại thịnh vượng nha, thật đáng mừng." Ôn ngũ ha ha cười nói, từ trong lời nói của hắn đã hiểu được năm phần gia thế.
Gia tộc Chiến Vân hẳn là một gia tộc lớn, ở kinh thành rất có thế lực. Hắn có thể là một chi trực hệ, hơn nữa rất có thế mạnh, cho nên huynh trưởng kế thừa gia tộc và chức vị tộc trưởng. Hắn trước mắt còn chưa có hôn phối. Huynh trưởng của hắn đã thành gia lập nghiệp, có nhi có nữ mà cũng không ít. Mẫu thân của hắn có thể là mệnh phụ triều đình, cho nên cùng với một số phu nhân đại thế gia lui tới xã giao.
Ôn Noãn Noãn cúi đầu yên lặng phun trào: huynh trưởng ngươi là đương kim Hoàng Đế, phi tử hậu cung có phong hào cũng tới mười người; nữ nhân của huynh trưởng ngươi thành đàn, hơn nữa nhi tử của tiên hoàng không chỉ có mỗi hai huynh đệ các ngươi, qua năm mới tất cả phải về kinh thành báo cáo công tác , mẹ ngươi là Hoàng Thái Hậu mới thực sự là có con cháu quanh gối.
Vào Tết âm lịch, Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu trong hậu cung quả là rất bận , có một đống lớn mệnh phụ phu nhân chờ được gặp hai người. Ôn quý thái phi cũng thế , nhi tử duy nhất lại bị phong đất ở một nơi xa xôi, một năm cũng chỉ có qua năm mới mới có thể trở về một lần, nàng ở trong hậu cung thường rất cô quanh , nàng biết được nhà mẹ đẻ có cô nương ở kinh thành mới triệu kiến đến nói chuyện, không hẳn nhất định chính là giúp Hà Âm hầu phủ tái diễn trò hay "Đưa nữ nhi vào cung".
Phát hiện bản thân mình lại nghĩ tới qua khứ đau buồn, Ôn Noãn Noãn mau chóng dừng lại. Nàng lo lắng tâm tình của mình bị Vân Trạm ảnh hưởng, liên hệ với hệ thống hạnh phúc hỏi tình huống của mình.
【 Bạn yên tâm, cảm xúc hôm nay của bạn vẫn rất cao, hạnh phúc tràn đầy, chỉ tại khi hắn ta xuất hiện thì cảm xúc phản đối là 2.】hệ thống hạnh phúc 13 trả lời nàng như vậy, đem một số tư liệu đua vào đầu của nàng.
Sau khi xem xong số liệu mà 13 đưa vào, nàng nhất thời yên tâm: khi hăn vừa xuất hiện đã có 2 cảm xúc bất hạnh, sau đó cũng chưa có xuất hiện thêm.
Đây là tình trạng tốt, chứng minh nàng không sợ hãi hắn nữa
Ôn Noãn Noãn trong lòng rất là cao hứng.
"Tri Tin huynh đệ, tiểu lục ,tiểu thất, năm nay là năm có khoa cử, các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?" Hàn huyên trong chốc lát, Vân Trạm đột nhiên dò hỏi.
Ôn Noãn Noãn nghe thấy,nhịn không được ngẩng đầu lên.
Tiền triều thành lập chế độ khoa cử, để đất nước phát triển, nhưng dần dần tăng thêm những khó khăn trong cuộc thi. Khoa cử hiện tại là ba năm một lần, Ôn ngũ bây giờ đã là tú tài, có thể tham gia thi hương,Ôn lục, Ôn thất vẫn còn là học trò nhỏ, bọn họ nếu có thể thông qua thi viện thử đầu xuân năm nay, là có thể cùng Ôn ngũ tham gia thi hương vào mùa thu, mua xuân sang năm thi Hội, sau đó là thi Đình .
"Sang năm, ba huynh đệ chúng ta nhất định tham gia cùng nhau." Ôn ngũ định liệu trước nói, tiểu thất tiểu lục cũng tràn đầy tự tin.
"Vậy ta ở đây chúc ba huynh đệ thuận lợi vượt qua kỳ thi, lên Kim Loan điện nhận thi Đình ." Vân Trạm cười nói, giơ lên chén trà, lấy trà thay rượu kính bọn họ.
"Ta hy vọng nhà ta có thể có liên tiếp có được Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên lang." Ôn Noãn Noãn cười dài nói, cũng giơ lên chén trà.
Thi hương đứng đầu là Giải Nguyên, đệ nhất danh thi Hội là Hội nguyên, đệ nhất danh thi Đình là Trạng Nguyên, nếu liên tiếp giành được Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, đáng tiếc là đời trước cho đến ki nàng chết đi, Ôn phủ bọn họ cũng không có xuất hiện cống sĩ có thể tham gia thi đình. Nhưng, khi đó bọn họ ba huynh đệ mới bao nhiêu tuổi? Ôn phủ gia sản bạc triệu, bọn họ không cần mà vì kế sinh nhai mà phát sầu, có rất nhiều thời gian nghiên cứu học vấn, tham gia khoa cử, thực hiện khát vọng làm quan của bọn họ.
Mọi người nâng chén cầu chúc sang năm thông qua hội khảo.
Ở trong Vọng Xuân Lâu ngồi lúc lâu, âm thanh bên ngoài dần thưa thớt, người trên phố dần dần tán đi, bọn họ cũng đứng dậy cùng nhau xuống lầu.
"Chiến huynh bay giờ huynh đang ở đâu?" Ôn lụcdò hỏi.
"Ta ở ttrong khách điếm Phúc Lai." Vân Trạm nói. Hắn ở trong khách điếm Phúc Lai bao một cái viện nhỏ.
"Chiến huynh nếu còn cần ở trong Ninh Dương thành một thời gian, không bằng đến ở nhà ta đi, khách điếm bên ngoài nhiều khi không được tiện." Ôn thất nhiệt tình mời nói.
Ôn Noãn Noãn đứng bên cạnh hắn có chút nóng nảy, nhấc chân lên dẫm dẫm chân hắn một chút.
"Sao muội lại dẫm ta?" Ôn thất tính tình thẳng thắn nhanh nhẹn hỏi.
Vân Trạm vừa nghe được, lập tức nhìn về phía nàng, Ôn ngũ Ôn lục cũng quay đầu nhìn nàng.
Ôn Noãn Noãn nhất thời đen cả mặt. Nàng hít một hơi thật sâu nói: "Thất ca, tứ ca cùng chiến công tử quen thuộc nhất , huynh ấy khẳng định đã mời Chiến công tử. Chiến công tử lần này trở về cũng không có tìm tứ ca chúng ta, chứng tỏ Chiến công tử không muốn cho bằng hữu phiền toái."
"Thuận miệng mời một chút cũng không có mất gì mà?" Ôn thất không phục nói.
Mặc kệ huynh, đồ ngu ngốc!
Ôn Noãn Noãn hờn dỗi, gương mặt quay sang hướng nơi khác.
Vân Trạm qua người của mình biết được tư liệu về Ôn phủ, biết được Ôn phủ và chuyện hắn muốn điều tra không hề có liên hệ, chỉ là một hộ phú thương bình thường. Cùng Ôn Noãn Noãn ở chung hai lần, hắn bây giờ là hoàn toàn hiểu được , cái tiểu cô nương trăng trắng mập mạp này tuyệt đối không phải lạt mềm buộc chặt đối với hắn, nếu không đâu có phối hợp với người nhà tìm chồng như thế.
Nàng ngay từ đầu vì sao lại sợ hãi hắn như vậy, chẳng lẽ tự nhiên ở gần sinh ra sợ hãi? Chuyện này với một dã nha đầu thường xuyên chạy ra ngoài là không có khả năng !
Cho dù nàng là sợ hãi người xa lạ, nhưng sau hắn cùng nàng ở chung vào ban ngày, nàng vẫn cảnh giác đối với hắn? đây là vì sao?
Hành vi của nàng quả thực chính là bí ẩn, thật hận không thể bắt nàng đên trước mặt, cậy mở đầu nàng xem bên trong có những gì!
Vân Trạm phong độ cười nói: "Nhị tiểu thư nói đúng."
Hắn hướng tới Ôn thất cũng chắp tay nói, "Tiểu thất, hảo ý của ngươi trong lòng ta nhận , chính là ta có một vài bằng hữu hành tung quỷ dị, cho nên ta không tiện quấy rầy Ôn phủ."
Ôn thất nhất thời hưng trí, dò hỏi: "Chính là người ngày đó đánh nhau trong tửu lâu sao?"
Vân Trạm gật gật đầu, cười mà không nói.
Ôn gia có vài người ở bên ngoài vào Nam ra Bắc nhập chuyển hàng hóa, thông qua những tiêu cục nên cũng biết chút ít về giang hồ. Vốn Ôn gia sợ đứa nhỏ nhà mình nhất thời quật khởi muốn chạy đi xông xáo giang hồ, không hề kể cho bọn hắn chuyện này. Từ ngày đó gặp được, Ôn thất đã biết còn có giang hồ tồn tại, cho nên cố ý đi tìm hiểu . Giống như Vân Chiến từng nói , người giang hồ thật không dễ chọc, làm bọn họ tức giận chắc chắn sẽ có chuyện dao sạch đi vào dao đỏ đi ra. Nghĩ như vậy , Ôn thất lập tức đánh mất ý niệm mời hắn tới nhà mình ở tạm.
"Ngũ ca, lục ca, thất ca, sắc trời đã không còn sớm, chúng ta không thể quấy nhiễu Chiến công tử nghỉ ngơi ." Ôn Noãn Noãn ôn nhu hiền lành nhắc nhở .
Vân Trạm cũng chắp tay nói: "Tri Tin huynh đệ, tiểu lục ,tiểu thất ,nhị tiểu thư, sắc trời không còn sớm , chúng ta cáo biệt." Tiểu cô nương này khắp nơi tạo khoảng cách với hắn, hắn tạm thời nghe theo lời của nàng vậy.
"Chiến huynh, nếu không bận bịu, hãy tìm chúng ta trò chuyện." Ôn gia tam huynh đệ cũng chắp tay thi lễ.
Ôn Noãn Noãn không nói được một lời, hướng tới hắn hơi hơi phúc thân.
Ánh mắt thâm trầm đảo qua trên người Ôn Noãn Noãn, Vân Trạm xoay người đi luôn. Sáu hộ vệ của hắn hai người đi mở đường, bốn người bọc hậu đi theo, vây xung quanh hắn rời đi.
Rốt cục cũng đi rồi.
Ôn Noãn Noãn trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tươi cười sáng lạn nói: "Muội đói bụng, nếu không, chúng ta đi vào hỏi chưởng quầy một chút, hôm nay còn có bánh trôi nước hay không, mang lên cho chúng ta ăn."
Vân Trạm vừa đi, tâm tình của nàng liền như mặt trời ló rạng, lập tức sáng sủa rất nhiều. Có Vân Trạm ở đây, nàng không dám lộn xộn, chỉ ăn đậu phộng Ngũ ca bóc cho. Đêm nay đi dạo thật lâu, nàng đói bụng muốn chết, nàng đoán chừng gia đinh và thư đồng cũng đói bụng, không bằng mọi người ăn thêm bát chè trôi nước nóng hổi rồi hồi phủ.
Ôn thất nghe vậy, lập tức nói: "Thanh Nghiễn, ngươi đi hỏi một chút, phòng bếp tửu lâu còn bánh trôi không, đem lên cho chúng ta."
Thanh Nghiễn lập tức chạy đi hỏi, chỉ chốc lát sau liền chạy lại nói: "Thất thiếu gia, phòng bếp nói còn, sẽ mang lên cho chúng ta."
Ôn gia huynh muội nghe vậy, lại xoay người quay lại tửu lâu. Sáu gia đinh và ba thư đồng ở lầu hai, hai nha hoàn sẽ không giữ lễ tiết ngồi xuống cùng các chủ nhân ăn đồ ăn .
Hôm nay thật sự là hạnh phúc, nếu Vân Trạm không có xuất hiện thì càng hoàn mỹ .
Ôn Noãn Noãn ăn bánh trôi nóng hầm hập ngọt lịm, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.