Phu Quân Hữu Độc

Nô tài của Thượng Quan Thiên Tỳ nhanh nhẹn đã đem giấy và bút mực tới, Ôn Noãn Noãn cùng với Thượng Quan Thiên Tỳ đem bánh ngọt ấm trà ly trà chuyển tới trên ghế đá bên cạnh.
Thượng Quan Thiên Tỳ trải giấy Tuyên Thành, nô tài mài mực, Hồng Lăng cùng với Lục La quy tắc giúp đỡ Ôn Noãn Noãn sửa sang lại quần áo và đồ trang sức một chút.
Ôn Noãn Noãn theo lan can ngồi xuống, dò hỏi: ''Thượng Quan công tử, như vậy được rồi chứ?'' Nàng nghiêng người.
Thượng Quan Thiên Tỳ ngẩng đầu nhìn nàng một chút, gật gật đầu nói: ''Rất tốt , nhưng mà họa kỹ của ta vụng về, bức tranh này có thể làm cho nhị tiểu thư phải thất vọng đấy.''
Ôn Noãn Noãn cười nói: ''Không sao, dù sao chỉ dùng để giết thời gian mà thôi, Đại công tử cứ coi như là giống ngày trước luyện chữ viết văn vậy.'' cách vẽ tranh của Trung Quốc quan nệm nhiều hơn về nghệ thuật, nhưng thời đại này không giống như thời đại tam quốc mà nàng đã từng được học , nhưng hầu như cũng na ná nhau .
Thượng Quan Thiên Tỳ cũng là người thông minh từng trải, nghe vậy tâm tình bình tĩnh lại gay lập tức đánh giá Ôn Noãn Noãn, trong lòng suy nghĩ nên hạ bút thế nào.
Ôn Noãn Noãn bị hắn nhìn như vậy có chút xấu hổ, mới xoay mặt nhìn phía hồ sen. Hiện tại là trung tuần ba tháng, bên hồ sen liễu rủ mặt hồ hoa đào nở rực rỡ, trên hồ sen một mảnh xanh biếc. Gió xuân thổi nhẹ,hoa đào tung bay, liễu rủ đung đưa, cảnh trí rất là xinh đẹp.
Nơi này cùng với hoa viên Tiêu Dao vương phủ hơi giống nhau. Khi đó nàng mới được gả vào vương phủ, còn không biết tính tình thật sự của Vân Trạm, không khỏi bị dung mạo tuấn mỹ cùng cách nói năng ôn hòa của hắn mê hoặc, trong những lúc nhàn hạ còn cùng hắn nắm tay nhau đi dạo trong hoa viên. Nhìn vị phu quân tuấn mỹ ôn nhu đi bên cạnh , trong lòng nàng không khỏi cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn, lúc đó nàng tràn nhập mong đợi với cuộc sống sau này.
Vân Trạm, những biểu hiện của hắn ngay từ đầu cơ bản rất bình thường, khi đó nàng không thể tin được bản thân mình lại có thể thành Vương phi của hắn, có được tình yêu của hắn, một linh hồn lưu lạc như nàng . Chỉ là thật không ngờ...
Ai...
Những dòng suy nghĩ đau buồn này bị hệ thống 13 đánh gãy, nàng mới phát hiện, bản thân mình bất tri bất giác lại suy nghĩ tới hắn. Cái tên biến thái tai họa này, hắn rời khỏi Ninh Dương thành rồi , còn làm cho nàng thường xuyên nhớ tới, phá hoại cảm xúc của nàng.
Ôn Noãn Noãn nhanh chóng dừng lại mạch suy nghĩ đó, cố gắng nhớ tới người nhà yêu thương mình đến mức nào, Thượng Quan Thiên Tỳ là người tốt, nàng gả cho hắn tương lai nhất định có thể sẽ có hạnh phúc.
Thượng Quan Thiên Tỳ quang minh chính đại quan sát Ôn Noãn Noãn đang nghiêng nghiêng nhìn mặt hồ, biểu hiện ngượng ngùng đỏ mặt của nàng vì bị hắn nhìn rất thú vị, cái này có phải là thiếu nữ thẹn thùng hay không .
Trong lòng thong dong xem xét trong chốc lát, hắn chấp bút chấm mực, bắt đầu vẽ lên tờ giấy Tuyên thành trắng tinh.
Đại khái là vì nguyên nhân tâm tình tốt, hắn đã vung bút lên cũng không có dừng lại, cũng không có bởi vì những nét vẽ hỏng mà phải sửa sang.
Đem người và cảnh vật vẽ xong, hắn cũng không có gọi Ôn Noãn Noãn ngay, mà trầm tư trong chốc lát, sau đó ở góc bức họa viết một câu thơ.
Đem thơ viết xong, hắn kiểm tra rồi một lần, mới các hạ bút nói: ''Nhị tiểu thư, ta đã vẽ xong .''
Ôn Noãn Noãn luôn giữ một tư thế khá lâu nghe thấy tiếng, chậm rãi đứng dậy, chân thành đi đến bên người hắn xem tranh.
Chỉ thấy trên giấy vẽ một thiếu nữ nửa nặt và nửa người nghiêng nhìn phương xa, chỉ có thể từ xiêm y cùng đồ trang sức mà phán đoán là nàng, bên cạnh thiếu nữ điểm xuyết đình và hồ sen, còn loáng thoáng dưới tàng cây xa xa vẽ một nam tử đang đánh đàn, không biết nam nhân này có phải là vẽ hắn hay không.
Mà bức họa này bên trên góc trái còn dùng thủ pháp hào phóng viết một bài thơ, thi từ tuyệt đẹp uyển chuyển, văn tự mượt mà hữu lực.
Đèn mờ đối bóng tứ càng mang mang.
Cuốn rèm trăng sáng thở than,
Ơi người hoa đó muôn vàn cách xa.
Trên cao trời bạc bao la,
Dưới chân nước biếc sóng va dập dềnh.
Trời dài, đường thẳm, hồn kinh,
Mộng hồn muôn dặm hành trình khó thay.
Nhớ dài, đau quặn thân này!
(nguồn thivien.net)
Trong lòng Ôn Noãn Noãn khẽ động, đột nhiên đối với nam tử bên cạnh này tràn ngập áy náy. Tình cảm của hắn với nàng đã sâu đậm đến như vậy, mà nàng chỉ coi hắn như một người có thể đem cho nàng một tương lai êm đẹp.
''Nhị tiểu thư, ta vẽ không được tốt, xin nàng đừng chê cười.'' Nhìn nàng không nói lời nào, Thượng Quan Thiên Tỳ cầm lấy bức họa và bài thơ vừa làm xong, muốn xé.
"Không cần!" Ôn Noãn Noãn vội vàng bắt lấy tay hắn ngăn cản.
"Nhị tiểu thư." ánh mắt Thượng Quan Thiên Tỳ lập tức dừng ở trên tay nàng, trên gương mặt trầm ổn không nhịn được biểu lộ sự kích động. Nam nữ thụ thụ bất thân, một thiếu nữ nguyện ý chủ động đụng vào tay một nam tử không cùng huyết thống, hẳn là có ý tứ đi.
Ôn Noãn Noãn phát hiện bản thân mình dưới tình thế cấp bách lại nắm lấy tay của hắn, lập tức giống như bị điện giật rụt tay lại, ngượng ngùng nói: "Ta cảm thấy công tử vẽ bức tranh đó rất tốt, bài thơ cũng rất hay."
Nàng dừng một chút, cúi đầu hỏi: "Thượng Quan công tử có nguyện ý đem bức họa này cho ta hay không?" Giờ điều nàng không muốn nhất, chính là cô phụ tình ý của nam tử này.
Thượng Quan Thiên Tỳ nghe vậy trong lòng vui vẻ, gật đầu nói: "Nhị tiểu thư nếu không chê, xin hãy nhận lấy ." Hắn đã có thể xác định được, nếu nhà hắn có tới cửa cầu thân, Ôn phủ và nàng cũng không sẽ không uyển chuyển từ chối .
Nét mực trên bức họa chưa khô hẳn, bọn họ đứng ở một bên trò chuyện .
Ôn Noãn Noãn dò hỏi: "Ba ngày nữa là sinh thần của tổ mẫu nhà ta , đại công tử có nhận được bái thiếp nhà ta hay chưa ?" những chuyện này hầu như là người lớn trong nhà và các huynh trưởng làm.
"Tứ ca của nhị tiểu thư đã tự mình đem bái thiếp tới đây, đến lúc đó ta cả nhà ta chắc chắn đi dự đại thọ của lão quận chúa." Thượng Quan Thiên Tỳ nói. Người ngoài gọi bà là Ôn lão phu nhân, nhưng trên bái thiếp lại gọi bà là quận chúa nương nương, bởi vì cách gọi này có thể hiện được sự tôn quý, mà người được nhận bái thiếp cũng cảm thấy vinh dư hơn rất nhiều.
Ôn Noãn Noãn nhẹ nhàng gật đầu, "Sinh thần của tổ mẫu hôm đó chắc chắn nhà ta người ngựa như nước , hy vọng Liên Dao có thể tới sớm một chút, miễn cho chật chội, đi vào hậu viện khó khăn."
Yến hội nam nhân ở tiền viện, yến hội dành cho nữ quyến quy tắc làm ở hậu viện, Ôn lão phu nhân sẽ ở viện chính trong giờ lành đếnhận lời chúc thọ của mọi người, sau đó lại mang theo một chúng nữ quyến về hậu viện khai tiệc.
"Ngày đó ta chắc chắn sẽ qua sớm ." Thượng Quan Thiên Tỳ ngầm hiểu nói. Ngày đó lão gia và các công tử của Ôn phủ chắc chắn không thiếu một ai.
Ôn Noãn Noãn mỉm cười, cúi đầu.
Thượng Quan Thiên Tỳ nhìn sườn mặt của nàng, trong lòng có chút tâm vượn ý mã, nhưng bên ngoài đình có hai nha hoàn và nô tài của mình, đành phải nhịn xuống, nho nhã mà đứng.
"Đại công tử, sắc trời đã không còn sớm , ta cần phải trở về." Ôn Noãn Noãn bị hắn nhìn rất ngượng.
"Được, ta đưa tiểu thư hồi phủ." Thượng Quan Thiên Tỳ gật đầu, phân phó gã sai vặt đi trước chuẩn bị kiệu.
Tuy rằng được cùng giai nhân gặp gỡ thời gian thật ngắn ngủi, nhưng hắn chỉ có thể đưa nàng hồi phủ. Nàng liên tiếp nhận lời mời của Thượng Quan Liên Dao đến Thượng Quan phủ làm khách, là Ôn phủ đã ngầm đồng ý cho hắn và nàng được lén tiếp xúc nhiều hơn, nhưng nếu nàng trở về quá muộn, trưởng bối Ôn phủ nhất định phê bình kín đáo về hắn. Vì có thể được cùng nàng gặp mặt, hắn chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi đến lúc chính thức đón nàng qua cửa.
Thượng Quan Liên Dao vẫn luôn chú ý tới bọn họ lập tức từ bên hồ bước ra .
"Noãn Noãn, ngươi phải đi về à ?" Nàng cười dài nói, "Ngày mai lại đến chơi nhé được không?"
"Liên Dao, gần đây Tuyết Điệp không được vui." ngữ khí của Ôn Noãn Noãn uyển chuyển.
Ôn phủ chọn con rể đã sớm truyền khắp Ninh Dương thành, gần nàng thường xuyên chạy tới Thượng Quan phủ , cho dù mỗi lần đều là trên danh nghĩa Thượng Quan Liên Dao, nhưng cũng khiến cho nhiều người ngầm hiểu . Nam Cung Tuyết Điệp bởi vì chuyện này mà gần đây không thân thiết với Thượng Quan Liên Dao cho lắm, cũng bất mãn với nàng, bảo rằng nàng chỉ cho huynh trưởng của Thượng Quan Liên Dao cơ hội, mà không cho tam ca nàng cơ hội thi triển tài năng.
Thượng Quan Thiên Tỳ hiểu được tình cảnh của nàng, bước lên: "Liên Dao, nhà nhị tiểu thư vội vàng chuẩn bị đại thọ bảy mươi cho lão quận chúa, nhị tiểu thư nhất định bận rất nhiều việc muội đừng lôi kéo nàng ham chơi."
Thượng Quan Liên Dao rung đùi đắc ý nói: "Đại ca, huynh đúng là người nhập động phòng rồi ném bà mối qua một bên nha." Nàng không ngừng mời Noãn Noãn còn không phải là vì huynh ấy sao? Trước kia các nàng và một vài người bạn khuê phòng khác thường hay gặp mặt, đối với Noãn Noãn thường xuyên được mặc nam trang ra ngoài quan hệ chỉ thuộc loại bình thường, tuyệt đối không có chuyện đi lại thường xuyên như này.
Ôn Noãn Noãn ngượng ngùng cúi đầu, nói: "Liên Dao. Còn có ba ngày nữa đại thọ bảy mươi của tổ mẫu nhà ta, ngày đó ngươi tới sớm một chút nha."
"Được." Thượng Quan Liên Dao gật đầu nói, "Ta đưa ngươi đi ra ngoài. Đại ca, huynh vẫn nên về thư phòng xem sổ sách đi."
Chuyện Thượng Quan phủ đại công tử đưa Ôn phủ nhị tiểu thư hồi phủ chỉ có thể làm một lần mà thôi, số lần nhiều hơn sẽ bị lời ra tiếng vào. Dù sao quan hệ của hắn và Ôn nhị tiểu thư còn không có xác định, nàng dẫn theo nha hoàn ma ma đem Ôn Noãn Noãn ra khỏi Thượng Quan phủ,thì những người khác mới không đồn nhảm.
Hắn khen ngợi nhìn sang muội tử một cái, Thượng Quan Thiên Tỳ nói, "Liên Dao, ta nghe biết Trí huynh đệ nói tiệm vải Ôn gia gần đây mới nhập về xấp vải loại mới, nếu có thời gian muội đi xem thử đi, chọn nhiều một chút làm trang phục hè." Muội tử rất hiểu chuyện, đối với hôn sự của hắn xuất ra rất nhiều khí lực, hắn muốn khen thưởng con bé một chút.
"Tiệm vải và tiệm trang sức đã lâu rồi muội không có đi dạo qua nha ." Thượng Quan Liên Dao cười tủm tỉm nói, nhân cơ hội lừa đảo huynh trưởng một chút.
"Được, ta nhớ." Thượng Quan Thiên Tỳ không chút do dự gật đầu. Muội tử đang tuổi ăn tuổi lớn, nên sắm thêm nhiều kiểu trang sức phù hợp .
Nhìn huynh muội Thượng Quan chính đại quang minh lợi dụng bản thân mình làm giao dịch, Ôn Noãn Noãn cười nhìn bọn họ, một một chút cũng không có cảm giác bị bán đứng.
○○○
Trường tương tư, trường tương tư, này khúc tương tư không có kỳ, cô đèn sầu dục khi.
Trường tương tư, trường tương tư, lạnh run tiếng đàn nói cùng ai, đoạn trường nhân không biết.
Dưới ánh nến sáng ngời, Ôn Noãn Noãn xõa tung mái tóc ngồi ở trong phòng, nhìn bức họa trên bàn, ngón tay nõn nà vuốt ve dòng thơ hắn lộ rõ tâm tình.
"Lục La, ngươi cảm thấy Thượng Quan đại công tử thế nào? Liệu hắn có nhìn trúng vào đồ cưới của nhà ta hay không? Hắn thật sự sẽ trung thành với ta cả đời sao?"
Nàng hỏi nha hoàn đang trải giưởng cho mình. Thượng Quan Thiên Tỳ dù sao cũng là người trên thương trường, đa mưu túc trí, vạn nhất tương lai hắn chán ghét nàng bắt đầu nạp thêm người mới, khi đó nàng lớn tuổi sắc suy nhất định không thể cản được hắn.
Lục La ngừng tay, đi đến bên người Ôn Noãn Noãn an ủi nói: ''Nhị tiểu thư, nhân phẩm Thượng Quan đại công tử lão gia và phu nhân ,lão phu nhân đều tra qua, không có vấn đề. Tiểu thư có bảy vị huynh trưởng sủng ái tiểu thư, nếu hắn dám khi dễ người, nhóm huynh trưởng của tiểu thư khẳng định sẽ không bỏ qua hắn. Xe ngựa Thượng Quan gia mặc dù rất lớn ở Ninh Dương thành này, nhưng nếu nhóm lão gia và các thiếu gia quyết ý gải quyết, tất nhiên sẽ làm suy sụp sinh ý của Thượng Quan gia, cho nên, Thượng Quan đại công tử cho dù yêu thích đồ cưới của tiểu thư còn hơn cả bản thân tiểu thư,sau khi hắn cưới tiểu thư vào cửa cũng đừng mong chuyện nạp thiếp!''
Thế lực nhà mẹ đẻ quyết định được địa vị tân nương tử ơ nhà chồng!
Ôn Noãn Noãn hơi hơi nhắm mắt lại, nàng quyết định là Thượng Quan Thiên Tỳ . Nàng sẽ cố gắng yêu hắn nhiều hơn, cố gắng tạo nên một gia đình ấm áp, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc.
Tiêu Dao vương Vân Trạm, đó là ác mộng kiếp trước của nàng, nàng không muốn gặp lại hắn, sẽ không còn quan hệ gì với người này nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui