Đầu óc thoải mái tầm hồn cũng thoải mái, ở hồ Thiên Ba Triệu gia tập du ngoạn ba ngày, Ôn Noãn Noãn tích góp đươc hơn hai trăm năng lượng hạnh phúc, số năng lượng còn thiếu để đổi "Chạy trối chết 100%" còn thiếu khoảng hai trăm hai năng lượng nữa.
Nhìn số liệu hệ thống truyền vào trong đầu nàng không khỏi than thở, nàng nghĩ chẳng lẽ những ngày qua còn chưa đủ hạnh phúc sao? Hệ thống xác định số lần lũy thừa hạnh phúc xuất hiện càng ngày càng ít, năng lượng hạnh phúc cũng càng khó khăn hơn .
【 Tôi muốn có chạy trối chết 100%, tôi muốn ăn kem trứng, tôi muốn có một quyển tiêu thuyết điện tử chạy năng lượng mặt trời, còn có máy chơi game năng lượng mặt trời nữa... 】 nàng gầm gè với hê thông hạnh phúc. Chuyện liên quan tới hạnh phúc của nàng, chạy trối chết trăm 100% là thứ nhất định phải đổi cho bằng được.
【 Cố gắng tích góp năng lượng hạnh phúc đi, bạn muốn cái gì cũng đều được hết á. 】hệ thống hạnh phúc dùng âm thanh nữ tính đáng yêu nói chuyện.
【Haizzz, cô không thể giảm giá chút nào sao? 】 Ôn Noãn Noãn ai oán nói.
【 Không thể, hệ thống của tôi đã được cài đặt hoàn hảo rồi, bộ máy chủ siêu cấp quản lý tôi đó, tôi chỉ có thể chấp hành không thể thay đổi. 】hệ thống hạnh phúc nói, 【 Tâm trạng của cô bây giờ rất tốt, chỉ cần duy trì nó, là có thể đổi được chạy trối chết 100%. 】vận khí của nó thật tốt, lần đầu tiên được cho đi tìm đối tượng thu thập lại tìm được một người dễ dàng thế này, một linh hồn luôn muốn tìm kiếm hạnh phúc cho bản thân.
【 Ôn Noãn Noãn, lần tước công xưởng chế tạo một cái kính lão cho tổ mẫu của cô, bộ máy chủ đã phát hiện ra đây là một BUG lớn, cho nên đã thông báo một lệnh mới: chế tạo công xưởng vật phẩm siêu cấp, chỉ cần là đồ vật không thuộc thời đại này , chỉ có thể để cho mục tiêu thu thập biết, muốn sử dụng vật phẩm trên người khác, thì không được để cho họ biết. 】 hệ thống nói cho Ôn Noãn Noãn biết tình huống chắp vá khó khăn hiện nay của nó.
Thời đại người cưỡi ngựa là oai này đột nhiên xuất hiện một chiếc oto chạy năng lượng mặt trời, thì còn thành bộ dáng gì nữa ?
Ôn Noãn Noãn tuy rằng cảm thấy thật đáng tiếc nhưng nàng có thể hiểu.
【 A, đúng rồi, hệ thống,nếu như tôi muốn làm một người máy, công xưởng siêu cấp của cô có thể làm ra hay không? 】 ý tưởng đột nhiên nảy ra trong đầu nàng. Trên đời này nam nhân đáng tin không nhiều lắm, nàng có thể bảo hệ thống làm cho nàng một người máy nam giả dạng làm phu quân của nàng như vậy cũng coi như là ổn đi.
Hệ thống hạnh phúc 13 im lặng trong chốc lát, sau đó trả lời, 【 có thể, chỉ cần bạn có đủ năng lượng hạnh phúc. 】 nó đem một con số khổng lồ chuyển vào trong đầu Ôn Noãn Noãn.
【 Trời đât, đắt thế, số lượng hạnh phúc cả đời này của tôi có khi chỉ đổi được con số lẻ mà thôi. 】 Ôn Noãn Noãn lè lưỡi, nàng quyết định thành thật đi tìm một người nam nhân bản xứ mà thành thân đi.
【 Còn có không tới ba mươi ngày nữa. 】 nàng u buồn nói, 【 Kiếp trước, vào tuần đầu tiên của tháng sáu, Hà Âm hầu phủ phái một đội nhân mã đầy đủ đến cướp tôi đi, sau đó tôi ở Hầu phủ tám tháng,rồi gả cho Tiêu Dao Vương Vân Trạm. 】
Có lẽ là chuyện liên quan đến Vân Trạm đã có nhiều thay đổi, cũng đại khái là vì nàng có hệ thống bàn tay vàng làm chỗ dựa, bây giờ khi nhắc đến Vân Trạm nàng không còn sợ hãi giống như lần đầu mới trọng sinh nữa .
【 Binh đến tướng chặn, nước đến đât ngăn, thời gian ngắn như vậy, người nhà bạn chắc chăn không kịp chọn nam nhân khác cho bạn đính hôn. 】hệ thống hạnh phúc 13 an ủi , 【 Bạn cố gắng để cho bản thân mình quên đi những chuyện đau thương, luôn nhớ những thời gian làm bản thân hạnh phúc, cố gắng tích góp từng chút một năng lượng hạnh phúc để đổi lấy cái chạy trối chết 100% nhé, như vậy là bạn có thể thoát khỏi ma chướng của Hầu phủ . 】 nhưng mà nghĩ đến cái cảnh nàng thay đổi thân phận quay về, Ôn phủ sẽ trở thành bia ngắm to, chỉ cần tướng mạo của nàng không thay đổi, không phải giấu đầu hở đuôi sao? Những thói quen của nàng đã ăn sâu vào trong máu , hy vọng Ôn phủ sẽ thay đổi lại cách nuôi dưỡng nàng.
【 Ừ. 】 Ôn Noãn Noãn nặng nề gật đầu, bắt đầu thôi miên bản thân: mặc kệ tương lai gặp phải khốn cảnh gì, nàng đều phải bảo trì sự trấn định, bảo trì tâm tình thư thái, cho dù không gia tăng năng lượng hạnh phúc, cũng không thể làm cho cảm xúc bất hạnh xuất hiện, tạo nên nguy hiểm cho hệ thống của nàng.
○○○
Thượng Quan phủ bắt đầu tiến hành nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ các loại nghi thức truyền thống, Ôn phủ coi như không hề biết đến chuyện này, vẫn duy trì bình tĩnh, vẫn quan hệ giống như trước đây khi không có quan hệ hỏi cưới.
Vì bảo vệ Ôn Noãn Noãn không bị đau lòng, các bạn thân khuê phòng gửi thư từ quà tặng cho nàng, lão phu nhân cùng ba vị phu nhân đều nghiêm khắc kiểm tra. Các bà thà rằng tương lai bị Noãn Noãn oán các bà nghiêm khắc kiểm tra thư từ riêng tư , cũng không muốn để con bé nhìn thấy những thứ đau lòng.
Trung tuần tháng năm, Ôn phủ sinh con trai, tam thiếu phu nhân sinh hạ một đôi song sinh nam, Ôn gia rất cao hứng nhưng lại thở dài, ra vẻ nhà mình không dễ dàng sinh ra con gái.
Cuối tháng năm, Ôn Noãn Noãn chán chết ngồi ở bên cạnh hồ cá cho cá vàng ăn, đột nhiên nhìn thấy một vài mama vội vàng chạy chậm tới Huy Xuân viện của tổ mẫu, nhất thời trong lòng tràn đầy sự nghi hoặc.
Chuyện gì mà kích động như vậy, mà phải quấy nhiễu quận chúa lão phu nhân?
Đem thức ăn cho cá đưa cho Hồng Lăng, Ôn Noãn Noãn nói: "Chúng ta sang bên kia xem sao." Nói xong, nàng đi sang hướng Huy Xuân viện
Đi vào Huy Xuân viện, nàng chợt nghe tiếng nói già nua giận dữ của lão tổ mẫu: "Lão thân không gặp hắn, hắn cũng đừng mong mang cháu gái của bà già này đi!" sau đó là âm thanh đập nát cái chén.
Đem đi?
Ôn Noãn Noãn giật mình, chẳng lẽ thời gian nàng bị mang đi lại thay đổi?
Nàng không để ý sắc mặt hoảng sợ của nha hoàn mama trong viện, bước nhanh đi vào trong chính đường, hướng tới Ôn lão phu nhân cúi người, hỏi: "Bà nội, có chuyện gì thế, để người phải tức giận như vậy? Xin nguời mau bớt giận, đừng để cho bản thân nóng nảy quá."
"Noãn Noãn, lại đây, bà nội ở nơi này." Ôn lão phu nhân đeo kính lão viễn thị vội vàng nói, đưa tay với Ôn Noãn Noãn.
Ôn Noãn Noãn tiến lên từng bước nắm lấy bàn tay run run của bà, kêu lên: "Bà nội."
"Noãn Noãn, người trong kinh thành tới , nói là nhớ nhưng bà cô này, chỉ là do tuổi lớn không tiện đi lại, hắn cũng lớn tuổi nhiều bệnh, cho nên muốn đem con đi tới hầu phủ một thời gian."
Tiếp theo, Ôn lão phu nhân giận dữ nói, "Bọn chúng đây là muốn giở bài cũ, muốn cướp con cháu của ta đi!"
Nàng nghe mama bẩm báo, có người tự xưng là cháu trai nhà mẹ đẻ tới thăm còn đem theo hơn năm mươi thị vệ mang kiếm, còn có thêm mấy chiếc xe ngựa đường dài, có thể thấy rõ ràng có chuẩn bị mà tới.
Ôn Noãn Noãn sớm biết rằng sẽ có một ngày này, chính là chờ hiệu ứng bươm bướm lớn một chút,để cho Hà Âm hầu phủ quên đi chuyện này, nhưng mà bánh xe vận mệnh vẫn là dựa theo quỹ đạo vận hành, nàng vẫn phải đi kinh thành.
"Bà nội." Nàng lộ ra bộ dạng sợ hãi, "Con không muốn đi kinh thành nhà tiểu bá, con sợ."
Ôn lão phu nhân thương tiếc vuốt ve đầu Ôn Noãn Noãn, giận dữ nói: "Từ xưa dân không cùng quan đấu, con lại là con cháu thương gia... Sớm biết hôm nay, chúng ta nên định cho con một mối hôn nhân sớm."
Hiện tại người thừa thế tước vị Hà Âm hầu phủ là cháu trai của bà, Hà Âm Hầu, hôm nay người đến là con trai thứ năm của hắn, chắt trai Vân Đạm.
Dụng ý của Hà Âm hầu phủ vừa nhìn thấy bà có thể hiểu được ngay . Tuy rằng nói là sẽ không ép buộc cướp người , nhưng đứa cháu kia lại đem theo nhiều hộ vệ mang kiếm để de dọa Ôn phủ, bắt Noãn Noãn phải theo bọn họ. Noãn Noãn của bà...
Bây giờ không biết tiền viện náo loạn thành bộ dáng nhu thế nào nữa , bà phải đi xem. Bà còn danh hiệu Phượng Linh quận chúa, còn có thể sử dụng trong một số trường hợp.
Ôn lão phu nhân thở dài, phân phó nói: "Tử Quyên búi lại tóc cho ta." Ngũ phượng nhật dương là cây trâm đại biểu cho thân phận quận chúa của bà, chỉ cần triều đình không thu lại phong hào của bà, thì bà vẫn có tư cách đeo nó.
Bà trang điểm chỉnh tề, chống quải trượng gỗ mun, nói với Ôn Noãn Noãn, "Noãn Noãn, con đi tới viện cha nương của con đi , để bà nội ra xem."
Vẻ mặt Ôn Noãn Noãn khẩn trương nói: "Không, bà nội, con đi cùng người, con lo lắng." Nàng nhớ rõ, kiếp trước cái tên biểu ca kia cuồng vọng vô lễ, gặp tổ mẫu của nàng còn xấc láo, làm tổ mẫu tức giận đến phát run.
Thoát được mùng một không trốn được mười lăm, Ôn lão phu nhân thấy thế đành phải gật gật đầu, để cho Ôn Noãn Noãn nâng bà, mang theo một đám nha hoàn mama đi về tiền viện. Trên đường, Ôn đại phu nhân ,nhị phu nhân ,tam phu nhân, còn có ba vị thiếu phu nhân cũng biết tiền viện xôn xao, đều đi qua bên viện lão phu nhân, sau đó cùng bà đi về tiền viện.
○○○
Trước đại sảnh chính viện, ba vị lão gia Ôn phủ, bọn họ cùng nhau tieeos đón cháu họ của bọn họ, Hà Âm Hầu phủ ngũ công tử
"Ba vị biểu thúc, cha ta là Hà Âm Hầu chắc hẳn mọi người cũng biết, người nói để cho biểu muội cùng ta vào kinh thành." Hà Âm Hầu phủ ngũ công tử Vân Đạm cười hớ hớ nói, bộ dáng tự phụ cầm chung trà lên.
"Ngũ hiền chất, Hầu gia nhớ tới cô cô là chuyện thường tình, nhưng Noãn Noãn tuổi còn nhỏ, chưa bao giờ xa nhà, ta rất lo lắng. Kỳ thi hương sắp tới , tiểu ngũ tiểu lục tiểu thất của Ôn gia ta đã đỗ cử nhân muốn lên kinh dự thi, không bằng làm cho ba đứa chúng nó thay thế biểu muội không hiểu chuyện bái kiến tiểu bá." Ôn đại lão gia cố gắng thuyết phục đối phương, tuy rằng ông biết đối phương không có khả năng đáp ứng.
"Đại biểu thúc, cha ta thấy cháu gái của cô tổ mẫu lớn lên giống hệt bộ dáng cô tổ mẫu khi còn trẻ cho nên mới muốn đón nàng lên, để có thể bớt nhớ nhung."giọng nói của Vân Đạm thay đổi mềm nhẹ, "Mẫu thân ta lo lắng tiểu biểu muội từ nhỏ được chiều chuộng, đã dặn riêng ta khi ra khỏi của phải đem theo xe ngựa , còn phái thêm hai cô cô có kinh nghiệm đi theo nữa."
Mặc kệ Ôn phủ nói lời cự tuyệt thế nào, hắn nhất định phải đem tiểu biểu muội này mang đi !
Bên ngoài chính sảnh, bọn nha hoàn nô bộc đều khom người, nói "Lão phu nhân, đại phu nhân... Nhị tiểu thư." Ôn lão phu nhân Ôn phủ dẫn đầu đoàn người đi tới.
Ba vị lão gia Ôn phủ đều đứng dậy nghênh đón, Vân Đạm ngồi ở ghế bên phải không thể không đứng dậy nghênh đón vị cô tổ mẫu mà mình chưa bao giờ được gặp mặt.
Sau khi người trong Ôn phủ bái kiến lẫn nhau, Ôn lão phu nhân ngồi xuống vị trí chính, Vân Đạm sửa sang lại vạt áo một chút, hướng tới Ôn lão phu nhân khom người, nói: "Cháu trai Vân Đạm bái kiến cô tổ mẫu." Phượng linh quận chúa tuy rằng đã bị hoàng thất bỏ quên từ lâu, nhưng Thái tổ Hoàng Đế có tức giận đến mấy cũng không có tứơc bỏ đi phong hào của bà, những vị Hoàng Đế sau đương nhiên cũng không dám tước bỏ .
"Đạm nhi không cần đa lễ, ngồi xuống nói chuyện đi." Ôn lão phu nhân hòa ái nói, lại giới thiệu với hắn các vị phu nhân trong Ôn phủ.
"Đại biểu thẩm, nhị biểu thẩm, tam biểu thẩm, đại biểu tẩu, nhị biểu tẩu, tam biểu tẩu, tiểu biểu muội." Vân Đạm nhất nhất thi lễ, lễ nghi chu toàn. Khi hắn cùng Noãn Noãn thi lễ, thì nhìn nàng lâu hơn một chút.
Tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự, nhưng tính tình lại giống như tiểu bá Hầu gia, thích làm quan hệ cạp váy!
Ôn Noãn Noãn cảm thấy người trước mặt thật hèn mọn, nhưng bên ngoài tỏ ra nho nhã lễ độ như cũ.
Ôn lão phu nhân ý lại bảo mọi người ngồi xuống nói chuyện, vì thế trừ bỏ Ôn Noãn Noãn đứng ở bên cạnh bà, thì toàn bộ người đều ngồi xuống.
"Đạm nhi, than thể cha nương con vẫn mạnh khỏe chứ?" Ôn lão phu nhân cảm khái nói, "Nghĩ lại năm đó lão thân rời khỏi kinh thành, cha ngươi vẫn là một đứa bé để đầu trái đào, trong nháy mắt đã qua năm mươi năm, hắn cũng đã có con cháu đầy đủ rồi ."
Vân Đạm vừa chắp tay, nói: "Cô tổ mẫu, gia phụ gia mẫu thân thể vẫn rất tốt, chính là không thế đi xa nhà . Ngày gần đây gia phụ thường hay nằm mơ, mơ thấy ông cố bà cố, mơ thấy cô tổ mẫu lúc còn trẻ, nhịn không được mới nhớ tới người, nghĩ tới người cô cô đã bao lâu không gặp. Chính là gia phụ cũng đã già, lại lo lắng đến cô tổ mẫu tuổi tác đã cao, cho nên mới nghĩ tới muốn gặp cô cháu gái của người." Hắn trực tiếp vào luôn ý định đến đây.
Ôn lão phu nhân hiền lành cười nói, "Đạm nhi, biểu muội của ngươi được nuông chiều từ bé, sợ là kinh thành đường xa mệt nhọc, ngươi nên trở về chuyển lời cho cha ngươi, tấm lòng của hắn lão thân đã nhận ." Tuy rằng biết Hà Âm Hầu phủ đã quyết tâm muốn dẫn Noãn Noãn đi, nhưng bà vẫn cố dùng phương pháp thân tình nói chuyện với đối phương.