Phu Quân Hữu Độc

Bởi vì huynh đệ Ôn gia hiện đang ở lại Tiêu Dao vương phủ liền từ chối lời mời ở lại của Hầu gia, sau khi dùng bữa tối liền từ biệt mọi người cùng Ôn Noãn Noãn để quay về Tiêu Dao vương phủ. Trước khi đi bọn họ cũng từ chối việc chuẩn bị xe ngựa cho Ôn Noãn Noãn, nói Noãn Noãn chỉ cần thu thập một ít hành lý là được, Tiêu Dao vương đã chuẩn bị sẵn một chiếc tứ mã thoải mái, buổi sáng mai họ sẽ cùng thị vệ do Vương gia phái tới hộ tống xe ngựa đưa Noãn Noãn quay về Ninh Dương thành.
Ôn Noãn Noãn nghe thế liền cảm thấy cảm động. Vân Trạm vì nàng mà cân nhắc rất chu đáo. Người này cho tới bây giờ đều như thế, chỉ khi nào ngoại nhân khi dễ nàng mới trở nên điên cuồng, còn bình thường trừ bỏ đôi khi lên cơn tổn thương nàng còn lại vẫn luôn đối tốt với nàng.
Nàng hơi hạ ánh mắt nhìn về phía Hầu gia, kiếp trước thời điểm nàng gả cho Vân Trạm, Hầu gia vì tham ô không làm tròn trách nhiệm mà bị thu hồi chức quan cũng như tước vị, Hầu phủ bị tịch biên, cả nhà bị biếm làm thứ dân. Riêng ngũ thiếu gia Vân Đạm bị sung quân đến Bắc Cương nghèo khổ trở thành một binh lính bình thường, không biết điều này cho hắn hy vọng hay làm hắn tuyệt vọng.
○○○
Buổi sáng thứ hai, Ôn Hiểu Nhân Ôn Hiểu Nhân cùng Ôn Hiểu Trí cưỡi ngựa, đi theo sau là một chiếc xe tứ mã màu lam và hai chiếc xe ngựa bình thường. Xa phu điều khiển xe ngựa đều là các trung niên nam tử, còn lại thủ hộ xe ngựa là bốn hắc y thị vệ.
Ôn Noãn Noãn cùng Hồng Lăng, Lục La tối qua đã thu thập xong hành lý, khi người ở tiền viện đến thông báo, lập tức mang theo nha hoàn bà tử chuyển hành lý ra ngoài. Người nhà nàng đã nghĩ sau khi đến kinh thành sẽ giống cô của nàng từ nay về sau không bao giờ có thể trở về nhà nữa, vì vậy khi nàng đi đều mang theo toàn bộ quần áo trang sức mà bình thường nàng yêu thích, hiện tại tự nhiên đều phải mang về.
Nàng đi đến trước mặt Hầu phu nhân lúc này đang đứng chờ nàng dưới mái hiên trước chánh phòng, kính cẩn nói: "Bá mẫu, Noãn Noãn từ khi vào Hầu phủ vẫn luôn được người chiếu cố chỉ điểm, hôm nay Noãn Noãn phải quay về mong người nhận của Noãn Noãn một lạy." Vừa nói nàng vừa cúi sâu người làm lễ vạn phúc.
Hầu phu nhân tiến lên đỡ Ôn Noãn Noãn, vẻ mặt tươi cười: "Noãn Noãn, tuy rằng con đến Hầu phủ chưa được nửa tháng, nhưng bá mẫu đã xem con như con giá của mình. Bá mẫu dưới gối không có con gái hiếu thuận, bình thường luôn cảm thấy cô đơn, tương lai con gả đến kinh thành vạn lần đừng quên nên thường đến thăm bá mẫu nha." Làm việc ác đều là Hầu gia cùng Vân Đạm, nữ nhân hậu viện như nàng dĩ nhiên không có dính líu gì a.
"Bá mẫu đã có lệnh, Noãn Noãn nhất định tuân theo. Bá mẫu, Noãn Noãn đi rồi, về sau sẽ lại đến bái kiến người." Ôn Noãn Noãn vừa nói trên mặt vừa lộ ra tươi cười.
Hầu phu nhân không tử không nữ, lại không được trượng phu sủng ái. Đúng là rất đau khổ. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, trong lòng Hầu phu nhân không biết đối với nàng là thiện hay ác nhưng quả thật chưa từng bạc đãi nàng, đưa nàng tiến cung cũng là do phân phó của Hà Âm hầu, nàng chỉ là người đáng thương không nơi nương tựa, tương lai còn bị Hầu gia liên lụy mà bị cách chức làm thứ dân.
Kiếp trước sau khi Hà Âm hàu phủ gặp chuyện không may, Vân Trạm từng thật cao hứng khi nhắc đến kết cục của từng người trong Hầu phủ.
Hà Âm hầu bởi vì kịch biến đó mà u uất qua đời, những đứa con của ông ta đều trở thành người nghèo khổ.

Nhà của đẻ của Hầu phu nhân bởi vì là một đại thế gia, của hồi môn của bà liền không được nhập vào thành tài sản của Hầu phủ, còn những thứ khác đều bị tịch thu vào quốc khố.
Hầu phu nhân thật ra là người có cuộc sống tốt nhất sau khi Hầu phủ xảy ra biến cố, bà chịu ủy khuất ở biệt viện vài thập niên, sau khi Hà Âm hầu thất thế, liền mạnh mẽ đem phần lớn di nương cùng nha hoàn bán đi lấy tiền, chỉ chừa lại bà, con dâu và con của nàng cùng vài nha hoàn bà tử để hầu hạ. Bà dùng số tiền đó để nuôi nấng con dâu cùng cháu trai xem như bảo vệ cho huyết mạch của nhi tử bà.
Lúc này Ôn Noãn Noãn còn đang cảm thán, nữ nhân nha cần phải nắm vững kinh tế, có được nhất nhi bán nữ, nếu không sẽ không có nửa điểm quyền lực. Cho nên nàng mới đem một phần tư đồ cưới của mình đưa cho Hồng Lăng, Lục La, để các nàng không bị khi dễ khi về nhà chồng.
○○○
Ôn Noãn Noãn cùng Hồng Lăng, Lục La bước lên xe tứ mã, toàn bộ hành lý của các nàng đặt ở hai xe phía sau, Ôn gia huynh đệ mang theo các thị vệ do Vân Trạm phái tới bắt đầu lên đường.
Lúc tới trong lòng họ nóng như lửa đốt, khi về thì tâm tình đã bình ổn hơn nhiều. Xe ngựa do Vân Trạm đưa tới có tốc độ cực nhanh. Khoảng cách từ kinh thành với Ninh Dương thành là khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn ngày đường, đoàn người bọn họ chỉ tốn mười ngày đã đến nơi.
Khi xe ngựa vững vàng dừng lại trước của lớn Ôn gia, Ôn tứ cao giọng nói: "Chúng ta đã trở lại, mau đi bẩm báo lão phu nhân và các vị lão gia phu nhân khác." Vừa nói hắn vừa tung người xuống ngựa.
"Đại thiếu gia."
"Tứ thiếu gia."
Vài gia đinh trông cửa kích động tiến lên nghênh đón hai vị thiếu gia, người dẫn ngựa, người nhanh như chớp chạy vào trong phủ bẩm báo.
Xa phu vừa đặt ghế kê chân xuống, Hồng Lăng liền từ trong xe ngựa chui ra ngoài, nhanh chóng xoay người đỡ Ôn Noãn Noãn xuống xe.

Ôn tứ hướng bốn thị vệ cũng đang xuống ngựa chấp tay nói: "bốn vị đại ca cực khổ, mời mọi người vào phủ uống trà nghỉ ngơi."
Thị vệ cầm đầu liền ôm quyền nói: "Tứ công tử mau đưa nhị tiểu thủ vào phủ thôi, các vị đi đường xóc nảy chắc cũng đã mệt mỏi rồi." Hắn có thể xem như là một trong những tâm phúc của Tiêu Dao vương dĩ nhiên biết chủ nhân để tâm rất nhiều tới vị tiểu thư này.
Ôn tứ gật đầu, đi nhanh đến bên cạnh Ôn Noãn Noãn thúc giục: "Noãn Noãn, mau lên, tổ mẫu ngày đêm nhứo muội đến ngã bệnh." Vừa nói hắn vừa nhanh chóng mang Ôn Noãn Noãn tiến vào trong phủ.
Ôn đại mời nhóm thị vệ vào phủ, bọn thị vệ được dặn dò kỹ lưỡng phải bảo vệ tốt Ôn nhị tiểu thư liền không cự tuyệt, đem dây cương đưa cho gia đinh Ôn phủ sau đó theo chân Ôn đại tiến vào Ôn phủ. Ba chiếc xe ngựa cũng được đưa vào trong, tháo dỡ hành lý xuống.
Ôn đại lão gia đang ở trong phủ, nghe vậy liền chạy vội ra ngoài thềm đá trước cửa chính sảnh. Nhìn thấy Ôn Noãn Noãn vội vã vào phủ, tay ông liền vuốt râu vẻ mặt tươi cười.
"Đại bá phụ." Ôn Noãn Noãn kích động kêu lên, bước nhanh lên thềm đá hướng ông cúi người. Ôn đại lão gia là Ôn phủ đại gia trưởng, nếu như không có sự đồng ý của ông ai cũng không dám nói ra điều kiện dâng toàn bộ tài sản Ôn gia.
"Noãn Noãn trở về là tốt rồi." Ôn đại lão gia đưa tay nâng Ôn Noãn Noãn dậy, nhìn nàng nói: "Con gầy đi rồi."
Chỉ hai câu trở về là tốt rồi, con gầy đi rồi đã làm Ôn Noãn Noãn lệ nóng doanh tròng. Cuộc đời này người thân đối xử với nàng thật tốt, nàng nhất định sẽ không để họ thương tâm.
Ôn đại lão gia thương tiếc nói, "Con ở bên người chịu khổ. Hiện tại mau chút quay về hậu viện đi, chuyện khác chúng ta nói sau. Bà nội, bá mẫu và nương của con còn chưa biết tin con trở về, mỗi ngày cảm xúc luôn không tốt. Bà nội con gần đây thể cốt không tốt, mẹ con thì ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt."
"Dạ đại bá phụ." Ôn Noãn Noãn hai mắt đẫm lệ nghẹn ngào nói, trực tiếp dùng cổ tay áo lau đi nước mắt.

Nghe được những lời dạt dào tình cảm này, nàng liền hướng Ôn đại lão gia làm lễ vạn phúc, sau đó dẫn Hồng Lăng, Lục La về thẳng hậu viện. Hành lý tùy thân của nàng tất nhiên sẽ có người thay nàng mang về Lan Tâm viện.
○○○
Ôn Noãn Noãn trước ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người mà còn phải bảo trì hình tượng cô gái đoan trang, cho nên chỉ có thể bước nhanh không chạy, mà tin tức nàng hồi phủ đã có năm tám gia đinh chạy vào hậy viện báo cáo với các phu nhân.
Nàng đi nhanh tới Xuân Huy viện, kiểng chân nhìn nhóm nha hoàn bà tử chào đón nàng, kích động hô: "Nhị tiểu thư đã trở lại! Nhị tiểu thư đã trở lại!"
Nha hoàn đứng ở trước cửa cũng lớn tiếng kêu lên: Lão phu nhân, nhị tiểu thư đang đến đây thăm ngài."
Ôn Noãn Noãn cơ hồ vọt vào trong đại sảnh Xuân Huy viện, nhìn thấy hai nha hoàn đang nâng đỡ lão tổ mẫu ra phòng khách, nghẹn ngào nói: "Bà nội, cháu về rồi." Vừa nói nàng vừa bổ nhào đến trước mặt lão phu nhân.
"Noãn Noãn, Noãn Noãn của bà…" Ôn lão phu nhân kích động ôm đứa cháu gái nhỏ vóc dáng đã muốn cao hơn mình vào lòng, cả người run rẩy.
"Bà nội, cháu đã trở về, cháu rốt cục đã trở về." Ôn Noãn Noãn ôm lấy lão phu nhân lệ như suối tuôn trào.
Hơn một tháng không gặp, lão tổ mẫu tóc đã trắng phau, khuôn mặt tiều tụy rất nhiều.
"Trở về là tốt rồi, Noãn Noãn, con trở về là tốt rồi. Bà nội nhớ con muốn chết." Ôn lão phu nhân run giọng nói.
"Lão phu nhân, thân thể ngày gần đây không tốt, mau ngồi xuống đi, nhị tiểu thư đã trở lại mọi người có thể ngồi xuống từ từ trò chuyện được rồi." Đại nha hoàn Tử Quyên bên người lão phu nhân khuyên nhủ.
Ôn Noãn Noãn vội vàng từ trong lòng lão phu nhân đứng dậy, vừa đỡ bà vừa nói: "Bà nội, bà mau ngồi xuống đi rồi chúng ta từ từ nói." Vừa nói, nàng vừa đỡ lão phu nhân đi về phía ghế ngồi ngồi xuống.
Một đại nha hoàn khác nhìn tổ tôn các nàng đều chảy nước mắt, chạy nhanh phân phó tiểu nha hoàn lấy nước ấm cùng khăn mặt đến. Nàng nhúng ướt khăn sau đó đưa cho lão phu nhân và Noãn Noãn, ôn nhu nói: "Lão phu nhân, nhị tiểu thư lau mặt đi. Nhị tiểu thư trở về là việc vui, mọi người đừng khóc nữa cẩn thận lại bị thương thân mình." Ôn phủ rất lớn, từ tiền viện đến hậu viện Xuân Huy viện có một khoảng cách khá xa, nhị tiểu thư trên đường đi nhanh tới đây, trên trán đều đã toát mồ hôi.

Ôn lão phu nhân cùng Ôn Noãn Noãn đều cầm lấy khăn lau mắt mình sau đó đưa lại.
"Bà nội, cháu đã bình an vô sự trở về, bà đừng khóc nữa." Ôn Noãn Noãn nói, từ trong lòng lấy ra phong thư bao bằng tơ lụa vàng được cất riêng trước khi xuống xe ngựa: "Đây là Quý Thái phi nương nương trong cung viết riêng cho bà."
Ôn lão phu nhân lập tức mừng rỡ: "Đay thật là cô con viết cho ta sao? Nàng hiện tại thế nào, ở trong đó vẫn còn thư thái chứ?" Bà hỏi, vội vàng tiếp nhận thư Ôn Noãn Noãn đưa tới.
"Cô cô khí sắc cũng không tệ lắm, được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn chỉ mới ba mươi bốn mươi tuổi thôi. Chỉ là bởi vì năm xưa được Tiên hoàng ân sủng nên đắc tội với Hoàng thái hậu, nay một mình canh giữ Thọ Xương cung, có chút tịch mịch." Ôn Noãn Noãn kể hết sự tình mà nàng biết.
""Đứa nhỏ này, lúc còn trẻ rất không hiểu chuyện, không biết chừa đường sống cho bản thân, phải biết rằng vật cực tất phản, thịnh cực tất suy. Nay Tân hoàng cầm quyền, nhưng lúc trước cũng chịu không ít khó khắn do cô con gây ra, cũng trách ta không dạy tốt nàng." Ôn lão phu nhân giận dữ nói, cảm xúc có chút trầm xuống.
""Bà nội, không phải lỗi của bà, là do Hà Âm hầu phủ cưỡng đoạt cô cô đi." Ôn Noãn Noãn an ủi bà.
Ôn lão phu nhân nghe cháu gái nhỏ nói như thế liền lập tức có chút tin.
Đại nha hoàn bên người – Tử Quyên mang tới một cái tráp tinh xảo, đem bảo bối bên trong thận trọng đưa cho lão phu nhân. Ôn lão phu nhân nhận lấy, nhẹ nhàng đeo kính lên.
Tử Quyên lo lắng lão phu nhân nhìn thư xong sẽ thương tâm vội vã phân phó tiểu nha hoàn thay nước và khăn mặt đã dùng.
Ôn lão phu nhân cẩn thận coi thư, một lát sau khóe mắt liền đẫm lệ, miệng nhẹ nhàng thút thít sau đó nước mắt cuồn cuộn rơi.
Ôn Noãn Noãn lo lắng cầm lấy khăn mặt lau đi nước mắt cho bà, còn lấy kính mắt đã bị nhòe lệ xuống lau dùm rồi mới đeo lại giúp bà.
Trong thời gian này, các vị phu nhân và thiếu phu nhân của Ôn phụ còn có vài vị thiếu gia ở tiền viện đang lục tục tới, người thân gặp mặt nhau lại một trận kích động làm nước mặt rơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận