Phu Quân Hữu Độc

Quân vô hí ngôn, huống chi bốn vị hắc y kiếm vệ (gốc là "hắc y bội kiếm thị vệ" ta rút ngắn lại thành kiếm vệ) do Tiêu Dao vương phái tới cũng không có quay về vẫn còn đang ở tạm trong khách phòng của Ôn phủ. Cả Ôn phủ bắt đầu bận rộn, người hầu quét dọn các sân, các chủ nhân thì chuẩn bị đồ cưới cho Ôn Noãn Noãn. Một bộ gia cụ mới, từng xấp vải lăng la tơ lụa, một hộp đựng trang sức do mọi người trong nhà gộp lại, sau khi trải qua sự lựa chọn kỹ lưỡng của các vị phu nhân mới được đặt vào trong khố phòng, chỉ chờ ngày xuất giá của Ôn Noãn Noãn thì sẽ vận chuyển toàn bộ đến Tiêu Dao vương phủ.
Hơn một tháng trước Ôn phủ nhị tiểu thư bị biểu huynh từ Hầu phủ trong kinh thành đưa đi, mấy ngày trước lại được hai vị huynh trưởng đón trở về, đồng hành còn có kiếm vệ, việc ly kỳ này đều khiến người Ninh Dương thành phải trố mắt nhìn, vô cùng tò mò muốn tìm hiểu rõ chân tướng. Sau đó, bọn họ phát hiện người Ôn phủ không ngừng mua bán đồ đạc, tình cảnh giống với khi chuẩn bị đồ xuất giá cho Ôn đại tiểu thư, thậm chí còn long trọng hơn, vì thế một vài người có giao tình tốt với Ôn phủ liền sôi nổi đến thăm hỏi xem có phải Ôn nhị tiểu thư sắp gả ra ngoài.
Bởi vì chuyện này có liên quan đến thể diện của hoàng gia, mặc dù mọi người trong Ôn phủ đều biết rõ tình huống cụ thể nhưng cũng không dám nói lung tung, chỉ nói với người ngoài là nhị tiểu thư đã đến tuổi cập kê nên cần chuẩn bị trước đồ cưới, đến lúc định xong việc hôn sự sẽ không cần phải vội vàng xuất giá.
Tuy rằng Ôn phủ không nói lời khẳng định nhừng vẫn có người đoán được, nhị tiểu thư có thể sẽ phải gả đến kinh thành, lần này trở về chính là để chuẩn bị đồ cưới và đợi xuất giá. Ôn gia vốn đã có một vị quận chúa và nương nương cao quý, Ôn gia nữ nhi người thường vốn không có tư cách cưới. Thuận theo phân tích này, mọi người liền có chút thở dài sau đó càng thêm đố kị với vị hôn phu của Ôn đại tiểu thư.
Ngày hai mươi mốt tháng bảy, một đội ngũ trùng trùng điệp điệp tiến đến dịch quán ở Ninh Dương thành. Ngày hai mươi hai lúc mặt trời đã lên cao, thời tiết quang đãng, một quan viên trung niên vận trang phục đỏ mang theo một thiếu niên bên cạnh, hai lễ quan trang điểm lộng lẫy cùng thị vệ và ba chiếc xe ngựa, nâng hơn một trăm rương sính lễ tiến đến Ôn phủ.
Ôn phủ đã sớm nhận được thông báo, ba vị lão gia, bảy vị thiếu gia đều khẩn trương chờ đợi trong phủ, người hầu vừa thông báo đội ngũ đã tới, Ôn đại lão gia lập tức sai người đốt pháo sau đó mang theo mẹ già, huynh đệ cùng các chất nhi toàn bộ ra cửa đón quan viên lễ bộ của triều đình.
Trong tiếng pháo, Lễ bộ Chu thị lang mang theo thiếu niên chậm rãi tiến vào Ôn phủ chính sảnh, chỉ thấy thiếu niên nhìn trời bấm đốt vài cái liền tiến đến nói nhỏ bên tai Chu thị lang, sau đó Chu thị lang lập tức lấy ra bọc vàng tơ lụa đựng thánh chỉ. Toàn bộ người của Ôn phủ liền lập tức quỳ xuống nghe Chu thị lang đọc thánh chỉ: "… Cháu gái Ninh Dương Phượng Linh quận chúa – Ôn thị, nay tuổi mười lăm, ôn hòa thanh tao lịch sự, uy nghi thục phượng, hiền lành lễ giáo, nay phong làm Tiêu Dao vương chánh phi, ban thưởng nhất phẩm thục nghi phi, khâm thử."
"Thần phụ tiếp chỉ, tạ chủ long ân. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Ôn lão phu nhân vội vàng dập đầu hai tay nhận lấy thánh chỉ, mọi người trong Ôn phủ cũng mau chóng hành lễ tạ ơn, trong lòng đều rất vui mừng.Có thánh chỉ ban hôn, Noãn Noãn sau khi gả nhập kinh sẽ không có ai dám coi khinh nàng.
Ôn đại lão gia tiếp nhận thánh chỉ từ tay mẫu thân cẩn thận cất giữ. Hai quan mối tiến lên hành lễ hát nói: "Bầu trời không mây sẽ không có mưa, trên trần không mai mối không thành hôn sự, mời hai vị hồng nương thay đại nguyệt lão làm chủ dẫn dắt tơ hồng cho Ôn phủ nhị tiểu thư cùng Tiêu Dao vương gia."

Một lão mama bưng một mâm đỏ nhỏ tiến tới, một hồng nương cài trâm vàng dẫn đầu cầm lấy thiếp canh trên mâm dâng ra: "Ba vị lão gia, đây là thiếp canh của vương gia do chính Thái hậu nương nương ngự bút." Trên thiếp canh có viết danh tính của Tiêu Dao vương, quên quán cùng ngày sinh tháng đẻ.
Ôn đại lão gia ra ý cho Ôn tam lão gia tiếp nhận thiếp canh của Tiêu Dao vương. Lúc này trong Ôn phủ cũng có một bà tử cầm mâm đỏ tới, bên trên cũng đặt một cái thiếp canh. Đây chính là Ôn Noãn Noãn thiếp canh do Ôn lão phu nhân tự tay viết, Ôn tam lão gia nhận lấy đưa cho hồng nương.
Hồng nương lập tức mở ra nhìn kỹ một lần, sau đó giao cho một hồng nương khác xem qua, cuối cùng đưa cho thiếu niên quan xem xét, hắn xem xong liền gật đầu đặt vào trong mâm nhỏ. Cứ như vậy song phương đã trao đổi thiếp canh, lễ vấn danh nhất tịnh hoàn thành.
Chu thị lang hướng các vị Ôn lão gia chúc mừng một phen, mệnh lệnh người hầu dâng lên lễ vật không thể thiếu khi cầu thân.
Hắn vạch vải đỏ lên, trên khay gỗ đặt một đôi thanh ngọc hình chim nhạn trong suốt. Kích cỡ đôi chim nhạn này chỉ lớn hơn bàn tay một chút, tạo hình sống động, một sợi chỉ đỏ nối chân hai con lại với nhau.
"Ôn tam lão gia, đây là do Hoàng thượng ban cho Tiêu Dao vương cùng quý thiên kim." Hắn nói.
Ôn tam lão gia vội vàng quỳ xuống giơ hai tay tiếp nhận.
Hoàng gia tổng cộng mang tới một trăm hai mươi rương sinh lễ đều được bày ở trong sân, Chu thị lang dẫn theo Ôn lão gia cùng các vị thiếu gia ra ngoài kiểm tra, cuối cùng đem danh mục sính lễ giao cho Ôn tam lão gia.
Sau khi Ôn phủ nhận lấy sính lễ, liền ra lệnh cho gia đinh đưa vào trong hậu viện, sau đó thỉnh lão phu nhân và các vị phu nhân đến xem qua. Hai vị quan mối cũng theo sính lễ đi vào hậu viện gặp Ôn lão phu nhân cùng chư vị phu nhân tiểu thư. Dâng may mắn hoàn thành.

Các lão gia Ôn phủ mời Chu thị lang cung quan phục thiếu niên ngồi xuống, sai người hầu đổi trà mới. Chu thị lang không có lên tiếng chỉ bảo quan phục thiếu niên giải thích: "Tiêu Dao vương cung Ôn nhị tiểu thư là hảo nhân duyên, khâm thiên giám đã sớm tuyển ngày hoàng đạo, Tiêu Dao vương đã chọn là ngày mùng sáu tháng chín. Các ngài thấy thế nào, có kịp hay chăng?" Thì ra thiếu niên này là quan viên ở Khâm Thiên Giám chuyên phụ trách xem chuyện lành dữ.
Cái này… quả thật ngày mùng sáu tháng chín là ngày tốt nhất, tuy nhiên vốn Hoàng thái hậu muốn chọn hôn kỳ vào năm sau, bà cũng tốt phái người đến hảo hảo dạy dỗ Ôn nhị tiểu thư. Còn Tiêu Dao vương lại nói Ôn gia nhị tiểu thư lễ nghi chu toàn đoan trang khéo léo, không phái người đến dạy dỗ thêm cũng không sao, Hoàng thái hậu không lay chuyển được hắn vì vậy hôn kỳ liền định vào mùng sáu tháng chín.
Tiêu Dao vương đã muốn chọn ra hôn kỳ, Ôn phủ tất nhiên phải tuân theo. Ôn gia ba vị lão gia sôi nổi gật đầu đồng ý. Thỉnh kỳ hoàn thành.
Bởi vì từ Ninh Dương thành đến Kinh thành đướng xá xa xôi, tới lui không dễ, lễ nghi cầu thân rườm rà đều nhật tịnh hoàn thành trong một ngày sau đó đến giữ tháng tám Ôn phủ sẽ đưa nữ nhi xuất giá, trước ngày mùng sáu tháng chín sẽ đến kinh thành, sau đó sẽ làm lễ thành thân vào ngày đã chọn.
Văn định chi lễ rốt cuộc hoàn thành, Ôn phủ bày ra yến hội phong phú, thỉnh quan mai, Chu thị lang cùng quan phục thiếu niên cùng tham dự. Các thị vệ cùng người hầu đã đến trước đó sẽ có tiệc rượu riêng.
Trong hậu viện, sính lễ vừa được đưa vào trong sân của Ôn lão phu nhân sau liền thấy Ôn lão phu nhân trang phục chỉnh tề, tinh thần phấn chấn cùng con dâu và cháu dâu kiểm tra danh mục sính lễ. Hai vị quan mai miệng lưỡi khéo léo, đem Ôn Noãn Noãn khen không dứt lời, nói nàng không hổ cháu gái của Phượng Linh quận chúa, trời sinh vốn là người đại phú đại quý.
Lão phu nhân cùng các phu nhân nghe thế trên mặt liền đầy nét tươi cười, đem sính lễ phân loại sau đó sai gia đinh phân biệt mang đến khố phòng. Các bà nhìn sính lễ của Tiêu Dao vương, nghĩ phải chuẩn bị một ít quà đáp lễ để Chu thị lang mang về kinh thành.
Ban đêm, Ôn tam phu nhân tiến vào phòng ngủ của Ôn Noãn Noãn, hai mẹ con đã lâu không được tâm sự với nhau.

"Noãn Noãn, con và Vương gia nhận thức gần nữa năm, con có thích hắn không?" Ôn phu nhân lo âu hỏi. Khi Ôn Noãn Noãn đang cùng với Thượng Quan đại công tử tìm hiểu đã quen với Vân Trạm lúc này đang dùng tên gải – Chiến công tử, nhưng nàng không có nửa điểm đối với hắn đọng tâm. Hôm nay định thân, nụ cười trên mặt Ôn Noãn Noãn cũng không rất thật tình.
"Nương, con không biết nữa." Ôn Noãn Noãn cúi đầu, ngấn tay quấn quanh góc áo: "Nếu hắn đối với con là thật tâm, tương lai con sẽ rất hạnh phúc." Cho dù có chỗ dựa là bàn tay vàng của Hệ thống, cho dù đã quyết định phải vì người nhà mà cố gắng sống tốt, nhưng nàng vẫn là có chút sợ hãi với cuộc sống hôn nhân.
"Mấy ngày nay chúng ta đã thăm hỏi nhiều người… chính là các huynh trưởng của con, bọn họ từng tiếp xúc với Tiêu Dao vương – bọn họ đều nói hắn tính tình ôn hòa, bình dị, gần gũi. Tiểu Ngũ, tiểu Lục, tiểu Thất còn nói, bọn họ đã sớm nhìn ra hắn có hảo cảm với con, chỉ là con vẫn một mực không đáp lại hắn."
Ôn tam phu nhân ôn nhu nói: "Không môn đăng hộ đối khó thành hôn, suy tính của con là chính xác, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng đã muốn tặng con chánh phi vị, ngày sau chỉ có mình con là thê tử, con hẳn nên đem toàn bộ tâm tư đặt trên người hắn. Noãn Noãn, trên đời này, nam nhân phu quý đều có quyền tam thê tứ thiếp, nguyện ý hứa trung thành cả đời với thê tử cơ hồ không có, con đối với Vương gia dụng tâm nhiều chút, sẽ dễ lưu giữ tâm của hắn hơn, khiến hắn không có cơ hội xóa bỏ hứa hẹn này."
"Vâng." Ôn Noãn Noãn cúi đầu đáp.
"Noãn Noãn, Tiêu Dao vương dù sao cũng là Vương gia, hắn có quyền được đổi ý." Ôn tam phu nhân dùng hai tay nâng gương mặt Ôn Noãn Noãn lên dạy nói: "Tình cảm vợ chồng là do quan tâm lẫn nhau mà nở hoa, nếu trong lòng con không muốn đáp lại hắn, hắn có yêu thích con nhiều hơn đi chăng nữa cũng sẽ có một ngày chuyển dời tình cảm lên người nữ nhân khác."
Bà lo lắng nhất chính là sợ Noãn Noãn sẽ gặp loại chuyện như thế, hơn nữa Tiêu Dao vương quyền cao chức trọng, Ôn gia căn bản không thể trở thành hẫu thuẫn của nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị vắng vẻ cùng khi dễ, giống như Quý thái phi nơi thâm cung.
"Nương, con hiểu được, con nhất định sẽ cố gắng quan tâm chăm sóc tốt Vương gia." Ôn Noãn Noãn thấp giọng nói.
Ôn tam phu nhân thật cao hứng khi thấy Ôn Noãn Noãn thông thấu, nhân tiện nói: "Bây giờ cách hôn kỳ còn không tới nửa tháng, trong phủ sẽ vô cùng bận rộn, cha và đại bá, nhị bá của con bàn với nhau sẽ để con ở nhà đến giữa tháng tám sẽ xuất phát." Đường đi từ ndth tới Kinh thành vốn thẳng đường, nếu chạy nhanh trong vòng hai mươi ngày hoàn toàn có thể đến Kinh thành.
"Mười sáu tháng tám…" Ôn Noãn Noãn nhớ kỹ ngày này sẽ cùng người nha chính thức biệt ly, trong lòng không khỏi dâng lên vô hạn bi thương.

"Noãn Noãn, vốn sinh nhật của con là hai muoi hai tháng chín, trong nhà vốn định ngày đó sẽ làm lễ cập kê cho con, hiện tại con phải gả ra ngoài, khẳng định là không kịp. Nhị bá mẫu đã xem hoàng lịch thấy mùng tám tháng tám là ngày tốt, chúng ta sẽ của hành lễ cập kê cho con vào ngày đó." Ôn tam phu nhân nói.
Hôm nay mặc dù văn định chi lễ không đến một ngày nhưng kỳ thật là do mấy ngày trước Ôn phủ đã làm chuẩn bị sẵn, hiện tại lại phải bắt đầu chuẩn bị làm lễ cập kê cho Ôn Noãn Noãn, đồng thời còn phải chuẩn bị đồ cưới trước ngày mười sáu tháng tám, không thể kéo dài thời gian. Ôn gia phải chuẩn bị cho Ôn Noãn Noãn một cái hôn lễ phong phong cảnh cảnh, ít nhất cũng phải được mười dặm hồng trang, tiện sát người bên ngoài. Vì vậy Ôn phủ từ chủ tử đến gia nhân đều bận tối mặtt tối mày, thậm chú việc hôn nhân của tiểu Tứ cũng bị dời sang năm mới tính.
"Lễ cập kê!" Ôn Noãn Noãn lập tức chấn động. Sau khi sống lại vận mệnh của nàng cải biến thật nhiều. Mặc dù không thể thoát khỏi vận mệnh gả cho Vân Trạm, thời gian thành thân còn sớm hơn nửa năm, nhưng quan trọng là nàng có thể xuất giá từ nhà mẹ đẻ, còn có thể được làm lễ cập kê dành cho thiếu nữ.
"Chúng ta nhà nào mà không làm lễ cập kê cho nữ nhi nhà mình chứ?" Ôn tam phu nhân buồn cười nói: ''Ta nghĩ đến con vẫn chờ mong lễ cập kê, không nghĩ tới khi nghe chúng ta nhắc đến con lại giật mình."
"Không phải đâu nương, con vẫn luôn chờ mong đó chứ." Trong lòng Ôn Noãn Noãn cực kỳ hưng phấn, ôm mẫu thân cười nói: "Nương, ngày đó con muốn mặc quần áo đẹp nhất, phải trở thành người đẹp nhất, muốn đẹp hơn cả lúc làm cô dâu luôn cơ."
"Nha đầu ngốc!" Ôn tam phu nhân vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn mướt mà của nàng nói: "Xinh đẹp cỡ nào đi nữa thì làm sao mà có thể xinh đẹp qua hơn khi con làm tân nương chứ."
"tốt lắm, nương không phiền con nữa, con mau nghỉ ngơi đi. Ngày mai các tú phường trong thành sẽ đến đo người con để may đồ đó." Ôn tam phu nhân nói.
Ôn gia muốn trong vòng nửa tháng phải chế được quần áo cho bốn mùa, không chỉ số lượng mà còn phải chú trọng kiểu dáng, chỉ một tú phường tuyệt đối không thể hoàn thành được việc này. Thời điểm xế chiều hôm nay, vai vị tiểu huynh đệ Ôn gia đã phân công nhau xất phát đi đến các thành lân cận mời các tú nương về Ôn phủ để may y phục cho Ôn Noãn Noãn.
Trong lòng mọi người ở Ôn phủ hiện nay chỉ có hai chữ: Vội vã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận