Phu Quân Hữu Độc

Ôn Noãn Noãn cùng Vân Trạm trở lại Tiêu Dao vương phủ thì chân trời mặt trời phía tây chỉ chừa lại chút ánh sáng mờ cuối cùng. Cửa phủ mở rộng ra, thị vệ giữ cửa cùng gia đinh cung nghênh đón Vương gia Vương phi quay về phủ. Kiệu của Vương phi dừng ở trước tiền viện,
Lục La đưa tay đỡ Ôn Noãn Noãn đi ra ngoài, sau đó đi phía sau nàng và Vân Trạm đi vào Vọng Hà điện ngồi ở đại điện.
Vân Trạm ngồi trên bàn gỗ ở chính điện, lưng dựa trên ghế lớn khắc bốn móng rồng ý bảo Ôn Noãn Noãn ngồi ở bên cạnh hắn trên cái ghế khắc hoa mẫu đơn ở phía trước dãy ghế khắc hoa gấm.
Các cung nữ thái giám bọn người hầu nối đuôi nhau mà vào, sắp hàng theo thứ tự ở trên đại điện. Ôn Noãn Noãn nhìn đến hai gã quản lý và quản sự đồ cưới của nàng cũng đều ở trong đó.
"Khởi bẩm Vương gia, Vương phi nương nương, người đều đến đông đủ." Một gã nam tử trung niên có hơi mập trên môi để râu cá trê hơn 40 tuổi nói.
Vân Trạm gật đầu, xoay mặt nhìn về hướng Ôn Noãn Noãn nói : "Noãn Noãn, vị này là Đại tổng quản của vương phủ Lý Dương, về sau nàng có chuyện gì thì chỉ cần phân phó ông ta." Lý Dương là Đại tổng quản của phủ, do hoàng thái hậu ban cho hắn, ông ta đối với hắn luôn cung kính, và đem vương phủ quản lý rất tốt, tất cả người hầu trong phủ điều phân biệt được thân phận lớn nhỏ không làm quá phận sự của mình, hắn không ngại cho ông ta cách một thời gian liền thông báo tin tức cho hoàng thái hậu.
Ôn Noãn Noãn nhìn Lý Dương nói : "Ta mới đến đây, không hiểu quy củ của kinh thành cùng vương phủ, nếu có điểm nào sơ sót mong Lý Đại tổng quản chỉ điểm nhiều hơn." Vừa nói, nàng vừa lễ phép mỉm cười, gật đầu một cái.
Lý Dương nghiêng người thi lễ với Ôn Noãn Noãn: "Vương phi nương nương quá khiêm tốn rồi." Ngày hôm qua ông ta cùng ba huynh đệ Ôn gia tiếp xúc thì phát hiện tính tình bọn họ đều rất tốt, phỏng chừng Vương phi nương nương không phải là người ngạo mạn điêu ngoa, hôm nay bái kiến, quả nhiên Vương phi trẻ rất ôn hòa, vì thế ông hy vọng sự hiền lành ẩn nhẫn của nàng, có thể chịu đựng nhiều tật xấu của Vương gia.
Vân Trạm dùng ánh mắt ám chỉ Lý Dương, Lý Dương lập tức kêu lên ba người ma ma trung niên nói:
"Vương phi nương nương, Ngọc Lan, Ngọc Liên là cung nữ quản sự việc vặt vãnh ở hậu viện, Ngọc Mai là quản lý khố phòng ở hậu viện." Ba vị này cũng là hoàng thái hậu ban tặng, hoàng thái hậu cực kì quan tâm đến Tiêu Dao vương gia.
Ba người quản sự nghiêng người thi lễ với Ôn Noãn Noãn. Ôn Noãn Noãn ôn hòa đưa tay nói: "Sau này ta còn phải làm phiền ba vị quản sự cô cô. Hồng Lăng, Lục La, các ngươi bái kiến ba vị cô cô đi. Tần ma ma, Triệu ma ma, nếu ba vị cô cô có gì dặn dò, các người cứ nghe theo lời dạy của ba vị cô cô mà làm." Nàng giới thiệu nha hoàn hồi môn mà mình cho các quản sự
Ba quản sự cô cô luôn miệng nói: "Không dám nhận, hầu hạ Vương phi là thuộc bổn phận của chúng tôi."
"Ngọc Lan cô cô, Ngọc Liên cô cô, Ngọc Mai cô cô." Hồng Lăng Lục La từ phía sau Ôn Noãn Noãn đi tới hành lễ ba vịcô cô trước. Tần ma ma và Triệu ma ma cũng hướng ba vị cô cô hành lễ.

Chờ Ôn Noãn Noãn giới thiệu người hầu hồi môn theo nàng với quản sựcô cô, sau đó Vân Trạm tiếp tục nói: "Lý Đại tổng quản, bổn vương không ở vương phủ thì ngươi phải hầu hạ Vương phi thật chu đáo, bất luận kẻ nào dám mạo phạm Vương phi cũng như thất lễ đối với Vương phi nghiêm trị không tha!" Người hầu trong phủ hắn phần lớn đều do hoàng thái hậu ban tặng, có người còn vốn có thân phận không thấp. Ôn Noãn Noãn đến từ gia đình thương nhân bình thường ở trong mắt bọn họ thuộc loại người hạ đẳng, hắn lo lắng khi mình ra ngoài làm việc thời điểm, bọn họ nô tài sẽ khi dễ chủ, nói chuyện khi dễ Ôn Noãn Noãn.
Lý Dương nhanh chóng khom người nói: "Tiểu nhân tuân mệnh." Ông ta từ một thị vệ nào đó bên kia biết được, Vương gia dùng chút thủ đoạn đen tối mới có thể ép cưới được Vương phi vào tay của mình, điều này đủ để chứng minh Vương gia đối với Vương phi có bao nhiêu để ý.
"Lưu Nham." Vân Trạm kêu lên.
Lưu Nham đứng ở sau lưng hắn nhanh chóng chuyển tới trước mặt hắn, khom người nghe lệnh.
" Chọn cho bổn vương tám đến mười sáu thị vệ cơ trí nhất theo bảo vệ Vương phi, về sau khi nàng ra ngoài phủ, cho bọn họ ngoài sáng lẫn trong tối bảo vệ an toàn cho vương phi." Vân Trạm ra lệnh. Thời điểm hắn ở vương phủ nàng không thể ra khỏi phủ nhưng thời điểm hắn không ở trong phủ nàng nhất định sẽ tìm cách trốn ra ngoài kinh thành đi dạo, cho nên chi bằng hắn an bài thị vệ trước cho nàng đề phòng bất trắc.
Mệnh lệnh cho Đại tổng quản nghe nàng phân phó, đe dọa mọi người trong phủ tuyệt đối không được vô lễ với nàng mặt khác đặc biệt lựa chọn thị vệ riêng bảo vệ nàng khi ra ngoài vương phủ.
Ôn Noãn Noãn nghe hắn phân công gia nhân làm việc nàng mừng rỡ không thôi, chuyển mắt mỉm cười nhìn về hướng hắn, nụ cười ôn nhu sáng lạn. Đời trước, hắn cũng giới thiệu gia nhân trong Vọng Hà điện này, chỉ là cũng không đặc biệt nhắc đến chuyện chuẩn bị thị vệ cho nàng. Hiện tại hắn muốn chọn những thị vệ giỏi nhất cho nàng, không những vậy mà còn muốn bọn họ bất kể sáng tối đi theo bảo vệ nàng rõ ràng chuẩn bị cho nàng mặc nam trang khi xuất môn dạo phố.
Kiếp này, hắn vẫn là hắn, nhưng sao lại trở nên có ý tốt khoan hồng độ lượng đến như thế? Là bởi vì quá trình bọn họ quen biết nhau không giống với đời trước?
Lòng của nàng nhộn nhạo như mặt hồ, con mắt sáng rực rỡ có tình yêu ấm áp đang chảy xuôi bên trong đó.
○○○
Nha hoàn Hồng Lăng Lục La cùng với thái giám Trầm Minh hầu hạ chủ nhân rửa mặt chải đầu xong lui về phía sau ra ngoài tẩm cung, Ôn Noãn Noãn ngồi thẳng ở bàn trang điểm vừa chải vuốt lại vài sợi tóc dài, chờ Vân Trạm lại đút cho nàng độc dược.
Vân Trạm từ gian ngoài bưng một ly trà đi đến bên người Ôn Noãn Noãn đưa cho nàng nói, "Hai ngày này thời tiết có chút nóng, nàng uống ly trà này xong rồi nghỉ ngơi, đề phòng nửa đêm nàng khát nước lại phải xuống giường tìm." Hắn có vẻ rất quan tâm tiểu kiều thê.

Ôn Noãn Noãn chậm rãi ngẩng đầu hỏi: "Vương gia không khát nước sao?" Ngày hôm qua dùng lý do này hôm nay cũng dùng lý do này, ngày mai hắn cũng dùng lý do này sao? Ngày mai trước mặt hắn nàng sẽ uống một chén nước để xem hắn dùng lý do gì để kêu nàng uống nữa.
"Hãy gọi ta là Cửu ca." Vân Trạm mỉm cười nói, "Ta bởi vì khát nước mới đi ra gian ngoài uống trà, thuận tiện bưng cho nàng một ly."
"Cám ơn Cửu ca." Ôn Noãn Noãn cười thản nhiên, tiếp nhận ly trà bằng sứ trắng, chậm rãi đem nước trà kia uống vào, sau đó nói, "Có phải do muội không uống quen nước ở kinh thành nên muội cảm thấy nước này có chút chua chua." Nói xong, nàng còn cố ý chép miệng một cái, giống như hồi tưởng lại mùi vị của nước trà.
"Có lẽ vậy." Vân Trạm vẻ mặt bình tĩnh nói, "Nếu nàng cảm thấy không quen thì về sau ta sẽ cho người đến vùng núi Miên Long Sơn gần đây lấy nước suối từ cho nàng dùng"
Ôn Noãn Noãn vội vàng nói: " Chàng đừng xa xỉ như thế, coi chừng tương lai bị người đời nói kiêu xa hoang dâm." Cơn giận dữ hay ban thưởng của hoàng gia, đều như hổ gần nhà, khó có thể đề phòng!
"Noãn Noãn quả nhiên hiền lành, biết khuyên phu quân tiết kiệm." Vân Trạm cười nói, đem chung trà đặt ở trên bàn trang điểm, "Sắc trời không còn sớm, chúng ta nghỉ tạm đi." Nói xong, hắn cất bước đi đến bên giường.
Ôn Noãn Noãn đem lược buông xuống, đứng dậy đi theo hắn, cùng hắn mỗi người một bên nằm xuống giường.
Vừa bỏ áo khoác đi lên phía sau giường, Ôn Noãn Noãn liền bị hắn đặt ở dưới thân.
"Noãn Noãn"
Hắn gọi tên của nàng đầy tình tứ, triền miên kéo dài, đôi môi mỏng giống như chuồn chuồn lướt nước chạm nhẹ vào cái trán trắng như tuyết của nàng rồi xuống đôi mày lá liễu cong cong rồi xuống tới lông mi vừa dài vừa cong đôi môi hắn tiếp tục trượt xuống đĩnh mũi thon gọn, lướt qua hai gò má đầy đặn.
"Noãn Noãn, hôm nay ta quên căn dặn phòng bếp đem ba bữa ăn của nàng tăng gấp đôi. Nàng rất gầy cần ăn nhiều mới có thể mập." Hắn cắn lỗ tai của nàng, thì thầm khe khẽ.
Lúc hắn nói chuyện hơi ấm toàn bộ phun lên lỗ tai lên mặt và lên má của nàng, nàng cười duyên tránh né, "Đừng như vậy, muội nhột quá. Thôi, muội thích dáng người hiện giờ của muội hơn, muội không thích ăn đến béo tròn lên đâu." Nàng đối với dáng người hiện giờ của mình rất hài lòng, đương nhiên không muốn thay đổi thành béo ú, càng không muốn trở nên gầy như que củi giống trước khi chết ở kiếp trước.

"Không, nàng mập mới xinh đẹp." Hắn liếm vành tai mượt mà của nàng ngữ khí mười phần cố chấp.
Hắn thích nàng mập mạp, cho nên kiếp trước một bên cho nàng dùng độc dược, một bên liều mạng làm cho phòng bếp làm thức ăn ngon cho nàng?
Ôn Noãn Noãn đúng là không biết nói gì. Thân thể của nàng bị hắn hắn chuốc độc, tinh thần thiếu chút nữa bị hắn hành hạ đến hỏng mất làm sao nàng có thể béo được?
"Noãn Noãn, ta thích nàng trắng trẻo mập mạp," Hắn vừa nói vừa hôn lên đôi môi hồng phấn mê người tựa như hoa anh đào của nàng đầu lưỡi chui vào trong hàm răng quấn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng trêu chọc.
" Ừ..." Biết vừa rồi uống độc dược mà độc dược này cùng với kịch độc trên người hắn có tác dụng tương khắc nên nàng ngoan ngoãn dịu dàng nghênh hợp với hắn, nuốt toàn bộ nước bọt ..
Trong khoảng không gian khép kín của chiếc giường, dần dần tràn ngập mùi vị động tình của cơ thể, tứ chi của hai người quấn quít lấy nhau, thần chí Ôn Noãn Noãn nhanh chóng mơ hồ, cuối cùng ngủ mê mang.
"Noãn Noãn, Noãn Noãn..." Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má được bao phủ bởi một màu đỏ ửng của nàng, thấy nàng bất tỉnh nhân sự, liền lấy ngón tay vừa điểm điểm vừa vuốt ve ngũ quan của nàng, giống như đang dùng ngón tay phác hoạ, đem dung mạo của nàng khắc sâu vào trong lòng mình.
Đôi mắt hắn khép hờ vuốt ve nàng, bởi vì nàng giãy dụa mà nửa vai lộ ra ngoài hắn áp đôi má vào gương mặt của nàng, cọ nhè nhẹ, đôi môi lưu luyến ở trên vai nàng.
Hắn thích nàng, thích hơn cả những gì hắn tưởng tượng, cho nên trước tiên bắt đầu điều chỉnh thể chất của nàng. Hắn muốn dùng thủ pháp ôn nhu nhất hy vọng nàng có thể thừa nhận được. Nếu chẳng may độc trên người hắn đến cuối cùng vẫn không thể giải trừ được, thì lúc hắn chết, nàng cũng sẽ nằm ở bên cạnh hắn bồi bạn hắn. Noãn Noãn, thê tử yêu quý của hắn....
Hắn kéo chăn mỏng đắp lên người cả hai rồi sau đó ôm thân thể thơm tho mềm mại của nàng vào trong lòng sau đó nhắm mắt lại, nửa đêm tỉnh lại liền bắt mạch cho Ôn Noãn Noãn một chút, xem nàng có xuất hiện các triệu chứng khác thường gì không rồi mới tiếp tục ngủ. Lúc rạng sáng, hắn đột nhiên bật dậy ôm ngực nhíu mày thở hổn hển, sau đó vội vàng xuống giường, vội vàng mặc bộ trung y mỏng manh vào người rồi chạy đi.
Sáng sớm, sương thu tựa như một tấm màn mỏng bao phủ toàn bộ kinh thành, Hồng Lăng Lục La mang theo bốn cung nữ đi đến, nhìn cánh cửa tẩm cung đã mở liền cùng nhau đi vào.
Lúc này, Vân Trạm đã có mặt ở đây, an vị ở trên bàn bên ngoài phòng, trong tay bưng một cái bát bằng sứ trắng, từng hớp từng hớp uống chén thuốc có màu đen kịt. Thái giám bên người hắn đang sửa sang lại bàn trang điểm của Vương phi đem một số bình sứ trắng bằng men xanh thu vào thùng màu nâu.
"Vương gia." Các cung nữ cùng nhau hướng Vân Trạm khom người thi lễ.
"Vương phi vẫn chưa tỉnh." Vân Trạm nói, thanh âm có chút khàn. Hồng Lăng Lục La nghe, đều cảm thấy tinh thần hắn không tốt.

Vương gia rất sủng ái Vương phi !
Tân hôn đúng là nhiệt tình như lửa nha, hy vọng thân thể Vương phi có thể chịu được.
Các nàng nhìn lẫn nhau, đều hiểu ý mỉm cười.
"Các ngươi về sau không có việc gì đặc biệt thì đừng làm phiền Vương phi ngủ, khi nào nàng tỉnh kêu các ngươi thì các ngươi hãy vào. Còn nữa, phái người đến phòng bếp nói một tiếng, về sau thức ăn một ngày ba bữacủa Vương phi phải chuẩn bị đa dạng, số lượng phân chia hợp lí, buổi sáng cùng buổi chiều đều phải làm những món ngọt mới lạ, tự động bưng đến Vương phi trước mặt." Vân Trạm lạnh mặt ra lệnh, trên người ẩn ẩn tản ra khí đen.
" Dạ, Vương gia." Hồng Lăng Lục La cùng các cung nữ vội vàng lên tiếng trả lời.
Vân Trạm khoát tay tay, ý bảo các nàng đi ra ngoài. Hồng Lăng Lục La thấy thế, liền bưng chậu nước rửa mặt cùng với bốn cung nữ lui ra ngoài.
"Trầm Minh." Vân Trạm trầm tư một hồi , nói, "Phái người đến phòng giamngoài kinh đô tìm một vài tử tù trẻ tuổi, khoẻ mạnh dù nam hay nữ đều được."
Trầm Minh thấp giọng nói: "Tiểu nhân tuân mệnh." Hắn không chỉ một lần nhận được lệnh loại này của Tiêu Dao vương gia, cũng biết công dụng của những tử tù này, chỉ là trước đây đều sử dụng tử tù nam nhưng hiện tại sử dụng thêm tử tù nữ là bởi vì Vương phi.
Trầm Minh thu thập xong cái rương gỗ nhỏ màu nâu thì lui ra ngoài, trong chốc lát liền dẫn theo hai thái giám bưng hộp đựng thức ăn bước vào, cùng nhau bày lên bàn.
Vân Trạm cứ ngồi đó chờ đợi như thế. Đột nhiên, hắn đứng dậy, nói : "Vương phi tỉnh rồi, ngươi bảo Hồng Lăng Lục La bước vào, thuận tiện cho người đem đồ ăn sáng của Vương phi đưa tới." Hắn nói xong, liền đi nhanh vào tẩm cung.
Cất bước đến bên trong giường, Ôn Noãn Noãn tỉnh lại, kêu lên, "Có ai không? Người đâu." Nàng cảm thấy đầu váng mắt hoa, dạ dày đôi khi vặn lên từng cơn đau xót, ngực còn có chút nặng nề.
Nàng cùng hệ thống hạnh phúc số mười ba trao đổi qua, nó nói là Vân Trạm đút cho là hai loại độc dược hỗn hợp, có nhiều hơn một nửa là hợp chất hoá học vô hại, có thể thông qua thân thể bài tiết ra ngoài nhưng một số còn sót lại kết hợp với chất khác tạo thành hỗn hợp độc tố mới, bắt đầu trích tụ lại ở trong thân thể nàng.
Khi thân thể của ngươi đến cực hạn thì ta sẽ đưa ra cảnh báo khẩn cấp, còn trước đó, ngươi nguyện ý chịu ngược là chuyện của ngươi, ta chỉ phụ trách ghi lại các loại cảm xúc luỹ thừa của ngươi. Hệ thống số mười ba bình tĩnh lãnh khốc cảnh cáo nàng.
Hệ thống, ngươi thật vô tình... Ôn Noãn Noãn tuy rằng đầu choáng váng mắt hoa, nhưng bắt đầu lo lắng mình có nên dùng năng lượng hạnh phúc đổi giải dược chân chính hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận