Phu Quân Hữu Độc

Vân Trạm cất bước nhanh đi vào bên trong giường, nhìn thấy bóng người giùng giằng muốn đứng dậy sau bức màn, vội vàng nói: "Noãn Noãn, đừng đứng dậy quá mau, cẩn thận đầu choáng váng."
Hắn nhanh chóng đi đến bên giường đem một bên màn long phượng mạ vàng vén lên trên đầu giường rồi đưa tay đỡ lấy Ôn Noãn Noãn, ân cần nói: " Nàng cảm thấy như thế nào?" Hắn nhìn mặt nàng, phát hiện trên mặt nàng rất đỏ.
"Cửu ca, ta có chút nóng, đầu cháng váng, miệng vừa đắng vừa khô." Ôn Noãn Noãn nói, đem toàn bộ cảm giác của mình nói cho hắn biết, tiện cho hắn hiểu tình trạng độc dược trong thân thể của nàng.
Vân Trạm đưa tay sờ sờ cái trán Ôn Noãn Noãn, thương tiếc nói, "Nàng đang đang sốt."
Hắn cũng không quay đầu lại ra lệnh: "Trầm Minh, bưng chén nước ấm đến đây nhanh."
Hắn đem gương mặt nóng như lửa của Ôn Noãn Noãn thả nàng nằm lên giường xong, nói : "Nàng đang bị sốt, nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe." Hắn nói lời này thì lại đưa tay bắt mạch cho nàng.
Trong lòng Ôn Noãn Noãn biết rõ vì sao mình bị sốt, thanh âm suy yếu hỏi: "Cửu ca, huynh học qua y thuật? Có phải thể chất của muội quá kém không, không biết người ngoài sẽ nóimuội sao đây nữa?" Nếu người ngoài biết, còn tưởng rằng Tiêu Dao vương gia như lang như hổ, đem tiểu vương phi mảnh mai chơi đùa đêm thứ hai tân hôn liền bị bệnh.

"Sự tình trong phủ ta người ngoài có thể dễ dàng biết được sao?" Vân Trạm bình tĩnh nói, "Thời niên thiếu ta ở bên ngoài có học qua một chút y thuật, rất ít người biết. Nàng đừng lo lắng, nàng chỉ là có chút phát sốt, rất nhanh thì sẽ tốt." Ai, hắn có chút nóng vội.
Khi bọn họ nói chuyện, Trầm Minh bưng tới một ly trà, mà đi theo hắn vào là Hồng Lăng Lục La nhưng bởi vì Vương gia ngồi ngay ở bên trong giường nên không dám lỗ mãng bước vào, thi lễ với Vương gia Vương phi xong cũng chỉ có thể lo lắng đứng nhìn.
Không biết vô tình hay cố ý, Trầm Minh đứng ở trước mặt Vân Trạm đem các nàng che toàn bộ khỏi tầm mắt hắn.
Vân Trạm đưa lưng về phía Ôn Noãn Noãn tiếp nhận ly nước ấm kia, hơi ngừng một chút mới xoay người lại đỡ Ôn Noãn Noãn, đem nàng ôm vào trong ngực cẩn thận đút nàng uống nước.
Ôn Noãn Noãn đối với hắn vẫn liên tục đề phòng, tuy rằng đầu cháng váng hoa mắt, nhưng vẫn nhìn được rõ ràng, hắn giống như từ trong lòng lấy ra cái gì đổ vào trong chén trà, còn lắc lư vài vòng.
Uống ly nước hắn đưa, nàng cảm nhận được mùi vị ngọt nhàn nhạt lưu lại trên đầu lưỡi.
Thôi kệ đi, dù sao hắn cũng không phải muốn làm cho nàng chết!
Nàng miệng vừa đau vừa khô liền từng ngụm từng ngụm uống hết ly nước có vị ngọt ấy.
Uống hết nước, Vân Trạm nói, "Nàng nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, một lát nữa sẽ đổ mồ hôi, nếu cảm thấy đói bụng thì bảo nha hoàn mang điểm tâm lên cho nàng ăn."
"Hồng Lăng, Lục La." Hắn gọi nói.
Hồng Lăng Lục La nhanh chóng bước vào, nghiêng người thi lễ nói nói : "Vương gia, Vương phi." Các nàng cũng kinh ngạc người Vương phi rất yếu, mới hai đêm tân hôn mà thân thể đã chịu không nổi. Vương gia, có phải quá dũng mãnh hay không ? Cách nói năng và cử chỉ Vương gia eaars tao nhã, ai có thể tin tưởng hắn sẽ dũng mãnh như vậy! Ai ai ai, Vương gia quá nôn nóng rồi, không chỉ có đem Vương phi chơi đùa phát sốt, còn đem bản thân mệt đến sắc mặt có chút trắng bệch.
" Đêm qua Vương phi hơi cảm phong hàn, không cần thỉnh Thái y, chỉ cần uống nhiều nước ấm cho phát đổ mồ hôi là có thể tốt. Các ngươi hầu hạ nàng, nhớ rõ phải sát bên người thay quần áo cho nàng. Tuy rằng nàng phát sốt, nhưng khẩu vị hẳn không có quá tệ, các ngươi nhất định phải khuyên nàng ăn nhiều một chút."
Hắn cặn kẽ phân phó xong, sau đó vuốt bàn tay nhỏ bé của Ôn Noãn Noãn nói, "Ta phải đi xử lý một ít chuyện, lát nữa sẽ lại tới thăm nàng."

Hắn rất quan tâm nàng!
Ôn Noãn Noãn nghe xong nhân tiện nói: "Cửu ca, huynh cứ đi làm chánh sự đi, muội có Hồng Lăng Lục La chiếu cố, không có việc gì."
Vân Trạm nghe vậy gật gật đầu, lại đem tay nàng bắt mạch rồi mới rời đi, lệnh cho nha hoàn hầu hạ nàng.
"Vương phi, người cảm thấy thế nào?" Hắn đi rồi, Hồng Lăng vội vàng hỏi. Lục La đi ra ngoài kêu cung nữ, bảo nhóm cung nữ đem nước ấm bưng bước vào, nàng cùng Hồng Lăng rửa mặt cho Vương phi đang nằm ở trên giường.
"Không có việc gì, chỉ bị cảm phong hàn." Ôn Noãn Noãn suy yếu nói, bởi vì đầu váng mắt hoa liền nhắm hai mắt lại, tùy ý Hồng Lăng Lục La cẩn thận chu đáo hầu hạ nàng.
Hệ thống, không lẽ ta bị kịch độc phát tác sao ? Nàng hỏi hệ thống hạnh phúc số mười ba.
Đúng vậy, tế bào miễn dịch của bản thân ngươi đang bắt đầu phản ứng đối với độc tố. Phản ứng mãnh liệt nhất của thân thể ngươi lúc này chính là trực tiếp phát sốt. Hệ thống nói.
Ôn Noãn Noãn dò hỏi: Nước vừa rồi mà ta uống...

Bên trong cũng có độc , là loại hỗn hợp độc dược thứ ba, nhưng bên trong có gia tăng thêm một ít mật. Hệ thống nói.
Hệ thống, phương pháp mà hắn sử dụng như thế sẽ làm cơ thể của ta sinh ra tính kháng độc sao? Nàng dò hỏi.
Xác suất thành công không đến 30%. Hệ thống lãnh đạm nói, thời đại này còn chưa hiểu biết đầy đủ nhiều về người trúng độc.
Ôn Noãn Noãn lập tức nóng nảy: Cuối cùng ta sẽ độc phát vong thân ư?
Tất nhiên. Hệ thống nói: Có lẽ hắn khá hiểu về tình trạng trúng độc của bản thân, cho nên mới nghĩ đến dùng một lượng độc nhỏ bồi dưỡng thân thể của ngươi làm tăng năng lực kháng độc. Có một số người vì tranh giành quyền lực cũng sẽ giống như hắn, vì phòng ngừa bị giết bằng thuốc độc, nên từ rất nhỏ sẽ dùng một lượng độc dược nhỏ để bồi dưỡng năng lực kháng độc của bản thân.
Bởi vì ngươi ăn nước miếng có độc của hắn, cho nên ta có thể phân tích ra thành phần độc dược có trong nước miếng. Thuốc độc kia cũng không tính là đặc biệt lợi hại, người khác ngẫu nhiên dính vào không có việc gì, nhưng ngươi là thê tử của hắn, độ thân mật càng ngày sẽ càng cao, nếu không áp dụng dự phòng, sớm muộn gì cũng sẽ bị độc chết. Giọng điệu của hệ thống nặng nề nói Bổn hệ thống phán đoán hắn chính là người độc trong truyền thuyết giang hồ.
Người độc? Ôn Noãn Noãn phi thường kinh hãi. Vân Trạm biến mất ở hoàng cung mười tám năm rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mà biến thành một người độc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận