Phu Quân Hữu Độc

Ngày thứ ba lại mặt, còn gọi là Quy Ninh, tân nương và chú rể cùng nhau đem lễ vật về nhà gái, tục lệ hôn nhân này đã được lưu truyền từ thời cổ đến nay.
Vào ngày thứ ba sau tân hôn, Vân Trạm cùng Ôn Noãn Noãn dùng xong đồ ăn sáng sau đó ngồi ở phía trước Vọng Hà điện, nghe Đại tổng quản nói về lễ vật ông ấy chuẩn bị cho phu thê họ trong lễ lại mặt.
Nhìn sắc trời không còn sớm, hai người liền chia làm hai, mỗi người ngồi vào một cái kiệu lớn tám người khiêng, thị vệ cùng cung nữ tạo thành một đội vây quanh đi đằng trước kiệu lớn tiến đến Noãn Hinh Viên ở ngoại ô kinh thành.
Ba ngày trước dân chúng kinh thành đã được nhìn thấy hôn lễ xa hoa của Tiêu Dao vương đệ đệ của Hoàng Thượng, hôm nay, mọi người lại được nhìn thấy tiêu dao Vương gia cùng Vương phi mang theo lễ vật phong phú cùng với đoàn thị vệ nô tỳ uy phong hướng cửa đông kinh thành đi ra ngoài, trong lòng ai cũng hâm mộ.
Bên Noãn Hinh Viên đã sớm chuẩn bị xong, chờ phát hiện đội ngũ của bọn họ sắp đến bên này, lập tức mở rộng cửa phủ ra đốt pháo nghênh đón.
Người dân ở vùng phụ cận điều sớm biết được khu vườn đẹp đẽ này là đồ cưới của vương phi Tiêu Dao vương, mấy ngày nay các huynh trưởng của Vương phi đều ở bên trong, chờ Vương phi ngày thứ ba lại mặt.
Vương gia Vương phi cùng đội ngũ thị vệ và nô tỳ đi đến ,hai cỗ kiệu lớn hoa lệ màu hạnh hoàng(*) một trước một sau dừng ở trước cửa lớn Noãn Hinh Viên.
(*)màu vàng hơi đỏ
Sáng sớm ba huynh đệ Ôn gia đã chờ ở cửa lớn, lập tức đi đến trước mặt kiệu lớn cúi đầu thật sâu thi lễ, nói : "Cung nghênh Vương gia." Xung quanh hàng xóm vây lại xem náo nhiệt cũng sôi nổi khom người nghênh đón Vương gia đương triều.
Thái giám vén màng kiệu ra, Vân Trạm đầu đội mũ kim quan trên người mặc áo dài màu tím đỏ, bên hông có tấm ngọc bội bạch ngọc, từ bên trong kiệu bước nhanh ra ngoài, lần lượt đỡ từng người dậy, cười như gió xuân, "Đại ca Tam ca Tứ ca, chúng ta là người một nhà, về sau không cần phải gọi ta là Vương gia ." Không biết vì sao hắn rất thích cùng huynh đệ Ôn gia nói chuyện, nhất là khi biết được bọn họ nguyện ý vì Noãn Noãn cống hiến toàn bộ gia sản.
Ôn Noãn Noãn được Hồng Lăng Lục La dìu đã đi tới, hướng tới ba vị huynh trưởng chân thành cúi người "Đại ca, Tam ca Tứ ca." Vừa nói, khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm nhạt vừa biểu lộ cảm xúc kích động, hai mắt trong suốt ngập nước.
"Vương phi nương nương." Ba huynh đệ Ôn gia vội vàng hướng nàng hành lễ. Tiểu muội của bọn họ hôm nay đã là nhất phẩm Vương phi nương nương, bọn họ phải hướng nàng hành lễ.

"Đại ca Tam ca Tứ ca mau miễn lễ miễn lễ." Ôn Noãn Noãn thấy thế, không ngừng bận rộn đưa tay đỡ bọn họ dậy. Ca ca của nàng, nàng không cần bọn họ tỏ ra xa cách với nàng.
Ôn Đại lập tức nghiêm túc nói: "Nương nương, quốc lễ lớn hơn gia lễ, không thể bỏ, nhất định phải nhớ kỹ." Hắn không hy vọng tiểu muội bởi vì bọn hắn bỏ qua chi tiết hành lễ nhỏ nhặt này mà bị các quý phụ phu nhân kia lôi ra bàn tán.
"Noãn Noãn, muội tại sao khóc, hay là phu quân muội khi dễ muội, chờ một chút đại ca thay muội đòi lại công bằng? Muội muội ngốc, hôm nay muội lại mặt, rơi lệ là điềm xấu , ngoan đừng khóc nữa."
Sau khi thực hiện xong tất các các nghi lễ, hắn liền thân thiết hướng Vân Trạm đưa tay nói, "Nhị muội phu, mời vào bên trong." Noãn Noãn tiểu muội trên mặt khí sắc không tệ, trong mắt cũng không điểm gì u buồn, xem ra lúc nàng tiến cung bái kiến hoàng thái hậu bà bà(*), hoàng đế, hoàng hậu không phải chịu ủy khuất.
(*)bà bà: mẹ chồng
Ba huynh đệ Ôn gia một trái một phải cùng Vân Trạm đi vào cửa, Ôn Tứ liền cùng Ôn Noãn Noãn vai kề vai bước vào. Mọi người trong Vương phủ đi vào cửa theo thứ tự, đồng thời đem lễ vật Vương gia Vương phi mang tới toàn bộ đặt trên thềm đá chánh phòng Noãn Hinh Viên chờ phân phó.
"Noãn Noãn, ba ngày không gặp, tứ ca huynh cũng không nhận ra muội. Muội lại biến thành một thục nữ xinh đẹp, quả thực huynh không cách nào tin tưởng được, ngày xưa cái nha đầu hoang dã nào còn đòi mặc nam trang ra bên ngoài dạo phố, không ngờ hôm nay lại có thể trở thành Vương phi tôn quý."
Ôn Tứ cười nói. Ôn Noãn Noãn trên đầu đội mũ phượng treo châu sáng như ánh mặt trời, mặc trên người cung trang Loan Phượng hoa lệ màu vàng nhạt, đôi tay khoác gấm lụa, khí độ ung dung sang trọng, cử chỉ đoan trang hiền thục, mặc cho ai cũng không thể nhìn ra nàng ba ngày trước vẫn là con gái của một gia đình thương dân bình thường.
"Tứ ca!" Ôn Noãn Noãn thẹn thùng nói, "Muội vẫn là Ôn Noãn Noãn, là muội muội ruột của huynh thôi."
"Ha ha, huynh đây là khen muội nha. Tiểu muội, ngày hôm qua tiến cung thế nào, trong hoàng cung quy củ rất nghiêm chứ? Muội phải thận trọng từ lời nói đến từng việc làm, đừng gây thêm phiền toái cho Vương gia và bản thân muội." Ôn Tứ dặn dò. Trong cung nữ nhân không có một người nào là đèn cạn dầu, bọn họ lo lắng nhất là tiểu muội đơn thuần bị những người đó lợi dụng.
"Tứ ca, muội đã biết, tổ mẫu lúc trước mỗi ngày đều nhắc tới, lỗ tai của muội nghe đến nổi muốn xuất hiện vết chai." Ôn Noãn Noãn cười hì hì nói, "Hoàng cung không thể so với nhà khác, muội không cần mỗi ngày đều tiến cung thỉnh an hoàng thái hậu bà bà." Vương phi cùng các mệnh phụ nhà quyền quý của triều đình mỗi tháng mồng một mười lăm, ngày lễ ngày tết tiến cung yết kiến hoàng thái hậu hoàng hậu, thời điểm khác hoàng thái hậu hoàng hậu không cho đòi không phải tiến cung. Trên cơ bản, chỉ cần Vân Trạm không có chuyện gì, ở mặt ngoài cuộc sống Vương phi của nàng ngày qua ngày sẽ rất hạnh phúc.

Nghe nàng nói sống được vui vẻ như vậy, Ôn Tứ lập tức biết, Vân Trạm đối nàng rất sủng ái, ít nhất ở trong vương phủ hắn sẽ làm cho nàng có cuộc sống tự do tự tại.
"Ngày thứ hai tiến cung, muội thấy cô mẫu không?" Ôn Tứ thấp giọng hỏi, "Lão tổ mẫu rất quan tâm nàng." Hắn tuy rằng cũng rất quan tâm Quý thái phi nương nương, nhưng quan tâm tiểu muội hơn, lo lắng tiểu muội tiến cung sau đó cùng Quý thái phi thân cận quá, đắc tội đến mẹ chồng là hoàng thái hậu.
Ôn Noãn Noãn nghe xong, liền kể cho Ôn tứ chuyện Vân Trạm đặc biệt dẫn nàng đi Thọ Khang cung nói chuyện với Ôn quý thái phi.
Ôn Tứ nghe xong lập tức nở nụ cười, "Cô mẫu tự mình nói, muội cũng tiết kiệm nhiều việc." Đắt thái phi nương nương không hổ là từng oai phong một cõi hậu cung, thuận nước đẩy tuyền cũng có thể tạo ra ân huệ nhân tình, để nhi tử ruột của Hoàng thái hậu ra thay nàng nói chuyện. Vân Trạm vốn có thể không thèm nhìn nàng, hắn lại có thể nguyện ý, thuyết minh hắn yêu ai yêu cả đường đi.
Ha ha, thực nhìn không ra, tiểu muội Noãn Noãn của mình có ưu điểm gì, mà hắn yêu say đắm nàng như thế. Hy vọng đây không phải là rung động nhất thời, hy vọng tình cảm của hắn đối với tiểu muội là tình cảm kiên định.
Trong đại sảnh Noãn Hinh Viên trên hai cái ghế vị trí chủ nhân không ai ngồi, Ôn Noãn Noãn và Vân Trạm cùng ba huynh đệ Ôn gia ngồi chung ở hai bên ghế ngồi sơn son uống trà, bọn người hầu trong vương phủ đem từng lễ vật trình lên, quản sự người hầu cao giọng đọc danh mục quà tặng của Vương phi, mời đại diện Ôn phủ là ba huynh đệ Ôn gia xem qua.
"Phượng Linh lão quận chúa, quải trượng phúc lộc thọ đầu phượng bằng gỗ đàn hương xanh một cây, Đông hải dạ minh châu mười viên, nhất phẩm tổ yến bốn hộp, Phúc Thọ gấm hoa kéo tơ hai cuộn."
"Ba vị lão gia, tượng vàng thần tài cao một thước mỗi người một pho, giấy Tuyên Thành thượng hạng mười xấp."
"Ba vị phu nhân, kim ngọc như ý mỗi người một cây, vòng tay vàng ròng mỗi người một chiếc, vòng tay ngọc thượng đẳng mỗi người một chiếc, vải tơ vinh hoa phú quý mỗi người hai cuộn."
"Bảy vị cữu gia, giấy bút nghiên thượng đẳng mỗi người một bộ, thỏi vàng như ý mỗi người hai nén, tranh chữ cổ vài bộ."
"Ba vị thiếu phu nhân, đồ trang sức vàng ngọc một bộ, tơ lụa mới hai cuộn."

"Năm vị tiểu thiếu gia, chuỗi vòng cổ ngọc hoàng kim mỗi người hai cái, thỏi vàng thi đậu Trạng Nguyên mỗi người ba đôi."
Vương phủ Đại tổng quản Lý Dương theo gợi ý của Vân Trạm Ôn Noãn Noãn đã chuẩn bị lễ lại mặt phong phú, Ôn phủ lão phu nhân, ba vị lão gia ba vị phu nhân, bảy vị thiếu gia ba vị thiếu phu nhân, còn có năm tiểu tiểu thiếu gia, ai cũng có lễ, không có quên bất kỳ một người nào.
(Viio: nhà anh lắm của, nhà anh tặng hồi môn nhiều, khiến beta em đây cũng chết mệt vì ngồi dịch đống này)
Ôn Đại phái người đem lễ vật dời đến phòng trống ở hậu viện trước, chờ ba người bọn hắn quay về Trữ Dương thì đem toàn bộ mang về.
Bây giờ cách yến hội còn sớm, mọi người liền ngồi ở đại sảnh uống trà cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Vân Trạm cười hướng Ôn Tứ nói: "Tứ ca, ta nghe nói lão tổ mẫu bọn họ định tháng chín năm nay cho huynh cưới vợ , tiểu đệ vô lễ, đảo loạn chuyện tốt của huynh, lúc này hướng huynh bồi tội." Vừa nói, hắn hướng tới Ôn Tứ chắp tay một cái.
Ôn tứ vội vàng nói: "Đâu có đâu có, ngươi khẳng khái trượng nghĩa, giúp chúng ta đòi Noãn Noãn từ nhà biểu bá phụ Hầu phủ, cả nhà chúng ta đều vô cùng cảm kích." Tuy rằng tiểu muội Noãn Noãn vẫn là rời bọn họ đi đến kinh thành, nhưng lần này hoàn toàn không giống, Ôn gia là vui vẻ đưa nàng xuất giá trong vinh dự.
"Ngày Tứ ca thành thân, nếu là ngày đó ta không bận gì, thông báo ta trước có lẽ ta có thể mang theo Noãn Noãn đi uống ly rượu mừng của huynh." Vân Trạm nhìn Ôn Noãn Noãn một cái sau nói. Ôn Tứ là ca ca ruột của Noãn Noãn, Ôn Tứ cũng từng đưa tay giúp hắn, tự nhiên so với những người khác trong Ôn gia quan trọng hơn một chút.
Ôn Tứ lập tức mừng rỡ, "Muội phu khi nào thì có rảnh, thỉnh thông báo trước một tiếng, nhà của ca ca sẽ định ngày tốt." Ba huynh đệ Ôn gia bày ra ba cái vẻ mặt tươi cười, liên tiếp vuốt cằm. Vân Trạm người muội phu này đúng là đối rất tốt với Noãn Noãn, Noãn Noãn cuộc đời này gả cho hắn không uổng công.
"Cái này hả..." Vân Trạm dừng một chút.
Bốn huynh muội Ôn gia lập tức vội vàng nhìn phía hắn.
Ha, bốn ánh mắt không chỉ có tương tự, mà ngay cả biểu tình mong đợi cũng điều giống nhau!
Uống một ngụm bích loa xuân trà, Vân Trạm chậm rãi nói: "Ta phải làm việc cho hoàng thượng, có đôi khi hành tung bất định, cho nên thời gian cũng khó xác định. Tứ ca kỳ hôn lễ không cần đặc biệt chờ riêng mình ta và Noãn Noãn, tránh việc làm chậm trễ ngày gả đẹp của tứ tẩu tương lai."

Huynh muội Ôn gia lập tức có chút thất vọng rồi, bất quá bọn hắn lần này đều biết, hắn dùng tên giả Chiến Vân ở trên giang hồ đi lại là nghe lệnh hoàng đế.
Trêu cợt huynh muội Ôn gia một chút, Vân Trạm tâm tình thật tốt, tiếp tục chuyện trò vui vẻ.
Mọi người ở đại sảnh trò chuyện, gần trưa, quản sự Noãn Hinh Viên tiến đến bẩm báo, tiệc rượu đã chuẩn bị đầy đủ.
Ôn đại ca đứng dậy chắp tay nói: "Nhị muội phu, mời vào chỗ. Hôm nay tiểu muội lại mặt, ngươi cần phải uống vài chén."
"Hôm nay nếu không say không về." Ôn Tứ cười ha hả nói: "Muội phu hôm nay không phải chú rể, không cần lo lắng uống say không thể động phòng."
Ôn Tứ lời mới vừa dứt, Ôn Noãn Noãn liền đá mũi giầy của hắn một chút gắt giọng: "Tứ ca..." hai gò má trắng nõn đã ửng hồng, giống như ánh bình minh chiếu vào, tô thêm cho cô dâu vài phần quyến rũ.
Tiểu muội nhà chúng ta đã thành người nhà chồng, bắt đầu đau lòng cho phu quân rồi cơ đấy.
Huynh đệ Ôn gia đột nhiên thổn thức. Tiểu muội của bọn hắn mới vừa tròn mười lăm tuổi, nếu như không phải Hầu phủ kia sự tình đặc biệt thì nhà hắn như thế nào cũng muốn giữ nàng đến mười bảy tuổi, đến tuổi muộn nhất mà đương triều quy định nữ tử xuất giá mới để cho nàng xuất giá.
Đang lúc tiệc rượuÔn Đại mặt dày nói: "Tiểu muội muội ta mong manh yếu đuồi với lại còn nhỏ tuổi, muội phu trong ngày thường hãy che chở nhiều hơn." Đại muội tử nhà hắn phải nuôi đến mười bảy tuổi mới xuất giá.
Ôn Tứ nghiêm trang nói, "Đại ca nói rất đúng, muội phu, ngươi phải thương yêu Cửu nhà ta nhiều." Phụ nữ nhỏ tuổi sinh đẻ không dễ, hắn ở bên ngoài thường xuyên nghe nói mẫu thân nhỏ tuổi sinh sản cuối cùng một xác hai mạng. Không phải hắn buồn lo vô cớ, hắn là thật lo lắng cho bản thân Noãn Noãn.
Vân Trạm thiếu chút nữa bị rượu sặc một cái. Loại việc vợ chồng việc này, bọn họ là nam tử cũng khó nói được ra miệng? Nếu hắn không có hiểu lầm là, bọn họ bảo hắn nên tiết chế chớ đem thân thể muội muội họ làm đến hư hỏng. Ặc, huynh trưởng trân trọng muội tử cũng trân trọng quá mức rồi!
Bởi vì Noãn Hinh Viên không có nữ quyến, Ôn Noãn Noãn liền cùng bọn họ ngồi cùng bàn, nghe bọn họ nói chuyện, nàng xấu hổ đến sắp chui vào dưới đáy bàn đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận