Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Buổi tối trong thư phòng, lúc Bùi Cẩn đang viết thư hồi âm cho Mễ lão đầu ở Nam Cương, trong đầu không ngừng hiện lên bộ dạng của Nhan Thế Ninh uống canh cá lúc chiều: Cúi đầu nhịn cười, liếc liếc nhìn Thu Nguyệt đứng bên cạnh.

Bùi Cẩn dám đánh cuộc, khi đó nàng đang tính kế Thu Nguyệt.

Nàng sẽ làm thế nào? Bùi Cẩn rất muốn biết, cho nên sau khi vội vàng viết thư xong liền nhanh chóng trở về phòng ngủ.

Nhan Thế Ninh đang khoanh chân ngồi trên giường, cau mày, trề môi, quả thật là bất nhã hết sức: Không có người ngoài, nàng cũng lười giả vờ hiền thục. Nhưng đến khi Bùi Cẩn đi vào, nàng lập tức ngồi thẳng dậy.

Bùi Cẩn nhìn nàng lại bắt đầu cảnh giác, cũng không cho nàng thời gian né tránh, trực tiếp đá bay giày bổ nhào tới nàng. 

"Á!" Nhìn mình bị ôm trọn, Nhan Thế Ninh kêu lên đau khổ.

"Hì hì, cô đang nghĩ gì vậy?" Bùi Cẩn nói xong lại bắt đầu cởi cúc áo cho nàng, mặc nhiều như vậy nhất định là ngủ rất ngột ngạt.

Nhan Thế Ninh cũng không biết suy nghĩ trong lòng Bùi Cẩn, còn tưởng hắn lại muốn cưỡng ép nàng, vừa ngăn cản vừa nói: "Tối hôm qua không phải huynh nói ta không tình nguyện huynh sẽ không chạm vào ta sao!"

Động tác của Bùi Cẩn lưu loát, một lát sau nàng chỉ còn lại cái yếm, vốn đang muốn cởi luôn cái yếm kia, nhưng sợ bản thân lại không nhịn được nên đành thôi.

Nhìn nàng né sang một bên ngồi dậy, keo kiệt ôm lấy áo lót che phía trước, Bùi Cẩn cười hắc hắc nói: "Không cần khẩn trương như vậy, ta chỉ sợ cô ngủ sẽ bị nóng nên cởi cho cô thôi. Nếu cô không muốn để ta cởi, sau này đi ngủ đừng mặc nhiều như vậy nữa". Nói xong tự mình cởi quần áo, nằm xuống.

Nhan Thế Ninh nhìn chòng chọc hắn một hồi, thấy thật sự hắn không hề động tay động chân, tay che phía trước mới buông lỏng, lại nằm xuống cách xa chỗ của hắn, vẫn không quên lấy chăn mỏng che lại. 

Bùi Cẩn thấy thế, gian xảo lăn qua ôm nàng vào lòng. 

Á.

Hì hì.

Sau một lúc lâu, Bùi Cẩn buồn bực nhích người ra một chút.

Tại sao giờ chỉ ôm mà ta lại có phản ứng thế!

Phải mau mau chuyển lực chú ý!

"Nói ta biết, lúc ăn cơm chiều cô luôn nhìn Thu Nguyệt là muốn làm gì?"

Nhan Thế Ninh nhìn hắn nói: "Sao, người ta nhìn cũng không cho nhìn hả, đúng là vương gia rất yêu thương nàng nha!"

Bùi Cẩn nhéo mặt nàng nói: "Vì sao ta lại cảm thấy trong phòng này có mùi chua?"

"Đó là vì ngài không tắm rửa, cơ thể bị chua rồi". Nhan Thế Ninh hít hít mũi làm vẻ mặt chán ghét.

"Thật không? Vi phu rất sạch sẽ, không tin nàng cứ ngửi đi" Nói xong, một tay Bùi Cẩn kéo nàng vào ngực.

Mắt thấy khuôn mặt sắp tiến công vào lòng hắn, Nhan Thế Ninh vội vàng vươn tay đẩy ra, cần cổ cũng ngửa ra sau. Bởi vậy, cổ thon dài trắng như tuyết của nàng vừa lúc bày ra trước mắt Bùi Cẩn.

Bỗng chốc Bùi Cẩn giật nảy mình, trong lòng bốc cháy.

Hắn cúi đầu, cắn lên cổ nàng. Ban đầu hắn chỉ muốn hôn một cái thật nhẹ, nhưng lúc môi chạm vào nước da nhẵn bóng thì lực đạo đã mất đi khống chế. 

Nhan Thế Ninh bị mút vừa ngứa vừa đau, đáy lòng lại sinh ra một chút cảm giác lạ là. Mà cảm giác được cái tay của Bùi Cẩn lại mò vào trong áo lót mình, bỗng nhiên nàng hoàn hồn, vội vàng ngăn cản.

Nhưng Bùi Cẩn đã quen cửa quen đường cởi được cái yếm kia, hơn nữa lại không kìm được, không chút do dự thò tay chụp lên hai nơi non mềm của nàng.

Bàn tay nóng như lửa, bỗng nhiên bị nắm lấy, chỉ cảm thấy có một luồn nhiệt lan ra toàn thân, trong nháy mắt khuôn mặt Nhan Thế Ninh nóng bừng lên.

Mà lúc Bùi Cẩn cảm thấy đầu ngón tay trơn nhẵn thanh tỉnh lại, thật hết chỗ tử vẫn luôn tự chủ kiêu ngạo như thế, vừa chạm vào nàng lại không còn sót chút gì là sao!

Nhưng mà, không nỡ buông ra!

Bùi Cẩn cẩn thận vuốt ve như một loại báu vật. Nụ hôn từ cổ lên đến vành tai, qua gò má, cuối cùng rơi trên môi. Nhưng cũng không dám tham luyến, phía dưới đã cứng như sắt rồi, nếu còn đi xuống nữa, chắc chắn là tự ngược đãi mình, cho nên hắn định hôn một cái nữa sẽ buông nàng ra.

Ai ngờ đúng lúc này, hắn nghe được một tiếng rên khổ sở.

Vừa nhìn lại đã thấy khuôn mặt Nhan Thế Ninh đỏ lên, lông mày cau chặt, hàm răng cắt chặt môi, rõ ràng là đã ý thức được vừa rồi bản thân không kìm lòng được mà rên ra tiếng.

Bùi Cẩn nở nụ cười: "Ái phi lại mơ tưởng rồi hả?"

Nhan Thế Ninh nhìn vẻ mặt bỡn cợt của hắn, vừa thẹn vừa cáu, cắn một cái trên tay hắn rồi lật người đi, nhưng mặt lại càng đỏ hơn. 

Trong một khắc kia, nàng cảm thấy mình như muốn nổ tung ra!

Bùi Cẩn không dám chạm vào nàng nữa, chỉ có thể nhìn nóc giường, vô cùng khổ não.

Rất lâu sau đó, cuối cùng hai người cũng bình tĩnh lại.

Cảm thấy trời trở lạnh, Bùi Cẩn đắp chăn cho nàng. Lúc này người Nhan Thế Ninh căng như cây cung, bỗng nhiên cảm giác được động tĩnh của người bên cạnh, lập tức trừng mắt nhìn chằm chằm hắn, một bộ dạng "Nếu huynh dám lại gần ta sẽ cắn chết huynh".

Bùi Cẩn nhìn thấy lại bật cười: "Cô yên tâm, thật sự ta sẽ không chạm vào cô. Nhưng xoa ngực là việc tốt, của cô quá nhỏ, phải xoa cho lớn lên, hì hì".

Nhan Thế Ninh tức đến mức một hồi lâu vẫn không nói ra lời, cuối cùng mới phun ra một câu: "Huynh xoa của huynh cho lớn trước đi!"

Nói xong, xoay người nằm sấp xuống: À, tư thế này hắn sẽ không sờ được.

Bùi Cẩn không đùa nàng nữa, tiếp tục hỏi: "Cô không nghĩ sẽ trừng trị Thu Nguyệt như thế nào sao?"

"Huynh đành lòng sao?" Nhan Thế Ninh nói.

"Có gì mà không đành lòng, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi" Bùi Cẩn đáp.

Nhan Thế Ninh quay lại nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn không giống nói dối, khinh bỉ nói: "Ta chưa nghĩ ra".

Bùi Cẩn nở nụ cười: "Có cần ta giúp gì cứ việc mở miệng".

Bùi Cẩn nói xong liền nhắm mắt ngủ. Mà sau khi Nhan Thế Ninh ngẩn ra, lại nghĩ đến một việc của rất nhiều năm về trước.

Khi đó nàng bị bắt nạt, mím miệng về nhà, trên đường lại gặp phải Bùi Cẩn. Khi đó Nhan Thế Ninh đã bị hắn chỉnh đến mức nhìn thấy hắn liền bỏ chạy, cho nên lúc này gặp hắn chỉ giả vờ không nhìn thấy đi qua, ai ngờ lại bị ngăn lại.

"Tiểu sư tử bị ăn hiếp sao?" Hắn cười hỏi.

"Liên quan gì đến huynh!" Nàng không đếm xỉa đến hắn.

"Muốn ta báo thù giúp cô không?" Hắn ném mồi câu.

Nàng nhìn thân hình cao lớn của người này, thuận lợi cắn câu.

Vì thế ngày hôm sau, hắn giúp nàng đặt cạm bẫy, kéo nàng vào bụi cỏ, sau đó chờ Hư Tiểu Tử kia tan học về nhà.

Cuối cùng, tiểu tử kia đạp phải sợi dây ngã xuống đất, bao cát trên cây lại nện xuống.

Rầm rầm, cây gỗ nhỏ, hòn đá nhỏ, hoa cỏ dại, còn có giun đất, tất cả đều rơi trên đầu tiểu tử đó...

Nhớ đi nhớ lại, khóe miệng Nhan Thế Ninh không kìm được nở nụ cười. Khi đó, nàng cũng không ngờ tiểu vương gia luôn thích chọc ghẹo nàng tìm niềm vui lại có thể báo thù giúp nàng, còn dùng cách như vậy. Lúc đầu nàng còn tưởng hắn sẽ xắn tay áo đánh Hư Tiểu Tử một trận đấy!

Chỉ có điều, hừ, như vậy vừa vặn chứng minh hắn là một người đê tiện vô sỉ! 

Tên đê tiện thu thập xong Hư Tiểu Tử, hắn bắt nàng phải trả thù lao.

Lúc đó nàng chỉ cảm thấy choáng váng, thù lao? Sao không đề cập ngay từ đầu chứ! Muốn bao nhiêu đây!

Hắn cười cười làm điệu bộ bằng ba ngón tay: Không nhiều, ba đồng là đủ rồi.

Nàng sờ sờ hầu bao khô quắt của mình, ủ rũ chán nản, bởi vì toàn bộ gia sản trong nhà nàng chỉ có hai đồng.

Không đủ tiền, làm sao bây giờ? Dễ lắm, cứ chép sách cho ta đi!

Thế là vài ngày sau đó, cả ngày nàng đều bị hắn bắt viết chữ cho hắn: Có trời mới biết khi đó nàng ghét nhất là bút lông!

Không dễ dàng gì mới hoàn thành nhiệm vụ, vốn cho rằng có thể rời xa nanh vuốt của ma quỷ để đi chơi, ai ngờ thằng nhãi này lại nói với ân sư: "Lão sư, sau này để Thế Ninh ở đây đọc sách viết chữ với con đi, con thấy muội ấy rất thông minh".

Chứng kiến cảnh lão tiên sinh gật đầu và nụ cười xảo trá của hắn, nàng hoàn toàn rơi lệ.

Mà trong một năm sau đó, sáng sớm mỗi ngày tỉnh dậy nàng đều nằm ngay đơ trên giường, nhưng lúc đó nàng lại nghe được giọng nói ôn hòa của thằng nhãi này ngoài cửa: "Dung di, Thế Ninh ngủ dậy chưa, sáng sớm mỗi ngày muội phải dậy đọc sách".

Mỗi ngày sau đó nàng đều bị mẹ túm lấy nhét vào bên cạnh hắn, cả ngày sau nàng đều dùng vẻ mặt oán hận nhìn thằng nhãi mặt người dạ thú này...

Chuyện cũ quá bi tráng, quá thê thảm đi thôi!

Giờ Nhan Thế Ninh nhớ lại quá khứ đau thương đó lại muốn rơi nước mắt, quay đầu nhìn Bùi Cẩn vẫn không nhúc nhích, trên mặt lại xuất hiện vẻ oán giận năm đó: Quá xảo quyệt, quá bỉ ổi!

Nhưng mà, rốt cuộc nên đối phó với Thu Nguyệt thế nào đây?

Bên kia Nhan Thế Ninh vừa lâm vào trầm tư, bên này khóe miệng Bùi Cẩn lại mỉm cười, vừa rồi hắn cũng nhớ đến đoạn kí ức này. 

Ngu ngốc, trước giờ trong túi cô chỉ có hai đồng, ta đã lục lọi vài lần cô còn không biết.

Không có việc gì thì đánh nhau với tiểu tử đần độn kia làm gì, dạy cô đọc sách viết chữ là tốt rồi. Chữ viết nhỏ nhắn xinh đẹp bây giờ của cô là công lao của ta đó!

Ta bắt nạt cô thì không sao, người khác ức hiếp cô, sao được chứ...

Sáng sớm hôm sau, khi Bùi Cẩn thức dậy đã thấy Nhan Thế Ninh ngồi đó, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm hắn.

Bùi Cẩn bị nhìn đến sợ hãi: "Cô đang nhìn cái gì vậy?"

Nhan Thế Ninh gian trá cười: "Cuối cùng ta cũng nghĩ ra cách, nhưng ta cần huynh giúp một việc..."

Phì, thì ra cô suy nghĩ suốt một đêm hả! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui