Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Edit: Bất Niệm 

Nhất thời, Bùi Cẩn không dám thở mạnh. Hắn không ngờ Diên Đế lại hỏi thẳng như vậy.

Bùi Cẩn biết rõ trong lòng Diên Đế luôn xem nhẹ hắn, là người tưởng chừng như không bao giờ có liên quan đến vị trí kia, nhưng bây giờ Diên Đế lại hỏi thẳng mặt hắn vấn đề này, nếu không giải thích rõ ràng, chỉ sợ Diên Đế lại bắt đầu cho rằng hắn đang tạo cơ hội cho bản thân, nhưng nếu nói rõ ràng, chỉ sợ Diên Đế lại chất vấn, cảnh cáo hắn, thậm chí còn có tuyên án hắn!

Nếu như quả thật bắt đầu cân nhắc hắn, chắc là sẽ không hỏi như vậy, mà sẽ trực tiếp dùng hành động để bày tỏ.

Bùi Cẩn đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút nguội lạnh.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Bùi Cẩn chậm rãi quỳ xuống, bình tĩnh nói: “Lòng thần phục ý, quyết không thay đổi!”

Diên Đế từ trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt nở nụ cười, “Tốt nhất là như thế!” Nói xong, phất tay áo rời đi.

Bùi Cẩn nghiêm nghị nhìn Diên Đế dứt khoát rời đi, đến khi bóng dáng Diên Đế biến mất sau cánh cửa, tròng mắt thâm thúy mới nổi lên một tầng vui vẻ.



Lúc Diên Đế đi vào trong viện thì bất chợt quay đầu lại, ánh mắt rơi vào trên bếp lửa, trong nháy mắt, ánh mắt Diên Đế trở nên rất lạnh lùng. Ông nhớ rõ hương vị này.

“Đại ca, đệ mới học được cách nướng thịt của phương Nam...” Khi đó, Trấn Nam vương khải hoàn trở về đã kéo tay ông nói như vậy.

Một đoạn ký ức này, liền dập tắt tất cả vui mừng vì con dâu có thai!



Cung tiễn thánh giá xong, một đám người vẻ mặt nghiêm túc lập tức trở nên sôi nổi, phấn chấn.

Bên kia, Tiểu Ất sau khi định thần lại liền nhảy lên, đấm liên tục vào người Tiểu Giáp, “Ông nội ngươi, vương bát giáp! Ngươi cố ý đúng không! Ngươi nói xem, nếu vừa rồi ta ngã trúng Bệ hạ thì bây giờ có phải sẽ bị bầm thây vạn đoạn không? Nếu ngươi nhìn ta không vừa mắt thì cứ nói thẳng ra, đừng có mà hại ta như vậy! A! Ngươi nói! Ngươi nói cho ta! Đừng tưởng rằng ngươi không nói lời nào là xong chuyện! Lão tử không để yên cho ngươi đâu!”

Sau khi vất vả tránh thoát khỏi nắm đấm của Tiểu Ất, Tiểu Giáp liền liều mạng chạy trốn, nhưng Tiểu Ất lại lập tức đuổi theo không tha.

Nửa ngày sau, Tiểu Ất liền chạy thục mạng ở đằng trước, Tiểu Giáp đuổi đánh sát nút ngay phía sau.

Tiểu Ất kêu khóc, “Anh hùng Giáp, tiểu nhân sai rồi, ta không cố ý mà, nếu biết trước đó là cái yếm của nương ngươi để lại, ta nhất định sẽ không xé nó! Ta cứ tưởng đó là của người ngươi đang tương tư! Ta sai rồi, ta sai rồi, ngươi không cần phải đuổi theo nữa! Oa, cứu mạng!!”

Nhìn hai người chạy loạn khắp sân, mọi người liền cười đến ngã trước ngã sau.

“Hai người này thật là chọc cười chết ta.” Nhan Thế Ninh xoa bụng, không thấy Bùi Cẩn trả lời thì quay đầu nhìn lại, thấy hắn tươi cười đầy mặt nhưng trong mắt lại lạnh như băng.

Nhan Thế Ninh có chút do dự kéo tay áo của hắn, nói, “Chàng sao vậy? Vừa rồi trong thư phòng nói chuyện gì vậy?”

Bùi Cẩn vươn tay nắm tay nàng thật chặt, cười khan nói: “Cũng không có gì, chính là cha chồng của nàng bảo ta phải đàng hoàng một chút.”

“Chẳng lẽ Bệ hạ đã phát hiện ra cái gì?” Tim Nhan Thế Ninh đập mạnh.

Bùi Cẩn lắc đầu, “Là có người đã nói gì đó với Phụ hoàng.”

Lúc này, trong sân xuất hiện thêm một người. Vừa trông thấy người này, ánh mắt của Bùi Cẩn lập tức sáng lên.

“Hôm nay trong cung có động tĩnh gì?” Hắn hỏi.

Người nọ gọi là Tiểu Đinh, chịu trách nhiệm ẩn mình, nghe ngóng mọi chuyện trong cung, sau khi biết được chuyện xảy ra trên triều đình sáng nay liền hỏa tốc chạy về phủ Hiền Vương, có điều lúc đi đến đầu đường lại gặp Thánh giá, cho nên chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn chờ đợi. Đến khi Diên Đế rời đi liền lập tức xông tới!

Sau khi nghe Tiểu Đinh thuật lại mọi chuyện, sắc mặt Bùi Cẩn lập tức trầm xuống.

“Quốc công hắn muốn làm cái gì đây? Vì sao phải đẩy chàng lên đầu sóng ngọn gió như vậy?” Nhan Thế Ninh nghe xong, trong lòng cũng phát run không thôi. Nàng vốn cho là Uy Quốc công chỉ nói ra chuyện nàng mang thai mà thôi, không ngờ ông ta lại làm ra động thái lớn như vậy!!

Bùi Cẩn mím môi nói: “Xem ra, ta phải đến bái phỏng ông ta một chút rồi!”

Trong lúc nói chuyện, sắc mặt Bùi Cẩn không hề hòa hoãn đi chút nào.

Nhan Thế Ninh có chút không đành lòng, bởi nàng biết rõ, Bùi Cẩn khó chịu không phải là vì Uy Quốc công mà là vì thái độ của Diên Đế.

“Cha chồng của nàng bảo ta phải đàng hoàng một chút”, một câu trêu chọc có bao nhiêu vẻ bất cần đời chứ, nhưng bên trong lại cất giấu biết bao bi thương! Có lẽ vừa rồi trong lòng Bùi Cẩn cũng không có trầm trọng như vậy, nhưng sau khi biết chuyện đã xảy ra hôm nay xong, tâm tình của hắn chỉ sợ lại càng thêm khó chịu!

Tranh chấp triều chính, hẳn là bọn họ đã sớm lôi hết mọi sự ưu tú của hắn ra để nói, thậm chí cả vấn đề con nối dõi, hắn cũng không hề thua kém Thất vương, nhưng cho dù như thế đi chăng nữa thì Diên Đế cũng không bao giờ cho hắn cơ hội.

Việc Phụ hoàng hắn làm, chính là dẫn Thái y đến phủ chứng thực chuyện Thế Ninh có thai, sau đó, dùng một phương thức tàn nhẫn để cảnh cáo hắn... Bùi Cẩn, ngươi đừng có si tâm vọng tưởng! Vị trí này không phải là của ngươi!

Đều là cốt nhục ruột thịt nhưng đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực, nếu như không phải tâm đã như tro tàn, thì hắn nhất định sẽ không cam lòng mà muốn phản kháng!

Nhan Thế Ninh càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, vì thế mà càng thêm dùng sức nắm tay Bùi Cẩn... Cái lão hỗn đản kia, còn không bằng cả lão cha dối trá của nàng!

Cảm thấy được phẫn nộ của Nhan Thế Ninh, Bùi Cẩn liền vỗ vỗ cánh tay của nàng, trấn an: “Không sao, ta quen rồi!”

Lời này vừa thốt ra, lòng Nhan Thế Ninh càng thêm chua xót.

Bùi Cẩn ôm nàng, nói: “Được rồi được rồi, ánh mắt của nàng có thể giết người được rồi đấy, nhanh thu lại đi, hung khí không thể lộ ra ngoài!”

“Phì…” Nhan Thế Ninh không nhịn được bật cười, sau đó hơi híp mắt, nhẹ giọng gọi: “Bùi Cẩn…”

“Ừ?”

“Hay là, chúng ta làm cho lão hỗn đản kia dù không muốn truyền ngôi cho chàng nhưng phải mở miệng cầu xin chàng ngồi lên vị trí kia?”

“Sau đó thì sao?”

Nhan Thế Ninh cười giảo hoạt, nói: “Sau đó, chàng liền nói, hừ hừ, lão tử mặc kệ! Cho ông ta tức chết!”

“…” Bùi Cẩn nhìn dáng vẻ Nhan Thế Ninh như tên trộm thì tức cười, một lúc sau mới gật đầu nói: “Ừ, ý kiến hay!”

Mới không nói cho nàng biết ta cũng đang tính làm như vậy!

“Bất quá, nàng tin tưởng vào bản lãnh của phu quân như vậy sao?” Một lúc sau, Bùi Cẩn lại ranh mãnh hỏi.

Nhan Thế Ninh liếc trắng mắt, khinh bỉ nói: “Đừng cho là thiếp không biết chàng đang nghĩ cái gì!”

“…” Tiểu sư tử càng ngày càng tinh ranh!

Hai vợ chồng nói chuyện xong, hậm hực trong lòng cũng vơi đi không ít. Mắt thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, Bùi Cẩn liền dậy trước chuẩn bị đến phủ Quốc công.

Uy Quốc công tất nhiên là đã đợi sẵn từ lâu.

Trong thư phòng, hai người ngồi đối diện nhau, điểm bất đồng chính là, Uy Quốc công vẫn một vẻ đa mưu túc trí, còn Bùi Cẩn lại không hề che giấu ánh mắt khôn khéo lợi hại.

“Vương gia đã biết hẳn là chuyện trên triều hôm nay.” Uy Quốc công mở miệng trước, thanh âm thành thục lão luyện mang theo chút áp bách.

Bùi Cẩn nói: “Không biết chuyện Quốc công muốn nói là chuyện gì?”

Uy Quốc công không trả lời, chỉ nhìn thoáng qua góc bàn trà của Bùi Cẩn, nói: “Nước đã đủ độ rồi, có thể uống.”

Bùi Cẩn liếc qua, nghe ra được ý tứ trong lời nói, liền trả lời: “Thời gian này, uống trà sẽ không ngủ được.”

“…” Một câu mang theo thâm ý sâu xa lại bị hắn hời hợt đáp trả, hai tròng mắt của Uy Quốc công trầm xuống, trong lòng tư vị phức tạp… Hắn thật sự là càng ngày càng giảo hoạt!

Uy Quốc công phẫn uất, bưng chén trà của mình lên uống.

Bùi Cẩn thấy thế, lại nói: “Tuổi của Quốc công cũng lớn rồi, nên uống ít trà thôi!”

Tay Uy quốc công cứng đờ, Bùi Cẩn chính là đang có ý cảnh báo! Vì vậy, trà này uống cũng không được, mà không uống, sẽ biểu hiện bản thân yếu thế, uống vào lại mang cảm giác đang cậy mạnh. Một hồi lâu sau, Uy quốc công mới đặt chén trà xuống, “Hôm nay Bệ hạ đến phủ Hiền Vương đã nói những gì?”

Bùi Cẩn cười một tiếng, nói: “Nói chút chuyện… Tóm lại là chuyện mà lão Quốc công ngài nghe thấy sẽ không vui.”

Uy quốc công vừa nghe, tinh quang liền hiện lên đầy mắt.

Bùi Cẩn giật giật thân thể, tìm được tư thế ngồi thoải mái mới nói: “Không cần hao tổn tâm cơ, chỉ vô dụng mà thôi!”

Uy quốc công nghe được ý trong lời nói thì nói: “Như thế nào, không cam lòng?”

Bùi Cẩn cười nhạt, không đáp.

Uy quốc công không nhìn ra được tâm tư của hắn thì thu tầm mắt lại, suy tính hồi lâu mới nói: “Chưa đến cuối cùng, chưa biết được ai là người thắng kẻ thua!”

Thấy Bùi Cẩn không có phản ứng, Uy quốc công lại nói tiếp: “Từ xưa đến nay, bao nhiêu ngôi vị Hoàng đế đều là do đoạt được!”

Bùi Cẩn nâng mí mắt, cười dài, chờ Uy quốc công nói tiếp.

Uy quốc công nheo hai mắt lại, đều đã nói đến mức này rồi mà Bùi Cẩn vẫn một bộ nông sâu khó dò, thật là người bí hiểm!

Ông từng nghĩ Cửu Hoàng tử ôn hòa này rất dễ khống chế, cho nên mới khinh thị, tùy ý cho người nằm vùng giám thị, cứ tưởng rằng hắn sẽ không phát hiện ra, nhưng sau chuyện đêm Trung thu, ông mới hiểu được, lòng dạ của người trẻ tuổi này thật sự là quá sâu, không dễ nắm giữ chút nào! Hắn nhổ sạch mọi cái gai trong phủ Hiền Vương mà không cho bọn họ kịp phản ứng, ngoài mặt vẫn giữ hòa khí nhưng bên trong đã ngầm cảnh báo rõ ràng, vì thế nên bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa! Bởi lẽ đó, hắn liền ngủ đông đến tận giờ!

Về sau, người kia bí mật gửi thư tới, cho ông một cơ hội thật tốt, một lần nữa lấy ái nữ của ông là Trân quý phi để ép ông động thủ. Nhưng khi đó, ông không ngờ Hoàng Hậu sẽ đổ nhanh như vậy!

Lúc biết được nguyên nhân cái chết của Hoàng Hậu, người khác đều cho rằng Hoàng Hậu tự sát, nhưng ông lại nghĩ tới một khả năng.

…Có lẽ nào là do người trẻ tuổi kia can thiệp vào không?

Cái ý nghĩ này đột nhiên hiện ra, ông liền sai người đi thăm dò, sau đó từ mọi loại dấu vết để lại đều dẫn đến một khả năng... Cửu Điện hạ ôn tồn tao nhã đã bất động thanh sắc mà diệt trừ hết hoàn toàn phe Thái Tử!

Khả năng này, chân tướng này thật sự khiến ông run sợ, nhưng càng làm ông hưng phấn nhiều hơn, bởi vì rốt cuộc ông cũng biết được, thực lực của người trẻ tuổi này mạnh mẽ nhường nào!

Đối với sự ngủ đông của Bùi Cẩn, ông lại bắt đầu có chút đứng ngồi không yên. Sau đó, tin tức Cửu Vương phi bệnh nhẹ, ở nhà dưỡng bệnh mấy tháng đã hấp dẫn sự chú ý của ông.

Đang tốt đẹp, tại sao lại bị bệnh được?

Suy tư một phen, ông liền có quyết định! Vì vậy mới có chuyện hai người con dâu của phủ Quốc công đến thăm phủ Hiền Vương, sau khi tìm tòi, quả nhiên là như thế!

Sau khi biết rõ chân tướng, Uy quốc công lập tức nở nụ cười, sau đó, biết được Thất vương sắp có hành động, ông liền mặc lại áo quan, vào triều!

Hết thảy đều phát triển y như kế hoạch của ông, thậm chí còn hoàn mỹ hơn cả kế hoạch, nhưng không nghĩ tới lại mắc kẹt tại một điểm! Câu nói kia của Bùi Cẩn nghe thì đơn giản nhưng ý tứ lại rất rõ ràng… Diên Đế chắc chắn sẽ không lập hắn làm Thái Tử!

Nhưng Diên Đế không lập Thái Tử cũng không sao, bởi từ xưa đến nay, ngôi vị Hoàng đế đều là tranh đoạt mới có được, ông nghĩ như thế, liền nói thẳng ra, trong lời nói của ông đều là ý tương trợ vững chắc, nhưng Bùi Cẩn lại không chịu hợp tác, điều này khiến ông cảm thấy rất vô lực!

Uy quốc công mím chặt môi, giật mình nhớ ra một chuyện, liền nói: “Ngài đang đề phòng lão phu sao?”

Bùi Cẩn cười cười, không trả lời.

Uy Quốc công lại đem nó lý giải thành chấp nhận. Đúng là Bùi Cẩn nên có ý đề phòng, bởi chuyện hạ Tuyệt tử tán đêm Trung thu đều là âm mưu của ông, Uy quốc công thở dài một hơi.

Người trẻ tuổi này quá cẩn thận, cũng quá đáng sợ, không thẳng thắn đối mặt, chỉ sợ hắn sẽ vĩnh viễn giữ khoảng cách với ngươi, cho ngươi đoán không ra, nhìn không thấu!

“Bùi Cẩn! Ngươi không cần phải đề phòng lão phu! Hôm nay lão phu chỉ muốn nâng đỡ ngươi leo lên vị trí kia, tuyệt đối sẽ không có tâm tư khác!”

Bùi Cẩn khiêu mi, cười nghiền ngẫm.

Biết rõ hắn không tin, Uy quốc công lại nói: “Trước kia đúng là lão phu có chút tâm tư, nhưng đó cũng là điều bình thường! Ta vốn là muốn cho lão Tam ngồi lên vị trí đó, nhưng bây giờ nhìn lại, lão Tam lại không có bản lãnh như ngươi. Huống chi, hắn cũng nói với ta, thay vì đấu tranh nội bộ, không bằng nhất trí đối ngoại, đến lúc đó cho dù có không làm vua của một nước thì cũng có thể đứng trên vạn người… Bùi Cẩn, yêu cầu của lão phu rất đơn giản, chỉ cần ngươi bảo toàn phủ Quốc công!”

Lời này nghe rất chân thành nhưng Bùi Cẩn lại có chút hoài nghi Uy quốc công trước mặt là do người khác giả trang thành!

Uy quốc công thở dài, nói tiếp: “Ngươi cũng biết đấy, phủ Quốc công và Thất vương thường hay bất hòa với nhau, nếu như Thất vương lên ngôi Thái Tử, chỉ sợ phủ Quốc công sẽ không tránh khỏi kiếp nạn này!”

Đây mới là nguyên nhân chính đi! Bùi Cẩn rũ hai mắt xuống, cười thầm, lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nói: “Tâm tư của Phụ hoàng, không ai đoán được!”

Uy Quốc công vừa nghe Bùi Cẩn thay đổi, ánh mắt chợt lóe, nói: “Hai tướng tất nhiên sẽ khó chọn, nếu chỉ có một thì sao đây?”

Bùi Cẩn nâng mí mắt, cùng Uy quốc công bốn mắt nhìn nhau.

Uy quốc công bị ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn cho có chút động tâm, liền nói tiếp: “Vừa rồi lão phu đã nói rồi, chuyện đoạt vị từ xưa đã có!”

“Cường thế đoạt vị? Bằng cách nào?” Bùi Cẩn nhìn Uy quốc công, chậm rãi hỏi.

Uy quốc công chớp mắt, hé miệng, Bùi Cẩn đang ép ông phải lật bài.

Đoạt vị không phải là chuyện nhỏ, cần phải có một thế lực cường đại, trong đó trọng yếu chính là binh lực! Uy quốc công có binh lực sao? Có! Nhưng ông dám nói ra sao?

Phủ Quốc công của ông có thể đứng vững đến hôm nay chính là dựa vào binh lực kia!

Nhưng, sao ông lại không dám nói ra?

Không nói ra, tất cả chuyện đêm nay sẽ thành vô ích!

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, căng thẳng trên mặt Uy quốc công rốt cuộc cũng buông lỏng xuống. Uy quốc công vươn một ngón tay nhúng vào trong chén trà, sau đó viết mấy chữ xuống mặt bàn.

Nước đọng lại, toàn bộ chữ được viết xuống rơi vào trong mắt Bùi Cẩn.

Nhìn Uy quốc công thu tay lại, Bùi Cẩn nở nụ cười.

“Như thế nào?” Lật bài xong, Uy quốc công hỏi.

Bùi Cẩn gật đầu, “Rất tốt!”

“Vậy ý của ngươi thế nào?”

“Ý của ta?” Bùi Cẩn cúi đầu xuống, xoa xoa mi tâm, tựa hồ như rất buồn rầu, “Ta cảm thấy ta vẫn thích làm một nhàn vương hơn.”

“…” Uy quốc công lập tức sa sầm cả mặt.

Bùi Cẩn nhíu mày, vô tội nói: “Quốc công, ván cờ này ông dùng nước cờ này không sai, chỉ tiếc là đã dùng sai quân cờ. Ông muốn dùng một nước để thắng cả ván cờ, chỉ tiếc, quân cờ này lại là một nhàn vương!”

“Ngươi!” Uy quốc công đứng bật dậy, tức giận vì bản thân bị đùa giỡn.

Bùi Cẩn đứng lên, cười nhạt một tiếng, “Quốc công bớt giận, những lời đã nói tối nay ta đã quên gần hết rồi, chỉ nhớ mang máng thôi, nước trà nơi này trước sau vẫn dễ uống như vậy. Cáo từ!”

Đợi đến khi Bùi Cẩn đã đi xa, biến mất trong bóng đêm, sắc mặt Uy quốc công đã xanh mét, mà Phạm lão Tam chẳng biết đã xông ra từ lúc nào.

“Cha, tên Bùi Cẩn này quá ghê tởm! Cha đã thẳng thắn, mềm mỏng đến mức đó rồi mà hắn còn tỏ thái độ! Con không tin hắn một chút cũng không có tâm tư kia!”

Uy quốc công cắn chặt răng, một lúc sau mới buông ra, “Sẽ không, hắn chỉ là không muốn bị chúng ta khống chế mà thôi. Con cứ chờ xem, hắn nhất định sẽ ra tay!”

“Vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì?”

Uy quốc công nheo mắt lại, nói: “Chờ!”

“Chờ?”

“Chờ hắn thu thập Bùi Chương, chờ hắn leo lên vị trí kia, sau đó chúng ta lại ra tay!” Sau khi thở dài xong, Uy quốc công lại nói.

Trong bóng đêm, xe ngựa của phủ Hiền Vương chạy chậm rãi trên con đường lát đá xanh. Bùi Cẩn nhìn ánh trăng lành lạnh ngoài cửa sổ, mím môi cười một tiếng.

...Không ngờ lão già này lại có binh lực hùng hậu như vậy!

...Ha ha, ta không tin ta không hợp tác với ngươi, ngươi còn có thể hợp tác với ai nữa? Nếu ngươi chỉ đơn giản muốn giúp ta, vậy ta cần gì phải để mặc cho bản thân bị ngươi bày bố?

...Haizzz, sau này lại phí sức thu thập rồi!

Dưới ánh trăng, Bùi Cẩn cười đến giảo hoạt! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui