Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Edit: Bất Niệm 

Phủ Hiền vương muốn biết nguyên do, một đám tướng sĩ cũng muốn biết, Diên Đế càng thêm muốn biết hơn ai hết! Mà nguyên do tất cả đều bắt đầu từ Bùi Chương, vì thế mọi người lập tức đưa những ánh mắt khác nhau nhìn về phía hắn!

Nhưng Bùi Chương làm sao mà biết được! Mắt thấy tình thế nghịch chuyển khiến hắn khó lòng chống đỡ, hắn cuống quýt nói: “Phụ hoàng, chuyện này nhất định có lừa gạt! Những người kia nhất định ở bên trong! Người để nhi thần cẩn thận lục soát lại!”

Diên Đế nhìn hắn chằm chằm, sau đó trầm giọng nói: “Được.”

Bùi Chương bắt đầu mang người đi lục soát, có điều hắn gần như đã đào sâu tới ba thước đất cũng không phát hiện ra bất kỳ tung tích nào, hơn nữa, sau khi thẩm vấn tất cả những cửa hàng khả nghi, kết quả thu được cũng là bọn họ chỉ là lương dân bình thường, người của phủ Hiền vương luôn luôn ôn hòa, cho nên mọi người mới quen thuộc với nhau mà thôi!

Bùi Chương hoàn toàn khiếp sợ, hắn kéo tâm phúc tới, quát lên: “Người đâu? Vật đâu?”

Tâm phúc cũng đã sớm không kìm được sợ hãi: “Thất gia, thuộc hạ chắc chắn đã phái người canh giữ cẩn thận, ngay cả một con ruồi cũng không để lọt! Thuộc hạ, thuộc hạ cũng không hiểu!”

“Phế vật!” Bùi Chương không kìm được tức giận, “Chẳng lẽ bọn họ có thể vô tung vô ảnh mà biến mất hay sao?”

Vô tung vô ảnh! Bốn chữ nhảy ra trong đầu khiến Bùi Chương lập tức tỉnh táo lại, chắc chắn người của hắn sẽ không nói dối, cũng sẽ không nhìn lầm, như vậy, những thứ kia nhất định là có thật! Nếu đã tồn tại, vậy làm sao lại không dấu vết mà biến mất được? Nhưng bây giờ thực sự không tìm  thấy, chẳng lẽ lại nói là vì bọn họ cất giấu quá kín kẽ sao?

Cất giấu quá kín kẽ, quá kín kẽ… Nghĩ tới đây, Bùi Chương đột ngột xoay người, nhìn về phía phủ Hiền vương… Bốn phía đều đã lục soát điều tra! Duy chỉ có nơi này là chưa bị lục soát!

Nghe nói có người muốn lục soát bên trong, phủ Hiền vương lập tức nổ tung. Bùi Cẩn vung tay lên, mọi người đều an tĩnh lại.

Bùi Chương nhìn, cười lạnh: “Khẩn trương như vậy làm gì? Chẳng lẽ bên trong thật sự có bí mật không muốn cho người khác biết sao?”

Bùi Cẩn không phản ứng, nhìn Diên Đế nói: “Tối nay Phụ hoàng đến đây là muốn điều tra chứng cớ mưu phản của nhi thần, đúng không?” Chuyện nháo lâu như vậy, hắn cũng “nên” lên tiếng rồi.

Bùi Cẩn nói bình thản, lại mơ hồ mang theo vẻ thất lạc và bi thương, dáng vẻ cực kỳ vô tội. Diên Đế thấy thế, trong lòng không khỏi dâng lên nghi hoặc, bất quá rất nhanh đã chấn chỉnh lại tâm địa! Bởi vì, cho đến giờ, ông vẫn nguyện ý tin tưởng Bùi Chương… Bùi Chương không có ngu xuẩn như vậy, nếu như không có chứng cớ xác thực, chắc chắn sẽ không xông vào cung lúc nửa đêm! So sánh với Bùi Chương, lão Cửu luôn có vẻ mặt hiền lương này mới khiến người ra đề phòng nhiều hơn!

Mặc kệ lão Cửu là thật sự vô tội hay là giả vờ vô tội, tối nay ông đã làm ra động tĩnh lớn như vậy rồi, đương nhiên cũng không ngại làm ra huyên náo lớn hơn, dù sao, ông vốn cũng hoài nghi lão Cửu!

Không có thì tốt! Có, vậy thì chờ chết đi!


Một đám tướng sĩ lại bắt đầu xông vào lục soát phủ Hiền vương, hơn một nửa người trong Vương phủ không biết chuyện, cho nên nguyên một đám vẻ mặt hoảng loạn. Chỉ có Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh là trấn định, không sợ hãi, một bộ quang minh lỗi lạc!

Kết quả lục soát, đương nhiên là sạch sẽ.

Người khả nghi? Không có?

Binh khí lợi hại? Có! Nếu như tính cả dao phay, búa…

Diên Đế đứng thẳng, nghiêm túc nhìn Bùi Cẩn, vẻ mặt phức tạp. Bùi Chương đứng ngay chỗ đèn đuốc sáng nhất, vẻ mặt khó tin, sau đó, dường như đã nhận ra điều gì, hắn liền hô lên: “Lão Cửu! Ngươi đem người giấu ở đâu rồi hả?”

Bùi Cẩn ngẩng đầu, hỏi ngược lại: “Không biết “người” của Thất ca là chỉ cái gì?”

“Thích khách! Binh khí!” Dừng một chút, Bùi Chương lạnh lùng nói tiếp: “Ngươi đừng nói với ta là không có!”

Bùi Cẩn cười nhạt một tiếng: “Mọi người đã lục soát toàn bộ Vương phủ rồi đấy, có cái gì không? Không có gì hết. Người rõ nhất không phải là Thất ca sao?”

Bùi Chương siết chặt quả đấm, biết rõ Bùi Cẩn đang nói dối nhưng hắn lại không thể phản bác được câu nào.

Sau đó, phát hiện ra vẻ châm biếm trong mắt Bùi Cẩn, một ý niệm đáng sợ thoáng hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn run rẩy toàn thân!

Hắn bị lừa gạt!

Dưới tình thế cấp bách, Bùi Chương không nghĩ ra lý do vì sao mình lại bị lừa, cho nên hắn chỉ có thể oán hận nói: “Lão Cửu, ngươi hại ta!”

Không cần biết tại sao lão Cửu phải hãm hại hắn, nhưng chỉ cần biết hắn bị lừa gạt, vậy thì nhất định là lão Cửu muốn hại hắn! 

Bùi Cẩn cau mày lại: “Thất ca, vì sao ta lại hại huynh chứ?”

Nên nhớ là hắn đang quỳ, lại bị người sít sao canh giữ, người bị lục soát cũng là hắn, sao bỗng dưng hắn lại trở thành kẻ đi hại người rồi?


Thừa dịp Bùi Chương chưa kịp ứng đối, Bùi Cẩn nói tiếp: “Thất ca, giữa chúng ta, rốt cuộc là ai hại ai đây?”

“Ngươi có ý gì?” Thấy Bùi Cẩn đem nước bẩn hắt lên người mình, Bùi Chương trầm giọng quát lên.

Bùi Cẩn vẫn nhàn nhạt như cũ, “Thất ca, nếu như ta đoán không sao, thì huynh là người đã bẩm báo với Phụ hoàng, nên Phụ hoàng mới đến phủ của ta, đúng không? Như vậy, không biết Thất ca đã bẩm báo những gì? Là có thích khách và binh khí ẩn giấu xung quanh Vương phủ của ta sao? Vậy hiện tại những thứ này đang ở đâu?”

Nói đến đây, Bùi Cẩn chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Bùi Chương, “Thất ca, vì sao huynh lại nói với Phụ hoàng như vậy?”

“Ý ngươi là ta nói dối hãm hại ngươi?” Bùi Chương bị vẻ mặt của Bùi Cẩn chọc giận.

Bùi Cẩn lắc đầu, “Tâm tư của Thất ca quá mức thâm trầm, ta đoán không ra.”

Đoán không ra! Rốt cuộc ai đoán không ra ai chứ! Nghe lời này, Bùi Chương thiếu chút nữa hộc máu.

Diên Đế nhìn hai người con trai qua lại, một người mạnh mẽ, một người mềm mại, mày nhíu càng thêm chặt. Diên Đế im lặng lắng nghe, lạnh lùng nhìn hết thảy, sau đó yên lặng phân tích trong lòng.

Ông vẫn tin lão Thất sẽ không lừa gạt mình, ông không nghĩ ra rằng lão Thất sẽ được lợi gì nếu nói dối hết. Nói dối ông phát hiện ra chứng cớ mưu phản của lão Cửu, sau đó dẫn ông tới bắt tại trận, kết quả lại là một hồi náo loạn. Chẳng lẽ lão Thất nhàn rỗi không có việc gì lại đi chọc cười ông sao?

Tất nhiên sẽ không!

Lão Thất không có vấn đề, như vậy vấn đề nằm ở chỗ lão Cửu! Nhưng vì sao lão Cửu phải làm như vậy? Bày sẵn một con đường cho lão Thất, là muốn lão Thất mất mặt hay là gán tội mưu hại huynh đệ cho lão Thất? Sau đó khiến ông mất tín nhiệm với lão Thất? Nhưng ông cũng không phải người ngu ngốc, làm sao sẽ dễ dàng tin tưởng như vậy được! Hơn nữa, những bằng chứng trong miệng lão Thất đều không thấy tăm hơi đâu hết!

Lão Thất không ngu xuẩn như vậy, cho nên sẽ không lừa gạt ông! Lão Cửu cũng không ngu xuẩn, cho nên sẽ không bày ra ván cờ này! Vậy thì chân tướng cuối cùng là gì?

Ai mới là người vô tội?

Diên Đế trầm mặc càng khiến cho ban đêm yên tĩnh quỷ dị hơn, giữa lúc không khí cứng ngắc, đội nhiên một Nhất đẳng thị vệ chạy đến, cấp báo: “Bệ hạ, không xong! Quân doanh có biến, bọn họ đang chạy đến đây!”


Thị vệ còn chưa nói hết, lại có mấy thị vệ khác chạy vào, hồi báo đều là những nơi xuất hiện dị thường. Diên Đế nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó hung hăng nhìn lướt qua Bùi Chương.

Bùi Chương cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì những nơi có động tĩnh đều là người của hắn!

Những người này làm sao lại xuất hiện dị thường được?

Ngay lúc đó, Bùi Chương ớn lạnh trong lòng!

Tam đại quân doanh xuất hiện bạo động, những người kia sau khi nghe mệnh lệnh liền nhanh chóng chạy đến phủ Hiền vương!

Bọn họ đã nhận được mệnh lệnh gì?

…Cửu vương gia mưu đồ bí mật tạo phản, Bệ hạ đang bị vây hãm trong phủ Hiền vương, nhanh chóng đến hộ giá!

Người cầm đầu phe Thất vương đã sớm biết kế hoạch của Bùi Chương, luôn chờ đợi mệnh lệnh này được ban ra, đến lúc đó, bọn họ ùa đến giải cứu Bệ hạ, truy sát Cửu vương, đại công cáo thành! Tối nay, bởi vì Bùi Chương đã sớm có lệnh, nên bọn họ liền gấp gáp chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón địch, đến khi chính thức nhận được mệnh lệnh, bọn họ liền hô lớn một tiếng, đồng loạt chạy tới phủ Hiền vương!

Đây chính là kế hoạch của Bùi Chương, một kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, nhưng hiện tại, lại trở thành một kế hoạch trí mạng!

Vì sao ư?

Cửu vương không mưu phản! Bệ hạ cũng không bị vây hãm! Bùi Chương hắn cũng không có hạ lệnh, vì sao những người kia lại đột nhiên chạy đến đây?

Bùi Chương chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đã nghe thấy tiếng binh khí vang lên bên ngoài!

Mọi người lập tức chạy ra bên ngoài, người của phe Thất vương đang đánh nhau với người của Diên Đế, vừa đánh vừa hô to: “Truy sát phản tặc! Bảo vệ Bệ hạ! Giết!”

Người của Diên Đế muốn giải thích, nhưng phe Thất vương không chịu nghe, còn nói: “Đừng để phản tặc lừa gạt! Giết bọn họ!”

Toàn hiện trường rối loạn.

Diên Đế nhìn hết thảy, cả giận nói: “Bùi Chương! Chuyện này là sao?”

Mặt Bùi Chương trắng toát như tờ giấy, hắn nhìn Diên Đế, cả người bắt đầu run rẩy, “Phụ hoàng! Phụ hoàng! Nhi thần cũng không biết!”

Lúc này, Bùi Cẩn lại đột nhiên nói: “Thất ca, ván cờ này quả là hoàn mỹ!”


Một câu này lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

“Lão Cửu, ngươi có ý gì?” Diên Đế hỏi.

Ánh mắt Bùi Cẩn sáng quắc, “Phụ hoàng, vừa rồi nhi thần luôn tự hỏi vì sao Thất ca phải giả tạo ra chứng cứ để lừa gạt Phụ hoàng, hãm hại nhi thần, những chứng cứ này có hay không, Phụ hoàng tra xét một lần liền rõ ràng. Thất ca làm như vậy để làm gì? Bây giờ nhìn lại, mới thấy đây là một liên hoàn kế!”

Bùi Cẩn nói đến đây liền im lặng, bởi vì hắn biết Diên Đế đã hiểu ý của hắn là gì.

Phủ Bùi Cẩn không chứa những chứng cứ kia, hắn không mưu phản! Người mưu phản chính là Bùi Chương! Những người chạy tới đây “hộ giá” chính là minh chứng tốt nhất!

Bọn họ tới quá nhanh, hiển nhiên là có chuẩn bị mới đến! Hơn nữa, bọn họ vừa đánh vừa hô to khẩu hiệu “hộ giá”! Diên Đế ông không có chuyện gì, bọn họ hộ giá cái gì? Bọn họ chạy tới đây, chính là đại khai sát giới! Khí thế hung hăng! Đây là muốn gán tội danh mưu phản cho người ở bên trong!

Diên Đế càng nghĩ càng kinh tâm, vì thế càng thêm ác độc nhìn Bùi Chương, sau đó, Diên Đế rút thanh kiếm bên hông thị vệ ra, gác lên cổ Bùi Chương.

Bùi Chương lập tức bị dọa, quỳ xuống, “Phụ hoàng! Phụ hoàng! Nhi thần bị oan!” Mặc dù hắn không hiểu nguyên nhân phản ứng của Diên Đế, nhưng dựa vào hành động này của Diên Đế, ít nhiều hắn cũng đã hiểu ra!

Thấy Diên Đế tràn đầy sát khí mím môi không nói gì, Bùi Chương liền nhìn Bùi Cẩn, nói: “Bùi Cẩn, ngươi thật âm hiểm! Ngươi hãm hại ta!”

“Là ai hãm hại ai?” Lúc này, giọng nói của Bùi Cẩn đã trầm xuống, “Thất ca! Ta liên tục niệm tình huynh đệ, cho nên mới ba phen mấy mấy bận nhường nhịn! Cho dù trong ngày đại thọ của Phụ hoàng, huynh vu hãm Thế Ninh mưu hại bào thai trong bụng Điền thị, ta cũng im lặng không nói, thầm nghĩ thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc, một ngày nào đó ông trời sẽ trả lại công đạo cho ta, ta nghĩ chúng ta là huynh đệ, huynh cũng bởi vì tình thế cấp bách nên mới làm như thế mà thôi! Thất ca, ta lượng thứ cho huynh, cho nên ta không so đo! Nhưng không có nghĩa là ta có thể nhẫn nhịn để huynh tiếp tục hãm hại ta! Lúc này đây, huynh thế nhưng lại vu hãm ta mưu phản. Thậm chí đến bây giờ vẫn còn nói ta hãm hại huynh! Thất ca! Huynh nhìn đi, bên ngoài là người của ai? Là của ta sao? Ta có tài đức gì mà có thể sai sử người của huynh đi đại khai sát giới chứ?”

Nói đến đây, thanh âm của Bùi Cẩn đã phát run, vô cùng bi thương chua xót, hắn dừng một chút, dường như đang ổn định lại tâm tình, hồi lâu sau mới nói tiếp: “Thất ca, không phải ai cũng tham luyến quyền thế như huynh. Nhưng Thất ca, có điều này ta nghĩ không ra, Phụ hoàng đã viết xong ý chỉ, vì sao huynh còn muốn hãm hại ta? Huynh bất an sao? Sợ lại xảy ra biến cố, cho nên cố ý hãm hại ta? Hay là huynh sợ ngồi lên vị trí kia không yên, cho nên mới dứt khoát giải quyết toàn bộ uy hiếp sao?”

“Ngươi nói bậy!” Bị Bùi Cẩn nói trúng tim đen, Bùi Chương theo bản năng lập tức phản bác lại, hắn căm tức nhìn Bùi Cẩn, “Tại sao ta phải hãm hại ngươi? Là ngươi hãm hại ta mới đúng! Ngươi biết Phụ hoàng muốn truyền vị cho ta, cho nên ngươi mới thiết kế bẫy để ta nhảy vào!” Nói xong, Bùi Chương lại nhìn Diên Đế, “Phụ hoàng! Người đừng tin lão Cửu! Hắn là tên bụng dạ khó lường, hắn nói bậy! Phụ hoàng….”

Bùi Chương còn muốn giải thích tiếp, nhưng hắn không nói nên lời, bởi vì hắn cảm giác được thanh kiếm kia càng thêm ép sát vào cổ mình, mà Diên Đế thì càng thêm âm trầm.

“Sao ngươi biết là lão Cửu biết trẫm truyền vị lại cho ngươi?” Trong ánh lửa, Diên Đế nhìn hắn, trầm giọng hỏi.

Bùi Chương vừa nghe, lập tức căng thẳng, trong nháy mắt, cảm giác ớn lạnh chạy dọc toàn toàn thân, đi thẳng vào tâm can hắn!

Hắn lỡ lời!

Bùi Cẩn nghe, thõng mí mắt xuống, che giấu tia trào phúng trong mắt… Đến giờ, ván mới đóng thành thuyền. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận