Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ

Đêm lạnh như nước, chỉ đỏ giăng kín, hai ngôi sao Ngưu Lang và Chức Nữ cùng nhau tỏa sáng rực rỡ.

Bên này là đèn song điệp đang nhảy múa cùng nhau, bên kia là đèn uyên ương đang quấn lấy cổ nhau. Những chiếc thuyền vãng lai được trang trí bằng những hoa văn màu sắc, phượng cầu hoàng, đôi thiên tiên và hội đoạn kiều, tất cả đều là biểu tượng của tình ý triền miên.

Nữ tử được Doãn Phi Khanh chọn trúng lúc này đang như có như không dựa vào vai y, mắt đâu còn nhìn thấy đèn lồng, mà một mực để ý đến từng cử động của Doãn Phi Khanh.

Phi Khanh khoát tay, nàng sẽ gỡ tóc; Phi Khanh ho khan, nàng sẽ móc khăn tay; Phi Khanh vừa cúi đầu, nàng sẽ vội vàng nép sát hơn.

Từ đầu đến cuối, Phi Khanh không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, bởi y nghĩ dù sao hai người cũng đã đi xa khỏi đường phố đông đúc, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh được một lát rồi.

Nhưng y đã đánh giá thấp sự nhiệt tình của những người hâm mộ. Những nữ tử không được chọn đã thuê năm hoặc sáu chiếc thuyền đi theo họ suốt chặng đường; hai chiếc chia ở hai bên y, còn các nữ tử nghiêng người ra ngoài cửa sổ để nhìn vào trong - bên trong là Doãn Phi Khanh đấy.

Rốt cuộc, Phi Khanh khẽ nhíu mày và trong mắt thoáng qua chút ưu tư. Nhưng Vệ tỷ tỷ của y đã dạy y không thể để lộ cảm xúc của mình trước mặt người khác và cũng đã dạy y phải làm sao để củng cố sự yêu mến của những người thích hí kịch dành cho y.

Phi Khanh xoay người ngồi thẳng, mỉm cười dịu dàng và ung dung, nói: “Ta hát cho mọi người nghe một đoạn nhé?”

Những nữ tử trên thuyền và những người trên năm sáu chiếc thuyền nhỏ xung quanh nhìn nhau, vỗ tay rồi lại hét lên đầy phấn khích.

Vì vậy, một người hát và những người còn lại cùng hoà nhịp theo, hai bờ tràn ngập tiếng cười, tiếng phượng tiêu âm vang. Quả là thời gian vui vẻ tột độ.

Phi Khanh ở cùng mọi người hồi lâu, thoáng thấy các ngôi sao dần di chuyển về tây khiến y hơi mất tập trung.

Nữ tử bên cạnh lại rót thêm một ly rượu nữa cho y, đôi mắt say khướt mê ly, đang định cúi người về phía y thì có tiếng trống vang lên, khiến Phi Khanh bỗng tỉnh táo.

Đến giờ Tý rồi.

Chưa đầy một canh giờ nữa sẽ bước sang ngày mới rồi.

Phi Khanh vội vàng đứng dậy, nhờ người chèo thuyền đưa thuyền cập bến. Sau khi tạ ơn một lượt, y vội vàng rời đi.

Họ đã xuôi theo dòng sông rất lâu, cách xa rạp hát ở thành Tây. Phi Khanh tự điều khiển xe lao đi trong đêm tối. Đèn trong những ngôi nhà dọc phố đã tắt từ lâu, dưới gốc nho cũng không thấy bóng dáng nữ nhi, nhưng y thầm cầu nguyện rằng ánh sáng ở nơi vắng vẻ nhất trong trạch viện mà đoàn kịch sống tập trung vẫn còn đang sáng.

Lòng y bất an lẩm bẩm. Theo tiếng canh báo nửa đêm, xe ngựa đã dừng lại trước cửa nhà.

Bên trong nhà, quả nhiên còn ánh đèn lờ mờ tràn ra.

Phi Khanh vui mừng đập cửa, gọi: “Sư phụ, sư phụ, là con đây, người mau mở cửa đi ạ.”

Nhịp tim đập thình thịch vẫn chưa nguôi, không biết có phải ảo giác không nhưng lần này thời gian chờ đợi lâu hơn những năm trước.

Nhưng rất lâu sau, Tiêu Sênh mới mở cửa cho y. Bà vẫn mặc chiếc váy trắng như cũ, vẫn chiếc kẹp tóc bằng gỗ đó, cùng với vẻ mặt độc lập.

Cũng chỉ khi ở trước mặt sư phụ, Phi Khanh mới có thể tươi cười như đứa trẻ: “Sư phụ, con tới tặng lễ vật cho người ạ.”

Tiêu Sênh vừa đi vừa nói: “Chẳng phải năm nào ta cũng dặn con không cần đến vào những ngày thế này sao?” Giọng bà nhẹ đến mức nếu có ai khác nghe được sẽ thấy giống như đang chiếu lệ.

Phi Khanh đi theo bà, tỏ ra nhiệt tình hơn: “Ngày này thì cần phải đến chứ ạ, chẳng phải sư phụ cũng… chưa ngủ sao.”

Tiêu Sênh dừng bước, quay lại nhìn y rồi trở về phòng đọc sách, dù Phi Khanh có đùa giỡn đến đâu thì bà cũng không nói thêm gì nữa.

Lúc này đã là đầu ngày mồng tám tháng Bảy. Cuối cùng Phi Khanh cũng nhận ra sư phụ không vui lắm nên đứng sang một bên chờ nghe sư phụ dạy bảo, tựa như khi y còn nhỏ.

“Sư phụ, vì con uống rượu mua vui, nên người sợ con sa vào cám dỗ phải không ạ? Đồ nhi có chừng mực, nhưng có vài trường hợp buộc phải ứng phó…”

Tiêu Sênh đặt cuốn sách xuống, nhìn xa ra ngoài cửa sổ, thở dài một hơi: “Đương nhiên ta không lo lắng những chuyện này. Ta hỏi con, ba ngày trước chuyện con đối chất với Lạc Nguyệt Dung, đã được thiết kế trước phải không?”

Doãn Phi Khanh hơi cụp mắt, rồi lại ngẩng đầu lên đáp: “Dạ.”

“Con biết ta không muốn con học những thứ âm mưu tranh đấu này.”

Doãn Phi Khanh hiếm khi nghiêm túc trước mặt sư phụ như vậy: “Vậy là âm mưu tranh đấu sao? Tuy ngay từ đầu Vệ tỷ tỷ đã cố ý rò rỉ bản thảo, nhưng Lạc Nguyệt Dung có thể đã chọn không sử dụng nó. Hơn nữa, nàng ta khăng khăng muốn diễn trước con, giá hoạ gài tang vật, không biết kỹ năng của ai cao hơn một bậc đây?”

Cuối cùng Tiêu Sênh cũng chuyển ánh nhìn về phía y: “Con biết đấy, ta không muốn con vì ý đồ riêng mà trở nên như thế này.”

“Vâng, con biết. Sư phụ, chính người không muốn nổi tiếng, nhưng con không thể không nổi tiếng. Con muốn có tên tuổi, muốn lợi ích, cần mọi người nâng niu con. Chỉ có như vậy, con mới không bị người khác ức hiếp và mới có thể bảo vệ được người mình yêu mến.”

Tiêu Sênh bị y cắt ngang nói không nên lời. Hồi lâu sau, bà mới chậm rãi rút một chiếc kẹp tóc bằng gỗ trên tóc ra, cẩn thận vuốt ve như đang nhớ lại điều gì đó: “Trước kia con không phải như thế…”

Doãn Phi Khanh nửa ngồi trước mặt bà, ngẩng đầu nói: “Trước đây? Sư phụ, người không thể mãi sống trong quá khứ được. Chuyện ngày xưa, người nên dần quên đi.” Y cúi đầu im lặng một lát, vẻ mặt cực kỳ giống Tiêu Sênh vừa rồi khi nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài nói: “Con không quan tâm người đã từng thành hôn, tại sao người lại cứ câu nệ danh phận thầy trò chứ!”

**

Ở một nơi khác, nội tâm của Vệ Lê cũng rối loạn như Tiêu Sênh sau khi nghe những lời này. Sau khi chia tay Doãn Phi Khanh trước cửa hiệu sách Bạch Vân, nàng luôn cảm thấy bất an, trên xe ngựa trở về nhà, nàng dần dần nhận ra mình đã quá lỗ mãng.

Chuyện tình đồng tính thế này đương nhiên phải che giấu tai mắt của người khác nhưng nàng thì hay rồi, dám đưa Doãn Phi Khanh vào vòng tay của Thẩm Ích ngay trước mặt mọi người.

Xưa nay Thẩm Ích luôn làm việc thận trọng, chắc hẳn hắn đã ra nghĩ ra cách để đoạt được quả cầu vải đó, nhưng không ngờ lại bị nàng phá huỷ nên nhất định hắn rất tức giận.

Xe ngựa dừng lại bên ngoài phủ tướng quân, ngưỡng cửa dường như là ranh giới - bên ngoài náo nhiệt bao nhiêu thì bên trong lạnh lẽo bấy nhiêu.

Nàng tìm một vòng trong phủ nhưng không thấy Thẩm Ích đâu, nhưng lại được người gác cửa báo rằng ông chủ Kim tới thăm hỏi.

Hôm đó, thấy thần sắc ông ta, Vệ Lê đã biết ông ta nhất định sẽ tới. Qua ba ngày, rốt cuộc ông ta không ngồi yên nổi.

Hai người ngồi đối diện uống trà. Ông chủ Kim còn chưa kịp thốt ra mấy câu nịnh nọt, Vệ Lê đã ngắt lời ông ta. Nàng cười nói: “Ông chủ Kim đừng căng thẳng, chúng ta chuyện nào ra chuyện nấy, chuyện lần này tôi tin tưởng ông không cố ý, chắc hẳn là bị người khác…” Vệ Lê nhíu mày: “Lợi dụng rồi.”

Ông chủ Kim dùng tay áo lau nhẹ mồ hôi trên chóp mũi, gấp gáp đáp: “Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài.”

“Sau này chúng ta vẫn còn phải hợp tác mà.”

Ông chủ Kim vừa nghe vậy, đôi mắt bỗng chốc sáng lên. Ông ta tới chuyến này để thám thính xem liệu sau này ông ta có thể kiếm chác được từ chỗ Vệ Lê hay không, ai ngờ tiểu nha đầu này rất thẳng thắn đấy.

Vệ Lê vô cùng sẵn lòng che giấu cảm xúc của mình trước mặt ông chủ Kim, quả thật hoàn hảo hơn diễn xuất xuất thần nhập hóa của Lạc Nguyệt Dung: “Nhưng mà…”

Ông chủ Kim chủ động rót thêm nước cho nàng: “Có điều kiện gì, xin ngài cứ nói!”

Vệ Lê thần bí nói: “Vậy ta nói nhé?”

Ông chủ Kim nuốt một ngụm nước bọt, nặng nề gật đầu.

“Về sau hễ là tác phẩm của ta, nếu sửa đổi, rạp hát chưa được cho phép, cho dù là thay đổi một chữ, ta cũng không đồng ý.”

“Đương nhiên rồi.”

“Chọn diễn viên cũng phải qua sự đồng ý của ta.”

“Dĩ nhiên dĩ nhiên.” Ông chủ Kim thầm nghĩ, dù sao cũng chỉ là tiểu nha đầu thôi, những điều kiện này nói thì dễ nhưng chưa biết được, đến lúc đó hí kịch cũng đã được sắp xếp xong xuôi thì cô ta có thể làm gì được chứ.

Vệ Lê nói tiếp: “Ông chủ Kim, ông thần thông quảng đại, nhiều cửa hàng, ta có chút chuyện riêng muốn nhờ ông giúp một tay. Nếu ông giúp được, sau này, chuyện hợp tác giữa chúng ta chính là chuyện ván đã đóng thuyền.”

Ông chủ Kim đang cầu mà không được, vung tay lên, xắn tay áo, đồng ý.

“Ông có thể giúp ta điều tra xem Túy Hồng Lâu là nơi nào không?”

Khoé miệng ông chủ Kim co giật và vẻ mặt càng thêm đặc sắc: “Tôi có thể hỏi, vì sao phải kiểm tra chỗ đó không?”

“À, không có gì đâu, tôi gặp một cô nương nói rằng cô ấy đã từng ở đó, tôi muốn viết một vở kịch cho cô nương đó, nên tôi cần biết xuất thân của cô ấy mới có thể viết đúng theo yêu cầu của cô ấy được. Ông có nghĩ vậy không, ông chủ Kim?” Vệ Lê xoay vòng tay trên cổ tay, cao giọng, liếc mắt quan sát ông ta.

Ông chủ Kim tránh né ánh nhìn của nàng, gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy. Vậy, tôi sẽ hết sức điều tra cho ngài.”

Vệ Lê thấy ông ta có ý định rời đi nên không giữ ông ta lại nữa, chỉ nặng nề dặn dò: “Nhất định phải tận tâm điều tra đấy, ta chờ tin tức của ông. Biết gì thì nói nấy nhé.”

Mãi cho đến khi ra khỏi phủ tướng quân, ông chủ Kim mới thở phào nhẹ nhõm. Giương mắt nhìn bảng hiệu uy nghiêm, ông ta thầm nghĩ xem ra mình chọc phải một vị chủ tử khó hầu hạ rồi.

Sau chuyện của ông chủ Kim, sự căng thẳng trong lòng Vệ Lê vừa rồi giờ đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều và nàng cũng thả lỏng cảnh giác. Trong gió đêm mát lạnh, nàng chậm rãi đi vào phòng mình.

Căn phòng vẫn tối đen như mực. Nàng bước qua cửa, chưa kịp thở ra thì một bóng người đã lao tới, lập tức đè nàng vào cửa, tay phải đặt sau gáy nàng và ấn mạnh môi vào môi nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui