Phu Quân Lạnh Lùng, Thê Tử Đáng Yêu

"Vương Gia, có quá nhiều người đến xem đại hội chiêu thân, xe ngựa không thể chạy về trước nữa!" Vân dừng xe lại cung kính bẩm báo, Mộc Mộc cứ vậy một đường đi chơi đại hội chiêu thân.

Hiên Viên Diễm mang Mộc Mộc xuống xe, xuống xe quan sát mới biết đúng là người người tấp nập, muôn màu muôn vẻ, vô cùng chật chội, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ kích động, vẻ mặt hưng phấn, dường như họ cho rằng mình có thể ôm được mỹ nhân về.

"Diễm, chàng xem đi, thật náo nhiệt nhỉ, ta cảm thấy nữ nhi thành chủ này nhất định là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành! Chúng ta nhanh đi tới đằng trước xem thử đi, ở đây quá xa!" Mộc Mộc nhìn cảnh tượng người người tấp nập  trước mắt mình, không khỏi cũng vô cùng phấn khích, làm như nàng sắp tự mình lên võ đài chọn rể vậy, kéo Hiên Viên Diễm chen lên phía trước, Hiên Viên Diễm phải cẩn thận bảo vệ che chở nàng, chỉ sợ những người bên cạnh chen lấn trúng bé con của mình.

"Cẩn thận một chút, đừng gấp, còn chưa có bắt đầu mà!" Hiên Viên ở một bên nhắc nhở.

"Ai nha, không phải người ta chưa từng thấy qua sao, có thể không hưng phấn hả?" Mộc Mộc le lưỡi một cái, không thèm che giấu sự hưng phấn và tò mò của mình.

"Nàng đó! Thật là nghịch ngợm!" Hiên Viên Diễm nhéo mũi nhỏ của nàng một cái, bé con này đúng là cái gì cũng tò mò.

Chỉ chốc lát sau, một người trông như quản gia, mặc trường sam màu mực, bước chân nhẹ nhàng, mắt lộ ánh sáng đi lên lôi đài, nói với những người đúng dưới: "Hoan nghênh các vị tới tham gia tỷ võ chiêu thân của tiểu thư nhà ta, lần đại hội chiêu thân này không có quá nhiều yêu cầu, chỉ cần là chưa cưới, không mắc bệnh cấp tính, nhân phẩm đoan chính, điều cuối cùng là có thể may mắn chiến thắng tiểu thư nhà ta trong trận đấu thì có thể trở thành cô gia của chúng ta, đồng thời có được tất cả tài sản của Từ phủ!"

Lời mới vừa nói xong, tựa như mặt hồ yên tĩnh đột nhiên nổi lên sóng to gió lớn, lập tức sôi trào ngay, dù Liên thành Thành chủ Từ Thanh Phong không thần bí, giàu có bằng ‘ thiên hạ đệ nhất trang ’, nhưng cũng là phú giáp một phương, còn có một chút thế lực không nhỏ, hơn nữa nữ nhi của hắn cũng là mỹ nhân có tiếng, chuyện tốt như thế, đừng nói là người bình thường, sợ là ngay cả vương công quý tộc cũng có không ít người động lòng.

"Mọi người yên lặng một chút, ta xin giới thiệu cho mọi người quy tắc chọn rể lần này, lần tranh tài này chia làm ba vòng, có câu nói là thân thể là tiền vốn cách mạng, không có thân thể khỏe mạnh, tất cả đều là uổng công, cho nên vòng thứ nhất của chúng ta là tỷ võ! Lần tỷ võ này để công bằng nên chúng ta dùng phương thức rút thăm tiến hành, chia hai người một tổ để tỷ thí, người thắng tiến vào vòng kế tiếp, cứ thế suy ra, người thắng cuối cùng sẽ tiến vào vòng thứ hai, vòng thứ hai thi văn, có ba mục tranh tài gồm làm thơ, đối câu đối, vẽ tranh, người thắng tiến vào vòng thứ ba, vòng thứ ba do tiểu thư nhà ta tự mình ra đề, tạm thời không công bố đề mục." Người nói để lại một nút thắt.

"Bây giờ mọi người có gì chưa hiểu không?" Người nọ lại hỏi những người phía dưới một câu.

"Không có... "

"Nhanh lên bắt đầu đi... "

"Đúng đó, nhanh chút đi, ta không kịp chờ đợi muốn cưới tiểu nương tử về." Mới vừa nói xong lời này khiến người phía dưới cười ầm lên.

"Nếu tất cả mọi người đã rõ, vậy thì mời đến phía bên trái lôi đài đi rút thăm, người rút được giống nhau vào một tổ tỷ thí, mọi người nhớ đến điểm là dừng, không được đả thương tánh mạng người khác, người thắng vào vòng kế tiếp." Nói xong người phía dưới cũng chen nhau đến bên trái lôi đài rút thăm.

"Sao rồi? Có những ai tới?" Trong một ngôi nhà một tạm thời xây dựng bên lôi đài, một người mặc trường sam màu đen, tuổi chừng bốn mươi mấy, tóc đen thui chải búi tóc chỉnh tề, gương mặt hơi gầy, mắt phát sáng, nhìn những người phía trước.

"Bẩm lão gia, có Nhiếp Chính vương Nam thương quốc Hiên Viên Diễm, thái tử Đông Vũ quốc Tiêu Lãnh Hàn, Tam hoàng tử Hoán Nguyệt quốc Hàn Vũ trạch, Thất hoàng tử Thanh Tiêu quốc Lục Cẩn Du, còn có vài công tử thế gia đều tới tham gia!" Người trả lời chính là quản gia thành chủ Liên thành vừa mới chủ trì đại hội chiêu thân - Hứa Dịch.

Hứa Dịch này cũng là người đọc đủ thứ thi thư, còn đặc biệt có đầu óc buôn bán, bởi vì Liên thành Thành chủ Từ Thanh đã cứu hắn một mạng, nên vẫn luôn đi theo ông ta, không thể không nói địa vị và tài phú Từ Thanh có hôm nay, có hơn phân nửa công lao là của Hứa Dịch.

"Ừ, không tệ, không tệ, như vậy cơ hội lựa chọn của Liễu Nhi sẽ rất lớn!" Từ Thanh cho là những người này tới tham gia chiêu thân, khuôn mặt vui mừng, nghĩ thầm ông ta chỉ có một đứa con gái này nên nhất định phải chọn cho nàng một vị hôn phu có tiền có quyền xứng đôi với nàng, như vậy sau khi ông trăm tuổi mới có mặt mũi đi gặp ái thê dưới hoàng tuyền!

Năm đó Từ Thanh là một tiểu tử nghèo, vào kinh ứng thi không đậu nổi tú tài, lại dùng hết tiền tài, là thê tử hắn trên đường đi dâng hương thấy hắn đáng thương nên cho hắn một trăm lượng bạc, cho hắn đi làm việc buôn bán nhỏ, không nghĩ tới hắn đi buôn vải vóc, hai năm sau đã có thành tựu nhỏ, nên hỏi thăm người năm xưa đi cho hắn ngân lượng muốn nói cám ơn, sau đó không lâu hai người dần dần nảy sinh tình yêu, rồi kết thành vợ chồng, sau khi hai người thành thân vô cùng ân ái, khiến người ta rất hâm mộ, sau này lúc vợ hắn sinh con thì khó sinh mà chết, mà Từ Thanh ở vậy nuôi con, mãi đến lúc nàng lớn khôn vẫn thương yêu cưng chiều nàng như trước, cũng không chịu tái giá.

"Thưa Lão gia, mấy người Hiên Viên Diễm, Tiêu Lãnh Hàn, Hàn Vũ Trạch, Lục Cẩn Du cũng không tham gia chiêu thân!" Hứa Dịch báo cáo tình huống của cuộc chiêu thân.

"Cái gì? Mấy người bọn họ không tham gia?" Ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu khẽ rồi sau đó là tiếng đẩy cửa vào, một cô gái mặc hoa y màu xanh biếc quanh người, bên ngoài khoác sa y cùng màu, lộ ra chiếc cổ và xương quai xanh đường cong đẹp đẽ, dùng dây cột tóc buộc ba búi tóc đen lên, chỉ cài một chiếc trâm bươm buớm, một luồng tóc rũ trước ngực, da thịt trong suốt như ngọc, không phấn son trang điểm đã Thiên Tư Quốc Sắc, xinh đẹp hơn người.

"Ai yêu! Con gái cưng của ta, sao con lại ra đây? Không phải con nói đợi đến vòng tỷ thí cuối cùng mới tới đây sao?" Từ Thanh nhìn đứa con gái mình yêu thương thì lòng tràn đầy vui mừng, mẫu thân nàng chết sớm, mình vô cùng chiều chuộng cô con gái này, chỉ cần là yêu cầu của nàng thì Từ Thanh luôn dùng mọi cách để nàng đạt được mong ước.

Con gái mình trừ việc tính tình không quá tốt ra, thì những thứ khác như cầm, kỳ, thư, họa đều xuất sắc hơn người.

"Không phải ta tới thì làm sao biết mấy người bọn họ không tham gia chiêu thân? Phụ thân, ta mặc kệ, ta không cần những người khác đâu, ta chỉ cần mấy nhân vật quan trọng đó thôi, ai cũng được." Từ Liễu Nhi vừa nghe mấy người họ không có tham gia thì vội vàng  kéo Từ Thanh, năn nỉ ông.

Không thể không nói mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù giận dữ cũng vô hạn phong tình.

"Ai yêu, con nói xem, bọn họ không tham gia ta có thể làm gì đây? Người ta muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền ta đâu thể trói người ta lại ép buộc phải than gia chứ!" Từ Thanh cũng nói với vẻ bất đắc dĩ.

"Lão gia, ta có một cách, không biết có được không?" Hứa Dịch tức thời đứng dậy.

"Ngươi nói xem" Giờ Từ Thanh cũng chỉ có thể nhắm mắt xem có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống không thôi.

_hết chương 18_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui