Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia.
Ngọc Ngưng sinh ra vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm, mệnh cách thuần âm, khi nàng được sinh ra, Liễu phu nhân nói, nữ tử mệnh cách thuần âm khắc phụ, Nam Dương Hầu bèn nổi sát tâm với nàng.
Mẫu thân của Ngọc Ngưng - Bạch thị tính cách vốn nhu nhược, nhưng lần này lại ôm chặt lấy nàng cầu xin Nam Dương Hầu đừng làm tổn thương Ngọc Ngưng, Bạch thị vốn xinh đẹp, là nữ tử đẹp nhất trong Hầu phủ, Nam Dương Hầu nhất thời mềm lòng, nghĩ đến tình nghĩa phu thê, Ngọc Ngưng lại là cốt nhục của mình, một đứa bé thì có bản lĩnh gì để khắc ông ta chứ? Nếu như thật sự khắc ông ta, sau này giết cũng không muộn, nên đã tha cho Ngọc Ngưng một con đường sống.
Nhưng suy cho cùng Nam Dương Hầu vẫn luôn có khúc mắc trong lòng, từ đó về sau, ông ta rất ít khi đến chỗ Bạch thị, trước đó ngày nào cũng ở lại phòng của Bạch thị, sau này vài tháng mới tới một lần.
Nam Dương Hầu phong lưu háo sắc, trong phủ ngoại trừ chính thê là Liễu phu nhân ra, còn có mười mấy tiểu thiếp, những nha hoàn bên cạnh các tiểu thiếp này, chỉ cần có chút sắc đẹp thì Nam Dương Hầu đều chạm qua.
Ngọc Ngưng trời sinh đã mang trong mình một mùi hương, giống như hương hoa lan, lại tựa hương hoa mai, mùi hương ẩn hiện như có như không, bởi vì còn nhỏ tuổi nên bị mùi sữa che lấp, không đến gần căn bản không thể nào ngửi được.
Mệnh nàng thuần âm, rất dễ hấp dẫn quỷ hồn, lại thêm mùi hương không tầm thường trên người, trong mắt ác quỷ, mùi hương trên người Ngọc Ngưng giống như thuốc phiện khiến chúng say mê.
“Thơm quá...”
“Thơm thật đấy...”
“...”
Ngọc Ngưng được bọc trong tã lót, đôi mắt to tròn lóng lánh ánh nước, nàng có thể nhìn thấy một vài người kỳ lạ đang thè lưỡi, nhưng Bạch thị và Nam Dương Hầu lại không nhìn thấy.
Sau khi sinh con Bạch thị vẫn xinh đẹp như ngày nào, Ngọc Ngưng đã được ba tháng tuổi, trong ba tháng này, đây là lần đầu tiên Nam Dương Hầu đến thăm nàng.
Bạch thị cầu mong Nam Dương Hầu có thể đến thăm Ngọc Ngưng nhiều hơn, Ngọc Ngưng vô cùng đáng yêu, Bạch thị mong Nam Dương Hầu đừng ghét Ngọc Ngưng, trong cái nhà này, nếu như không có sự sủng ái của Nam Dương Hầu, ngay cả hạ nhân cũng có thể chà đạp chủ tử.
Nam Dương Hầu uống chút rượu, trong phòng cũng không có người hầu hạ, ông ta đón lấy Ngọc Ngưng, liếc nhìn: “Mắt mũi đều rất giống nàng.”
Nam Dương Hầu chẳng hề thích đứa nữ nhi có số khắc phụ này của mình tí nào.
Nếu như là nhi tử, ông ta còn có thể cho qua, nhưng mà đây lại là một nha đầu.
Ông ta đặt Ngọc Ngưng lại vào nôi, ôm lấy Bạch thị đi vào phòng trong: “Lâu lắm rồi gia không đến gặp nàng, có nhớ gia không?”
Sau khi Bạch thị bị Nam Dương Hầu cưỡng chế kéo đi, đám sương đen bao quanh Ngọc Ngưng bắt đầu rục rịch.
Những ác quỷ này đều muốn ăn thịt Ngọc Ngưng, số lượng ác quỷ nhiều, lại chẳng con nào muốn chia sẻ thức ăn, ai cũng muốn độc chiếm.
Bọn chúng mong Ngọc Ngưng lớn thêm chút nữa, đợi đến lúc mùi hương trên người nàng càng nồng, thần trí càng trưởng thành hơn... nhất định sẽ là mỹ vị ngon nhất thiên hạ.
Phòng trong ngập tràn những tiếng rên rỉ, Ngọc Ngưng chớp đôi mắt to tròn, nhìn những thứ kỳ quái xung quanh.
Quả thật nàng rất xinh đẹp, bởi vì tuổi còn nhỏ nên đôi mắt trông rất to, vừa to vừa ngấn nước, lại thêm làn da trắng như tuyết.
Nhưng đám ác quỷ này nào quan tâm Ngọc Ngưng đẹp hay không, bọn chúng chỉ quan tâm nàng có ngon hay không thôi.
Đám ác quỷ ở bên ngoài không ngừng gào thét, nhưng đôi nam nữ trong kia lại không thể nghe được, ba con quỷ mất kiên nhẫn nhất đã bắt đầu đánh nhau.
Đúng lúc này, một làn khói đỏ sẫm bay tới, ba con quỷ kia lập tức hóa thành bột phấn, hồn phi phách tán.
Những con quỷ khác vốn muốn chạy trốn, nhưng hai chân như thể bị đóng đinh vậy, không thể nhúc nhích. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Dường như có một thân hình đẫm máu được bọc trong làn khói đỏ sẫm này.
Mùi máu tanh dần lan khắp phòng, tất cả ác quỷ đều có thể nhìn thấy, trên mặt đất cũng nhuốm một lớp máu đỏ sẫm.
Một đôi tay thon dài vươn ra khỏi làn khói, trong phòng vang lên một giọng nói say mê: “Thơm quá... mỹ vị...”
Hắn ta còn chưa kịp cúi đầu xuống hút lấy hồn phách của Ngọc Ngưng thì một đường kiếm sắc bén xẹt qua, bóng hình trong làn khói đỏ sậm phát ra tiếng thét chói tai, tất cả ác quỷ cũng bị một cỗ uy áp không tên đè ép nát vụn.
Nửa khắc sau, trong phòng không còn tiếng ác quỷ thét gào nữa, chỉ còn mỗi tiếng rên rỉ ở phòng trong.
Tiếng rên khiến người ta chán ghét, kinh tởm đến cùng cực.
Một bóng người cao lớn xuất hiện bên cạnh Ngọc Ngưng, nam nhân mặc trường bào màu mực, mái tóc đen như mực tán loạn như thác đổ, cả người toát ra vẻ quỷ dị.
Nam nhân đeo một chiếc mặt nạ màu đen, giọng điệu lạnh nhạt: “Thơm thật.”
Mùi thơm khiến người ta say mê.
Ngọc Ngưng không hề biết thứ này cũng giống như những thứ bẩn thỉu vừa nãy, đều muốn ăn thịt nàng.
Mặc dù nam nhân đeo mặt nạ, nhưng lại đẹp hơn đám ác quỷ thè lưỡi ôm đầu hoặc cụt tay cụt chân vừa nãy nhiều.
Ngọc Ngưng chớp mắt, vươn bàn tay nho nhỏ của mình ra túm lấy góc áo lạnh lẽo của nam nhân nọ.
Miệng nàng bi ba bi bô, không ai hiểu nàng đang nói gì.
Trong mắt nam nhân lóe lên sự lạnh lùng.
Ngọc Ngưng bật cười, túm lấy y phục của nam nhân, bi ba bi bô định nhét y phục vào miệng.
Mới ba tháng tuổi.
Mùi hương vẫn chưa đủ nồng, thần trí vẫn chưa trưởng thành.
Chờ thêm năm năm nữa có lẽ sẽ thích hợp hơn.
Ngọc Ngưng không hề biết bản thân đã thoát được một kiếp.
Ngón tay thon dài của nam nhân khẽ vuốt ve đôi mắt xinh đẹp của nàng.
Khi Ngọc Ngưng mở mắt ra lần nữa, nàng không còn nhìn thấy gì cả.
Không còn nhìn thấy đám ác quỷ thè lưỡi ôm đầu, không còn đám ác quỷ cụt tay cụt chân, tất nhiên cũng không nhìn thấy nam nhân đó nữa.
Nàng gặm tay mình, đôi mắt to tròn ngấn nước đảo vài vòng, nàng mệt rồi, cuộn người lại trong tã lót say ngủ. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Nửa canh giờ sau, Nam Dương Hầu đi ra, ông ta chỉnh trang lại y phục, không thèm nhìn Ngọc Ngưng lấy một cái mà đi thẳng ra ngoài.
Một lúc sau Bạch thị cũng đi ra, Ngọc Ngưng trời sinh đã rất ngoan, không hay khóc lóc ầm ĩ, bà thấy Ngọc Ngưng ngủ say rồi, bèn đi rửa mặt chải đầu, lúc này mới ôm nàng vào lòng.
Bạch thị, mẫu thân của Ngọc Ngưng được Nam Dương Hầu mang về từ Nam Cương, Bạch thị vô cùng xinh đẹp, tiếc là thân thể yếu đuối, bà vốn là tiểu thư nhà quan, sau khi phụ thân phạm tội thì lưu lạc chốn phong trần, bán nghệ ở kỹ viện, sau đó bị một vị lão gia làm quan chuộc ra, nhưng phu nhân của vị lão gia này lại rất hung dữ, không chấp nhận được mỹ nhân như Bạch thị, đúng lúc đó Nam Dương Hầu đến Nam Cương, Bạch thị lại được tặng cho Nam Dương Hầu.
Trong phủ Nam Dương Hầu, khi Bạch thị mới đến thì được sủng ái một khoảng thời gian, sau đó sự sủng ái này dần dần được chia cho người mới, bà cũng không phải là người hiếu thắng, tính cách lại nhu nhược, sau khi sinh Ngọc Ngưng đã chịu không ít khổ.
Ngọc Ngưng là tiểu thư dòng thứ, mệnh cách lại không tốt, bị ức hiếp là chuyện thường tình.
...
Năm năm chớp mắt trôi qua, Ngọc Ngưng vẫn là một bé con xinh đẹp đáng yêu, bởi vì ăn đói mặc rét nên nàng không được mũm mĩm như những đứa trẻ cùng tuổi, chiếc cằm nhỏ nhòn nhọn, đôi mắt lại to vô cùng, trông đến là đáng thương. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Theo lời của Liễu phu nhân, mẫu thân Ngọc Ngưng Bạch thị là hồ ly tinh, Ngọc Ngưng cũng là hồ ly tinh, mới chỉ năm tuổi mà đã có dáng vẻ của hồ ly tinh rồi.
Ngọc Ngưng chưa từng nhìn thấy hồ ly tinh, nàng chỉ biết là hồ ly tinh không tốt. Liễu phu nhân là đích mẫu, ở trước mặt người ngoài, Ngọc Ngưng không được phép gọi Bạch thị là “mẫu thân”, chỉ có thể gọi Liễu phu nhân là “mẫu thân”.
Tháng ba đầu xuân, phủ Nam Dương Hầu ngập tràn sắc xuân.
Hôm nay, phu nhân Nam Dương Hầu - Liễu thị mời không ít phu nhân đến phủ ngắm hoa, hạ nhân trong viện của Liễu phu nhân đều bận rộn tiếp đón khách khứa.
Phần lớn các phu nhân đều dẫn theo công tử, tiểu thư nhà mình đến.
Trưởng nữ của Liễu phu nhân, Ngọc Nguyên năm nay vừa tròn sáu tuổi, Ngọc Nguyên tuổi vẫn còn nhỏ, cùng chơi với các tiểu thư khác.
Trần Vương thế tử cũng sáu tuổi, Trần Vương phi có quan hệ không tồi với Liễu phu nhân, Liễu phu nhân vẫn luôn nịnh bợ Trần Vương phi, bọn trẻ còn nhỏ, cũng không cần phải câu nệ gì, Trần Vương phi bèn để Trần Vương thế tử chơi cùng đám Ngọc Nguyên.
Trần Vương thế tử mặc cẩm bào màu lam, đeo khóa trường mệnh, lại thêm mấy miếng ngọc bội quý hiếm, trông rất ngênh ngang tự đắc.
Tuy rằng tuổi Ngọc Nguyên vẫn còn nhỏ, nhưng lại rất mưu mô, nàng ta vẫn luôn nghe nói Trần Vương phủ cao quý, Nam Dương Hầu phủ sau không bằng trước, ở trong triều Nam Dương Hầu chỉ là một chức tước có danh không thực, bề ngoài trông thì rực rỡ gấm hoa, bên trong lại mục ruỗng thối nát. Liễu phu nhân luôn muốn Ngọc Nguyên định thân với Trần Vương thế tử, bà ta cũng thường thúc đẩy để Ngọc Nguyên và Trần Vương thế tử cùng chơi với nhau.
Ngọc Nguyên ngọt ngào gọi Trần Vương thế tử: “Thế tử ca ca, ta mới lấy mấy viên mứt quả, huynh có muốn nếm thử không?”
Nói rồi, nàng ta lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn tay, vén từng lớp khăn ra, bên trong là mấy viên mứt táo màu hổ phách.
Trần Vương thế tử bĩu môi: “Vừa ngọt vừa ngấy, mẫu phi ta nói rồi, ăn nhiều sẽ hỏng răng.”
Ngọc Nguyên nghe vậy, cho rằng Trần Vương thế tử coi thường mình, vành mắt nhất thời ửng đỏ. Trần Vương thế tử không muốn để Trần Vương phi biết mình bắt nạt muội muội, bèn nhận lấy: “Nếu như muội muội đã mời thì ta sẽ thử một miếng.”
Cậu ta ăn thử một viên.
Mùi vị cũng bình thường, còn chẳng ngon bằng mứt quả ma ma trong Trần Vương phủ làm.
Ngọc Nguyên nở nụ cười: “Đây là mứt của tiệm Lý Thị bán đó, ngon lắm, mẹ ta rất thích ăn, ta trộm lấy đấy.”
Trần Vương thế tử không muốn ăn nữa, cậu ta cất phần còn lại đi: “Cảm ơn muội muội, trở về ta sẽ ăn nốt phần còn lại.”
Nhân lúc Ngọc Nguyên nói chuyện với những tiểu thư khác, cậu ta vội dẫn theo người hầu chuồn đi.
Người hầu đó nói: “Nam Dương Hầu phủ đúng là sau không bằng trước, tiểu thư dòng chính kia ăn mặc còn chẳng bằng đám nha đầu ở bên cạnh Quận chúa của chúng ta, Hầu gia nạp bao nhiêu tiểu thiếp mà vẫn ngày ngày ở thanh lâu phung phí tiền của... Ôi, Nam Dương Hầu phủ ngày xưa rực rỡ biết bao.”
Trần Vương thế tử tuổi còn nhỏ, cũng không quan tâm đến điều này, cậu ta vừa đi vừa nói: “Nơi này chẳng vui gì cả, chúng ta về nhà đi.”
Trần Vương phủ và Nam Dương Hầu phủ ở ngay cạnh nhau, cậu ta muốn về cũng không rắc rối lắm.
Cậu ta mải nói chuyện không nhìn đường, nên đâm sầm phải một người khác. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Ngọc Ngưng đang bê y phục trở về, bị Trần Vương thế tử đụng phải, y phục trong chậu rơi hết xuống đất.
“A!”
Ngọc Ngưng khẽ xoa trán.
Trần Vương thế tử cúi đầu, nhìn thấy một cô nhóc xinh đẹp đáng yêu.
Cô bé khoảng tầm bốn, năm tuổi, đôi mắt to tròn, nước da trắng ngần mềm mại, trông vô cùng đáng yêu, chỉ là ăn mặc rất đơn giản, chất vải cũng khá thô ráp.
“Xin lỗi.” Trần Vương thế tử nhìn chằm chằm Ngọc Ngưng trong chốc lát, nhặt y phục lên cho vào trong chậu gỗ giúp nàng: “Muội muội, ta đền kẹo cho muội nhé.”
Cậu ta lấy mứt quả Ngọc Nguyên đưa cho mình từ trong tay áo ra.
Mứt quả vừa thơm vừa ngọt, vị ngọt xộc vào trong mũi Ngọc Ngưng.
Ngọc Ngưng biết đây là mứt táo, chỉ khi Tết đến nàng mới được thử, rất ngọt, cũng rất ngon.
Nàng khẽ lắc đầu, giọng điệu non nớt: “Ta không sao, ta không ăn đâu.”
Mẫu thân nàng dạy, không thể tùy tiện ăn đồ ăn người khác đưa cho.
Trần Vương thế tử cười híp mắt nhìn nàng: “Muội muội, muội là nha đầu ở Hầu phủ à? Lớn lên sẽ phải gả cho người ta đúng không? Muội tên là gì, ta dẫn muội về nhà ta, sau khi lớn lên muội gả cho ra, ta sẽ cho muội rất nhiều y phục đẹp.”
Trần Vương thế tử và một đám con cháu quần áo lụa là trong gia tộc nghe nhiều quen tai, mới tí tuổi đầu đã học được thói xấu, Ngọc Ngưng còn nhỏ, chưa từng trải đời, nói chuyện cũng không được lưu loát, nghe Trần Vương thế tử nói vậy, nàng ôm lấy chậu gỗ ở dưới đất, nhấc chân bỏ chạy. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Sau khi trở lại Mai Hoa Uyển nơi Bạch thị ở, Ngọc Ngưng mới thở phào một hơi.
Nàng đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, bởi vì đổ mồ hôi nên mùi thơm trên người nàng càng nồng hơn.
Ngọc Ngưng nhớ lại gương mặt béo tròn của Trần Vương thế tử, trong lòng không khỏi cảm thấy ghê tởm, nhỏ giọng lầm bầm: “Dù có gả cho quỷ ta cũng không thèm gả cho ngươi.”
Một trận gió âm thổi qua, mới tháng ba đầu xuân mà Ngọc Ngưng lại cảm thấy u ám và lạnh lẽo đến lạ.
Nàng không hề hay biết, bên cạnh mình có một bóng người.
Nam nhân cao lớn cúi người xuống, khẽ ngửi má nàng.
Quả là một món ăn thơm ngon.
Mùi thơm này xộc vào mũi, có thể khiến quỷ hồn lý trí nhất Minh giới mất đi lý trí.