Phu quân minh vương của ta

Sau khi Ngọc Ngưng rời đi, Liễu phu nhân nói: “Đạo trưởng, ngài có phát hiện ra có điều gì không ổn không? Tiểu nha đầu này bình thường cũng rất thành thật, chỉ là dòng chính và dòng thứ khác biệt, đãi ngộ của nó đều không bằng Ngọc Nguyên, ta sợ trong lòng nó bất bình, đố kỵ với Ngọc Nguyên nhà ta.”
 
Ngọc Nguyên nhỏ giọng lầm bầm: “Nhìn dáng vẻ lằng lơ quyến rũ của nàng ta kìa, đừng có bảo là bị hồ ly tinh nhập rồi nhé.”
 
Liễu phu nhân trừng mắt nhìn Ngọc Nguyên một cái, nàng ta mới ngậm miệng lại.
 
Ngô đạo trưởng vuốt râu: “Mệnh cách của tứ tiểu thư vốn không tôn quý bằng tam tiểu thư, có lẽ là bình thường hay tu thân dưỡng tính, suy nghĩ đơn thuần, được ông trời phù hộ, nên mệnh cách của nàng ấy cũng vì thế mà có chuyển biến. Theo như bần đạo thấy, cái chết của nha hoàn trong quý phủ, chắc hẳn không liên quan gì đến tứ tiểu thư.”
 
“Không liên quan?”
 
Liễu phu nhân nghe vậy thì bán tín bán nghi. Mặc dù Ngọc Ngưng không được nuôi dạy bên người Liễu phu nhân, nhưng cũng coi như là trưởng thành dưới mí mắt bà ta. Bà ta không thể không thừa nhận, từ nhỏ đến lớn Ngọc Ngưng đều rất ngoan ngoãn, cũng có chút thông minh, không phải là loại sẽ chủ động đi hại người khác.
 
Nhưng Liễu phu nhân và Lan Chi quả thật xảy ra chuyện ngay sau khi làm Ngọc Ngưng bị thương.
 
Chẳng lẽ tất cả đều là trùng hợp?
 
Sau khi nghe nói Ngọc Ngưng có lẽ được ông trời phù hộ, Ngọc Nguyên cũng bị kích thích, nàng ta nói: “Số mệnh nàng ta tốt vậy sao?”
 
Ngô đạo trưởng chỉ cười mà không nói.
 
Liễu phu nhân lại nói: “Đạo trưởng có biện pháp nào để trừ tà không? Với tình hình hiện tại ở trong phủ, ta sợ rằng sau này ai cũng sẽ bị quỷ quái mưu hại.”
 
Ngô đạo trưởng không tìm ra được nguyên do đám quỷ quậy phá ở Nam Dương Hầu phủ là gì, mặc dù trực giác nói cho ông ta biết chuyện này có liên quan đến Ngọc Ngưng, hơn khí tức trên người Ngọc Ngưng quả thật vô cùng kỳ quái, Ngô đạo trưởng nói: “Bần đạo có mấy lá bùa trừ tà, phu nhân và tiểu thư cứ mang theo bên người, có thể xua đuổi tà ma, ngăn chặn tai hoạ.”
 
Liễu phu nhân cắn răng lại tiêu mấy trăm lượng để mua mấy lá bùa từ trong tay đạo trưởng. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Sau khi tiễn Ngô đạo trưởng rời đi, Ngọc Nguyên mới lẩm bẩm: “Nương, người nói sao Ngọc Ngưng lại được ông trời phù hộ chứ? Sau này nếu như số mệnh nàng ta càng ngày càng tốt, chúng ta đối xử với nàng ta như vậy, chờ nàng ta có quyền có thế rồi liệu có quay lại báo thù chúng ta không?”
 
Liễu phu nhân liếc Ngọc Ngưng một cái: “Con ngậm miệng lại, ở trước mặt người ngoài cũng không biết an phận một chút, bình thường ta dạy con như thế nào? Chuyện của Ngọc Ngưng con không cần quan tâm, dù mệnh nàng ta có tốt đi nữa thì có thể tốt hơn con sao? Chỉ cần nó còn ở trong Hầu phủ một ngày, vận mệnh của nó vẫn sẽ nằm trong tay ta. Để hôm nào ta gọi Nham Ca Nhi đến, Ngọc Ngưng cũng nên xuất giá rồi, ta sẽ gả nó cho Nham Ca Nhi.”
 
Ngọc Nguyên nghe Liễu phu nhân nói vậy, trong lòng mới miễn cưỡng tốt hơn một chút.
 
Liễu phu nhân đưa một lá bùa trong tay cho Ngọc Nguyên: “Đi, mười ngày tới này con đến Phật đường chép kinh đi, trên người bốc mùi hôi thối như vậy, đừng có tùy tiện ra ngoài nữa.”
 

Ngọc Nguyên bĩu môi: “Vâng.”
 
Sau khi Ngọc Nguyên rời đi, Liễu phu nhân bảo nha hoàn mang hoa và trái cây tươi vào trong phòng để át đi mùi hôi thối nồng nặc trên người Ngọc Nguyên.
 
Sau đó, bà ta sai người đến Liễu gia một chuyến, lại bảo hạ nhân đến chốn trăng hoa hưởng lạc kia tìm Nam Dươngg Hầu, xem xem liệu Nam Dương Hầu có bằng lòng trở về không.
 
Trời xẩm tối, Nam Dương Hầu hiếm khi về nhà được một lần. Liễu phu nhân mời Nam Dương Hầu đến Tịnh Nhã Viện dùng bữa.
 
Dù sao Liễu phu nhân cũng là chính thê, bà ta chưởng quản hậu viện bao nhiêu năm nay, lời nói của bà ta trước mặt Nam Dương Hầu cũng có trọng lượng nhất định.
 
Nam Dương Hầu trầm mê tửu sắc bao năm nay, hồi con trẻ là một công tử vô cùng tuấn tú, hiện giờ cơ thể yếu đi rất nhiều, hai mắt cũng có chút vẩn đục.
 
Liễu phu nhân cố ý dặn nhà bếp làm những món Nam Dương Hầu thích ăn, nhìn Nam Dương Hầu dùng bữa, Liễu phu nhân cười tươi nói: “Lâu lắm rồi không gặp Hầu gia, trong lòng thiếp cũng rất nhớ Hầu gia.”
 
Nam Dương Hầu là một người không đáng tin cậy, làm việc cũng không đâu vào đâu, một Nam Dương Hầu phủ lớn như vậy cùng bao nhiêu sản nghiệp ở trong tay ông ta, về cơ bản đều bị ông ta hủy hoại hết.
 
Liễu phu nhân nói: “Hầu gia, nhà mẹ đẻ của thiếp có một đứa cháu trai tên là Nham Ca Nhi, nó có quan hệ không tồi với Đông Thư, khoảng thời gian này sau khi Đông Thư tan học cứ đi theo một đám hồ bằng cẩu hữu cũng không học được gì tốt lành, thiếp đang nghĩ để Nham Ca Nhi đến đây ở hai ngày, bình thường nó siêng năng ham học, để Đông Thư cũng học theo Nham Ca Nhi.”
 
Nham Ca Nhi trong miệng Liễu phu nhân tên là Liễu Thiệu Nham, Liễu Thiệu Nham từng vì đánh nhau với người khác mà bị thương đến mệnh căn, chuyện này không phải là bí mật, chỉ cần nghe ngóng là biết.
 
Mặc dù Nam Dương Hầu chẳng quan tâm mấy đến Ngọc Ngưng, nhưng Ngọc Ngưng cũng là nữ nhi của ông ta, giờ Liễu phu nhân lại chủ đồng đề nghị gả nữ nhi của Nam Dương Hầu cho đứa cháu trai bị thương đến mệnh căn của mình, điều này không được ổn cho lắm.
 
Liễu phu nhân muốn để Liễu Thiệu Nham đến Nam Dương Hầu phủ chơi hai này, trong mấy ngày này kiểu gì cũng có cơ hội để Ngọc Ngưng và cậu ta gặp gỡ nhau. Nam nữ thụ thụ bất thân, chỉ cần hơi giở chút thủ đoạn, cứ nói Ngọc Ngưng quyến rũ Liễu Thiệu Nham, bị Liễu phu nhân bắt được, phía Bạch thị với Ngọc Ngưng không chỉ đuối lý, mà còn phải để Ngọc Ngưng gả cho Liễu Thiệu Nham.
 
Nam Dương Hầu nói: “Đứa trẻ đó bao nhiêu tuổi rồi? Nếu như ngang ngửa Đông Thư, trực tiếp vào phủ ở nghe chừng không ổn lắm đâu?”
 
Nam Dương Hầu phủ nhiều tiểu thiếp, ông ta lo lắng tiểu thiếp của mình sẽ vụng trộm với người khác hơn bất cứ ai.
 
Tùy tiện để Liễu phu nhân dẫn cháu trai đằng ngoại của mình đến phủ ở, Nam Dương Hầu quả thật không yên tâm.
 
Liễu phu nhân nói: “Cứ để nó ở cùng với Đông Thư. Hầu gia yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, nếu như Nham Ca Nhi phạm phải sai lầm gì, Hầu gia cứ trừng phạt thiếp.”
 
Liễu phu nhân đã nói đến vậy rồi, Nam Dương Hầu cũng không từ chối được nữa.
 

Sau khi dùng bữa xong, Nam Dương Hầu không muốn qua đêm ở chỗ Liễu phu nhân. Nhan sắc Liễu phu nhân giờ đã tàn phai, Nam Dương Hầu ở bên ngoài toàn tìm những cô nương mười mấy tuổi vô cùng xinh đẹp, cũng không muốn ở lại đây nữa, chỉ muốn qua chỗ tiểu thiếp mình mới nạp về.
 
Vì vậy, ông ta bèn viện cớ rời đi.
 
Liễu phu nhân biết rõ tính tình của Nam Dương Hầu, Nam Dương Hầu tôn trọng bà ta, bằng lòng đáp ứng bà ta một số chuyện, nhưng lại không yêu bà ta, người ông ta yêu luôn là những nữ nhân trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Nam Dương Hầu ra khỏi Tịnh Nhã Viện, đi về phía viện tử của di nương mình mới nạp về, khi đi ngang qua Mai Hoa Uyển, ông ta vô tình bắt gặp Ngọc Ngưng và nhũ mẫu vừa nói chuyện vừa đi ra.
 
Tầm mắt của Nam Dương Hầu lập tức bị Ngọc Ngưng thu hút.
 
Ông ta quyến luyến chốn hồng trần lâu như vậy, đã từng gặp không biết bao nhiêu mỹ nữ, nhưng Ngọc Ngưng lại là người đẹp nhất Nam Dương Hầu từng gặp.
 
Tư thái của Ngọc Ngưng nhẹ nhàng uyển chuyển, thân hình mảnh mai, nhưng phía trước lại vô cùng đầy đặn, mái tóc màu mực vừa dài vừa dày, mượt mà như gấm vóc xõa tung sau lưng. Nàng có gương mặt trắng hồng như cánh hoa đào, bởi vì đổ mồ hôi nên trông càng e thẹn, trên người nàng còn tỏa ra hương hoa nhàn nhạt, thanh ngát mê người, có thể khiến người ta tê dại đến tận xương tủy.
 
Nam Dương Hầu rất lâu không đến chỗ Bạch thị, dù có đến cũng vội vã rời đi, Bạch thị một năm chẳng gặp Nam Dương Hầu được mấy lần, Ngọc Ngưng cũng hiếm khi gặp được ông ta.
 
Trước kia khi Ngọc Ngưng tuổi còn nhỏ, Nam Dương Hầu chẳng đến thăm nàng được mấy lần.
 
Nhũ mẫu khẽ hô lên: “Hầu gia.”
 
Ngọc Ngưng cũng chú ý đến nam nhân ăn mặc lụa là này, nàng không hề thân thuộc với Nam Dương Hầu, trong ấn tượng của nàng, Nam Dương Hầu cũng không thân thiết với mình, coi nàng là tai tinh khắc phụ, vẫn luôn tránh xa nàng.
 
Nàng cũng khẽ gọi: “Phụ thân.”
 
Hai tiếng phụ thân này như dội một gáo nước lạnh vào người Nam Dương Hầu, Nam Dương Hầu lại nhìn chằm chằm Ngọc Ngưng thêm mấy lần nữa.
 
Dung mạo có mấy phần tương tự Bạch thị, nhưng lại không giống lắm, nàng còn đẹp hơn Bạch thị hồi còn trẻ gấp mấy lần.
 
Nam Dương Hầu do dự trong chốc lát: “Là Ngọc Ngưng à?”
 
Ngọc Ngưng khẽ gật đầu.
 

Nam Dương Hầu nghĩ hình như cũng phải hai năm rồi mình chưa đến chỗ Bạch thị, do dự một lúc, sau đó đi vào Mai Hoa Uyển tìm Bạch thị.
 
Trước khi đi ông ta còn ngoái lại ngắm nhìn bóng lưng của Ngọc Ngưng.
 
Ông ta không ngờ được rằng Ngọc Ngưng đã lớn đến vậy rồi, lại còn rất xinh đẹp nữa.
 
Trên chốn quan trường, Nam Dương Hầu chẳng hề thuận lợi, ông ta cũng không đặt tâm tư ở đó, chỉ muốn vui chơi hưởng lạc. Nhưng lúc hưởng lạc ông ta cũng biết rõ trong nhà không còn bao nhiêu thứ cho mình phung phí nữa rồi. Trong phủ, mấy di nương chen chúc trong cùng một viện tử, ngoại trừ Liễu phu nhân, đãi ngộ của những người khác đều không được tốt lắm, vừa nãy nhìn Ngọc Ngưng, nàng ăn mặc còn không bằng đám nha hoàn có thể diện ở trong nhà các vương công quý tộc.
 
Nam Dương Hầu biết Ngọc Ngưng đẹp đến nhường nào, chỉ là đây là nữ nhi của mình, ông ta không thể ra tay vì luân thường đạo lý, nhưng ông ta có thể dâng Ngọc Ngưng cho người khác.
 
Hiện nay Tể tướng nắm quyền trong triều, ông ta có thể dâng Ngọc Ngưng cho Tể tướng, An Vương gia nắm trong tay trọng binh, dâng cho An Vương gia cũng không tồi, còn cả Ngụy Vương gia nữa, Ngụy Vương gia là Hoàng thúc của Hoàng đế, trong nhà lắm tài nhiều của, trong triều cũng có thế lực, một trong ba người này chỉ cần vung tay là đủ để Nam Dương Hầu phủ đông sơn tái khởi.
 
Nhưng Tể tướng nay đã sáu mươi, An Vương gia năm mươi ba, Ngụy Vương gia năm mươi mốt, ba người này còn lớn tuổi hơn cả An Dương Hầu, thê thiếp trong nhà nhiều vô số kể, tranh đấu trong hậu viện còn kịch liệt hơn cả Nam Dương Hầu phủ.
 
Nam Dương Hầu phủ hoàn toàn không quan tâm đến điều này, điều ông ta quan tâm là nên làm thế nào để dâng Ngọc Ngưng cho một trong ba người này.
 
Nhưng giờ ông ta cứ giữ ý tưởng này trong đầu, đi vào tìm Bạch thị trước đã.
 
Bạch thị cơm canh đạm bạc, mặc dù thân hình gầy yếu nhưng lại trông không già, vẫn giống như hồi đôi mươi, Nam Dương Hầu nhìn gương mặt này của Bạch thị, so với Liễu phu nhân thì vừa mắt ông ta hơn nhiều. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Buổi tối, sau khi Ngọc Ngưng tắm rửa xong bèn lên giường đi ngủ, nàng với Bạch thị chỉ ở cách nhau một bức tường, cách âm của bức tường cũng chẳng ra làm sao, âm thanh ở cách vách nhanh chóng truyền vào tai Ngọc Ngưng.
 
Ngọc Ngưng bỗng cảm thấy ghê tởm đến lạ, tuy rằng bên đó là phụ mẫu mình, nhưng từ tận đáy lòng nàng không biết tại sao lại có cảm giác như vậy.
 
Nam Dương Hầu suốt ngày ăn chơi đàng điếm, ở trên giường cũng có rất nhiều chiêu trò, đây cũng là lý do nữ nhân trong phủ hết lòng hết dạ với ông ta đến vậy. Bạch thị ngày thường đoan trang ở dưới thân ông ta cũng trở nên lẳng lơ hơn.
 
Ngọc Ngưng tìm hai miếng vải vụn nhét vào tai, nhưng vẫn không ngủ được.
 
Thật ra nàng cũng muốn có một chỗ ở riêng như Ngọc Nguyên, nàng không cần nhiều người hầu hạ, chỉ cần nơi đó yên tĩnh, hoàn toàn thuộc về bản thân mình, không xuất hiện tình cảnh gượng gạo như hiện giờ là được.
 
Lúc nàng đang suy nghĩ vẩn vơ, trong đầu Ngọc Ngưng bỗng nảy ra một suy nghĩ, nếu như nàng có thể nghe thấy tiếng của Nam Dương Hầu và Bạch thị, vậy thì hai đêm trước, liệu Bạch thị có thể nghe thấy tiếng của nàng và Quân Dạ không?
 
Quân Dạ không điêu luyện được như Nam Dương Hầu, Ngọc Ngưng chỉ cảm thấy đau, cơn đau như muốn giày vò tâm can, đau đến mức không thể chịu nổi xin tha. Nhưng mỗi lần vậy giường của nàng lại kêu cót ca cót két, âm thanh rất lớn.
 
Sắc mặt Ngọc Ngưng khẽ thay đổi, nàng từ trên giường ngồi dậy.
 
Bên giường bỗng xuất hiện một người.
 
Quân Dạ vẫn mặc áo bào màu mực, mái tóc màu mực xõa tung, gương mặt anh tuấn cũng bị mặt nạ che mất.

 
Dù không nói chuyện hắn cũng có khí thế rất mạnh, sát khí trên người rất nặng, khiến người khác cảm thấy sợ hãi thần phục.
 
Ngọc Ngưng co rúm người lại: “Minh...Minh vương...”
 
Quân Dạ vươn tay lấy hai mảnh vải bịt tai Ngọc Ngưng xuống. Lần này nàng không nghe thấy âm thanh ở phòng đối diện nữa rồi.
 
Ngọc Ngưng mở to mắt: “Có chuyện gì vậy?”
 
Nàng có một gương mặt ngây thơ, đầu óc cũng quả thật đơn giản ngây thơ. Đúng là vừa ngu vừa ngốc.
 
Quân Dạ nói: “Bổn vương dùng thuật cách âm.”
 
Ngọc Ngưng thở phào một hơn: “Hai đêm trước ngươi cũng dùng đúng không?”
 
“Bổn vương không có sở thích để người khác nghe chuyện giường chiếu của mình.” Tay Quân Dạ luồn vào trong vạt áo của Ngọc Ngưng, làn da nàng mịn màng, mướt như Dương Chi Bạch Ngọc, nhưng lại vô cùng mềm mại, chỉ mới chạm vào thôi mà tay như thể bị hút vào trong. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Cả người Quân Dạ không có nhiệt độ, nhưng hắn vẫn có xúc giác.
 
Ngọc Ngưng đỏ bừng mặt, hai mắt nàng ngấn lệ, kéo tay của hắn ra nói: “Đêm nay có thể không làm được không? Ta... Ta không muốn.”
 
“Nàng từng muốn à?”
 
Ngọc Ngưng: “...”
 
Được thôi, nàng quả thật chưa từng muốn bao giờ.
 
Quân Dạ lạnh giọng nói: “Ngủ đi, đêm nay bổn vương không có tâm trạng lâm hạnh nàng.”
 
Hắn giống như một tảng băng ngàn năm, nằm bên cạnh Ngọc Ngưng khiến nàng lạnh đến mức không ngủ nổi.
 
Thật ra Quân Dạ có điều không hiểu, theo lý mà nói, sau lần đầu tiên Ngọc Ngưng đã phải thụ thai rồi, sau nhưng hai đêm triền miên mà cơ thể nàng lại không có dấu hiệu gì.
 
Ngọc Ngưng không phải không thể mang thai, không biết là đã xảy ra sai sót ở đâu.
 
Ngọc Ngưng mặt đỏ tai hồng, ấp a ấp úng nói: “Ngươi cứ sờ người ta như vậy, ta... ta không ngủ được.”
 
Sắc mặt Quân Dạ càng tối hơn: “Nhịn đi.”
Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận