Phu quân minh vương của ta

Khi nàng trở lại Mai Hoa Uyển, hoa trên cây đào giữa sân đã sắp rụng hết, hai hôm trước mưa gió bão bùng đã làm hoa rụng rất nhiều, trên mặt đất vẫn còn cánh hoa chưa được quét dọn sạch sẽ, lá cây xanh non mơn mởn cũng vươn mình xòe khắp các cành.
 
Ngọc Ngưng ngẩng đầu nhìn, bầu trời trong xanh, biêng biếc như đã được gột rửa, ánh nắng rực rỡ ấm áp chiếu rọi khắp chốn. Nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy lạnh giá.
 
Khi nàng trở về phòng, Bạch thị đang nhắm mắt nằm trên giường, gương mặt xinh đẹp nhưng lại tái nhợt.
 
Ngọc Ngưng nắm chặt lấy tay Bạch thị, tựa đầu vào lồng ngực bà.
 
Bạch thị làm việc thiếu quyết đoán, tính tình lại yếu đuối nhát gan, nhưng bà vẫn là người đối xử tốt nhất với Ngọc Ngưng trên thế gian này, cho nàng sinh mệnh, nuôi nàng khôn lớn.
 
Ngọc Ngưng chăm chú ngắm nhìn gương mặt tái nhợt yếu ớt của Bạch thị, ngón tay khẽ vuốt ve gò má bà, ngày trước nàng luôn tin vào nhân quả báo ứng, an ủi bản thân, là do nguyên nhân kiếp trước, mới tạo thành kết quả ngày hôm nay.
 
Nhưng kiếp trước như thế nào, Ngọc Ngưng không hề hay biết, không biết được nguyên nhân thì dựa vào đâu để quyết định hiện tại của nàng?
 
Chỉ có kiếp này mới có thể quyết định kiếp này mà thôi.
 
Rõ ràng Bạch thị chưa từng hại bất cứ ai, không làm chuyện gì thẹn với lòng, nhưng lại phải ở đây chịu đau đớn giày vò, những người thật sự làm chuyện thẹn với lòng lại tiêu dao tự tại.
 
Ánh mắt Ngọc Ngưng dần lạnh đi, nàng cúi đầu khẽ hôn nhẹ lên trán Bạch thị.
 
Buổi trưa Bạch thị tỉnh dậy, Ngọc Ngưng đút cho bà một ít cháo, Bạch thị gắng gượng ăn mấy thìa rồi lại nằm xuống.
 
Cả một ngày trời, Ngọc Ngưng vừa ở bên cạnh chăm sóc Bạch thị, vừa làm công việc may vá thêu thùa, nàng đang vá lại quần áo cũ cho Bạch thị, kể từ khi Ngọc Ngưng nhớ được mọi chuyện, hai người rất ít khi có quần áo mới, chẳng bao giờ đẹp đẽ lóa mắt được như Liễu phu nhân và Ngọc Nguyên.
 
Rõ ràng là cùng một phụ thân, rõ ràng là sinh ra trong cùng một nơi, nhưng đãi ngộ của nàng và Ngọc Nguyên lại khác nhau một trời một vực. Ngọc Ngưng cũng không đố kỵ gì với Ngọc Nguyên, nàng chỉ cảm thấy buồn thôi.
 
Chờ đến tối, Ngọc Ngưng thấy Bạch thị đã chìm vào giấc ngủ mới trở lại phòng mình.
 
Quân Dạ chỉ xuất hiện vào buổi tối.
 
Nàng lên giường nằm không đến hai khắc thì đã cảm thấy cái lạnh quen thuộc.
 

Mỗi lần Quân Dạ xuất hiện, cả căn phòng cứ như thể rơi vào trong hầm băng vậy.
 
Ngọc Ngưng mở mắt ra, ngồi dậy, mái tóc dài của nàng xõa tung, không dùng trâm cố định lại, mái tóc màu mực vừa dài vừa dày, càng làm tôn thêm gương mặt nhỏ nhắn trắng mướt như ngọc, ngũ quan tinh xảo của nàng.
 
Dù là ở Minh giới mỹ nữ nhiều vô số kể cũng hiếm khi gặp được tuyệt sắc mỹ nhân như Ngọc Ngưng, chứ đừng nói đến nhân gian. Liễu phu nhân và Ngọc Nguyên đố kỵ với nàng cũng không phải không có nguyên do.
 
Quân Dạ không phải hòa thượng, hắn cũng không tu Vô Tình Đạo, chỉ là khả năng kiềm chế của hắn cao, không gần nữ sắc mà thôi.
 
Nhưng Ngọc Ngưng lại khác, mùi hương trên người nàng là sức hấp dẫn chí mạng với chúng quỷ Minh giới, sau khi phát sinh quan hệ, Quân Dạ ngửi thấy mùi hương trên người nàng như thể ngửi thấy một loại thuốc kích tình vậy.
 
Nàng vẫn chưa thụ thai.
 
Quân Dạ ôm eo Ngọc Ngưng, chầm chậm cởi y phục của nàng, lần này Ngọc Ngưng không phản kháng, nàng ngả vào lòng Quân Dạ: “Minh vương, ta phải làm thế nào mới có thể khiến ngươi hài lòng?”
 
Ánh mắt Quân Dạ tối lại: “Nghĩ thông rồi?”
 
Nghĩ không thông cũng không được, Ngọc Ngưng cần hắn, không ai giúp nàng cả, Quân Dạ là hy vọng duy nhất của nàng.
 
Vào khoảnh khắc rơi xuống vách núi, người khác có thể tóm được một nhánh cây, nhưng Ngọc Ngưng lại chỉ tóm được một con rắn độc. Dù nàng biết rắn độc chết người, nhưng vì để có thể sống lâu hơn một chút, nàng vẫn sẽ coi rắn độc là cọng rơm cứu mạng của mình.
 
Ngọc Ngưng gật đầu: “Nương ta bệnh rồi, bà ấy cần được chữa trị. Sức khỏe nương ta vẫn luôn không tốt, ta sợ bà ấy rời xa ta.”
 
Tất cả con người sau khi chết đi đều sẽ đến Minh giới.
 
Minh vương không muốn một người nào đó chết, vậy thì người đó sẽ sống mãi, thậm chí có thể vĩnh viễn dừng lại ở độ tuổi mà Minh vương muốn.
 
Quân Dạ bỏ mặt nạ xuống, trên gương mặt anh tuấn của hắn xuất hiện một nụ cười quỷ dị: “Được, bổn vương đồng ý với nàng.”
 
Chiếc mặt nạ màu mực này qua tay Quân Dạ thì biến thành một miếng ngọc cổ màu mực, hắn đeo miếng ngọc lên cổ Ngọc Ngưng: “Sau này nếu cần giúp đỡ thì nhỏ một giọt máu của nàng lên trên miếng ngọc, bổn vương sẽ xuất hiện.”
 
Ngọc Ngưng vuốt ve miếng ngọc lành lạnh này, khẽ gật đầu.

 
Trong đôi mắt dài hẹp của Quân Dạ lóe lên tơ máu đỏ sẫm, hắn nắm lấy tay Ngọc Ngưng: “Thật sự bằng lòng làm hài lòng bổn vương rồi?”
 
Ngọc Ngưng gật đầu: “Ngươi cho ta thứ ta muốn, ta sẽ bằng lòng.”
 
Quân Dạ cắn ngón tay Ngọc Ngưng, máu tươi chảy ra, sau đó hắn nhỏ máu lên miếng ngọc cổ, giọt máu thấm vào miếng ngọc rồi biến mất không dấu vết.
 
Quân Dạ ôm nàng vào lòng, thân hình hắn cao lớn, Ngọc Ngưng lại nhỏ nhắn xinh xắn, nên nàng hoàn toàn ngồi lọt thỏm trong lòng hắn.
 
Quân Dạ cúi đầu nhìn Ngọc Ngưng: “Đứa trẻ ngoan, ngủ đi.” Hắn biết Ngọc Ngưng sẽ bị hắn đồng hóa, dù có đơn thuần lương thiện đến đâu, trong cơ thể tồn tại thứ của hắn, ở gần hắn thì đều sẽ trở nên xấu xa như hắn.
 
Ngọc Ngưng bối rối chớp mắt, như thể không dám tin Quân Dạ lại bỏ qua cho mình, nhưng cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, Ngọc Ngưng ngủ thiếp đi trong vòng tay của Quân Dạ.
 
Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại Ngọc Ngưng đến thăm Bạch thị, bất ngờ là Bạch thị đã hồi phục sức khỏe, lúc Ngọc Ngưng vào phòng bà đã dậy rồi.
 
Ngọc Ngưng mở to mắt: “Nương, người khỏe rồi sao?”
 
Bạch thị mỉm cười nói: “Tối qua ta mơ một giấc mơ, mơ thấy bản thân mình chết rồi đi đến âm tào địa phủ, nhưng người ta không muốn thu nhận ta nên đã gửi ta trở lại.”
 
Ngọc Ngưng bật cười: “Đúng là một giấc mộng đẹp.”
 
Bạch thị gật đầu đồng ý.
 
Ngọc Ngưng cẩn thận nhìn bà, khí sắc của Bạch thị quả thật đã tốt hơn rất nhiều, làn da trắng hồng, như thể chưa hề bị bệnh vậy. Trong lòng nàng thầm biết ơn Quân Dạ.
 
Sau khi trở về phòng, Ngọc Ngưng lấy miếng ngọc Quân Dạ đưa cho mình ra xem, chắc hẳn đây là ngọc, kết cấu thì giống ngọc, nhưng lúc sờ vào lại lành lạnh, bên trong còn có chút đỏ sẫm.
 
Sức khỏe Bạch thị tốt hơn, tâm trạng Ngọc Ngưng cũng tốt hơn, nàng khẽ hôn một cái lên miếng ngọc.
 
Cùng lúc đó, trong điện Minh vương, Quân Dạ đang lau máu tươi trên tay bỗng khựng lại.

 
Hắn cảm nhận được trên mặt có chút độ ấm. Mềm mại thơm tho, là khí tức riêng có của tiểu cô nương kia.
 
Trong mắt hắn vốn toàn là lệ khí, nhưng giờ đây lệ khí lại bớt đi mấy phần. Cô nhóc ngốc ngếch này, cái gì cũng dám hôn.
 
Nhưng...
 
Ngọc Ngưng cất miếng ngọc cổ đi, lại dọn dẹp phòng ốc một lần nữa, mặc dù nàng là tiểu thư, nhưng lại không cao quý như những tiểu thư nhà khác, nàng chỉ có một nhũ mẫu, không thể việc gì cũng để cho nhũ mẫu làm được, mấy chuyện vặt vãnh hầu như nàng đều tự mình làm.
 
Ngọc Ngưng mở cửa sổ ra, hoa đào ngoài sân đã rụng hết, thời gian nở hoa của hoa đào ngắn, cánh hoa rải rác khắp mặt đất vẫn chưa có người quét.
 
Ngọc Ngưng muốn ra sân quét dọn, nhưng y phục sau gáy bị người khác tóm lấy, cái gáy mềm mại trắng nõn bỗng có cảm giác lành lạnh.
 
Ngọc Ngưng: “Ôi!”
 
Nàng giật nảy mình.
 
Ngọc Ngưng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Quân Dạ.
 
Hiện giờ Ngọc Ngưng vẫn đang tuổi lớn, mặc dù so với những nữ tử cùng tuổi khác thì bình thường, nhưng với Quân Dạ, nàng phải ngẩng đầu lên mới nhìn được mặt hắn.
 
Ngọc Ngưng khẽ hô lên: “Minh vương”, còn chưa nói xong gương mặt nàng đã ửng hồng: “Ta... Ta... Ta...”
 
Quân Dạ từ trên cao nhìn xuống, nghe nàng lắp ba lắp bắp.
 
Ngọc Ngưng biết giữa nàng và Quân Dạ là giao dịch, nàng phải làm Quân Dạ hài lòng, mặc dù hiện giờ nàng vẫn không biết phải làm thế nào, không biết cách để lấy lòng hắn, nhưng nàng biết chắc chắn Quân Dạ sẽ không để bản thân mình phải chịu thiệt.
 
Mặc dù là giao dịch, nhưng nàng vẫn rất biết ơn Quân Dạ, Quân Dạ là người đầu tiên giúp nàng ngoài Bạch thị, không thân không thích nhưng lại đối xử với nàng rất tốt.
 
Ngọc Ngưng cúi đầu: “Ta... đa tạ ngươi, nương ta đã khỏi rồi.”
 
Quân Dạ khẽ hất cằm nàng lên: “Biết được bổn vương lợi hại rồi hả? Có muốn bổn vương giúp ngươi giết hết người trong phủ này không?”
 
Ngọc Ngưng lùi về sau hai bước: “Thôi đừng thì hơn.”
 
Sát nghiệt khó trả, nàng không muốn để Quân Dạ gánh nhiều tội nghiệt như vậy, hơn nữa không phải ai trong phủ cũng xấu xa. Nàng nhát gan, có lẽ là do di truyền sự yếu đuối của Bạch thị, từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến việc muốn mạng người khác.

 
Ngọc Ngưng nói: “Ta biết ngươi tốt với ta, nhưng ta không muốn nhìn thấy ngươi giết người, có phải ác quỷ tùy tiện giết người sẽ bị trừng phạt không?”
 
“Bổn vương không bị.” Quân Dạ thấy nàng do dự, thiếu quyết đoán hệt như nữ nhân ngu ngốc ở phòng bên cạnh, sắc mặt không khỏi trở nên lạnh lùng: “Nàng thật sự không muốn tất cả bọn chúng chết đi à?”
 
Ngọc Ngưng lắc đầu: “Ta chỉ muốn rời khỏi Nam Dương Hầu phủ, dẫn theo nương ta, tìm một nơi nào đó yên ổn sống qua ngày, không lo cơm ăn áo mặc, không ai ức hiếp ta, ta cũng không ức hiếp ai...”
 
Nàng cụp mắt xuống, lại nói câu cuối cùng: “... Rồi sinh cho ngươi một đứa bé nữa.”
 
Quân Dạ cũng không ép nàng: “Được.”
 
Ngọc Ngưng ngẩng đầu lên.
 
Hắn có gương mặt tuấn mỹ, hai mắt sâu không thấy đáy, đang cúi đầu nhìn chăm chú đôi mắt ngấn nước của Ngọc Ngưng: “Bổn vương sẽ thực hiện tâm nguyện của nàng, những ngày tới đây nàng cứ làm theo những gì bổn vương phân phó.”
 
Ngọc Ngưng gật đầu, mỉm cười với Quân Dạ.
 
Đây là lần đầu tiên nàng cười với Quân Dạ, nàng cười lên thật sự rất đẹp, đôi mắt như thể lấp lánh ánh sao, tiểu cô nương này từ nhỏ đến lớn toàn sống trong cái khổ, nhưng lại có thể giữ được sự lương thiện và niềm hy vọng hiếm có.
 
Tiếc là nàng lại theo một tên ác quỷ máu lạnh vô tình như hắn.
 
Quân Dạ chỉ vào mặt mình: “Hôn chỗ này.”
 
Nàng vừa mới cập kê, vẫn còn đang tuổi lớn, Quân Dạ quả thật quá cao, nàng chỉ đứng đến ngực hắn, có muốn hôn cũng không với tới.
 
Ngọc Ngưng nhón chân lên, còn Quân Dạ thì hơi cúi người xuống.
 
Đôi môi mềm mại ẩm ướt của nàng khẽ chạm vào gò má hắn, xúc cảm giống hệt vừa nãy.
 
Quân Dạ bế nàng lên: “Sau này muốn gặp bổn vương thì cứ hôn một cái lên ngọc cổ.”
 
Ngọc Ngưng sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu.
 
Chẳng trách ban ngày ban mặt Quân Dạ lại bỗng dưng xuất hiện, chẳng lẽ là do vừa nãy nàng hôn miếng ngọc nên gọi hắn đến sao?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận