Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia.
Sau khi Quân Dạ rời đi, Ngọc Ngưng chỉnh trang lại y phục của mình, rồi ra ngoài dùng bữa sáng với Bạch thị.
Bệnh tình của Bạch thị bất ngờ tốt lên, cơ thể hồi phục sức khỏe, bà cũng tự cảm thấy rất bất ngờ, nhưng đây cũng là một chuyện vui.
Bà gắp một miếng dưa muối lên để vào bát: “Lần này cũng kỳ lạ thật đấy, xem ra là ông trời thương xót, người cả đời không làm chuyện thẹn với lòng, lấy đức báo oán, đối xử tốt với người khác, rồi cũng sẽ được ông trời thương xót.”
Ngọc Ngưng yên lặng dùng bữa, Bạch thị nói gì nàng cũng chỉ gật đầu.
Chuyện Bạch thị bị Triệu di nương chọc tức đổ bệnh, sau đó sức khỏe lại bỗng trở nên tốt hơn nhanh chóng truyền đến tai Liễu phu nhân.
Liễu phu nhân còn mong Bạch thị chết sớm một chút, Bạch thị mà chết, Ngọc Ngưng còn có một mình lẻ bóng lại càng đáng thương hơn, đến lúc đó Liễu phu nhân lại càng dễ giày vò nàng. Nhưng tình hình này xem ra Bạch thị mạng lớn thật đấy.
Liễu phu nhân không cam lòng, lại sai nha hoàn đến chỗ Triệu di nương khiêu khích. Triệu di nương chẳng phải người thiện lành gì, nàng ta vừa đẹp lại vừa trẻ, hầu như lần nào Nam Dương Hầu về cũng sủng ái nàng ta. Chính bởi vì được Nam Dương Hầu sủng nên tính cách nàng ta mới kiêu ngạo, vô pháp vô thiên như vậy, ngoại trừ Liễu phu nhân là không dám chọc vào ra, những di nương khác chỉ cần nàng ta nhìn không thuận mắt là trực tiếp động tay động chân vả mặt người ta.
Nha hoàn dưới trướng Liễu phu nhân cầm tiền đến mua chuộc nha hoàn, nhũ mẫu bên cạnh Triệu di nương, thì thầm dặn dò mấy câu, bảo bọn họ cứ nói xấu về Ngọc Ngưng và Bạch thị trước mặt Triệu di nương.
Mặc dù nha hoàn và nhũ mẫu bên cạnh Triệu di nương khó xử, nhưng lại tiếc chỗ ngân lượng này, nên đều gật đầu đồng ý.
Nhưng trên thực tế, tình trạng của Triệu di nương không được tốt lắm.
Buổi tối hôm trước nàng ta mơ thấy ác mộng, mơ thấy mình xuống địa ngục, bị hai Minh sai một đen một trắng kéo đi, trong địa ngục đâu đâu cũng là lửa cháy bừng bừng, nàng ta cảm thấy mình bị lửa thiêu đốt, nhưng khi tỉnh dậy lại thấy cả người lạnh toát vô lực.
Sáng hôm sau nha hoàn và nhũ mẫu lại nhắc đến Bạch thị trước mặt nàng ta.
Triệu di nương gắng gượng xuống giường, sau khi rửa mặt chải đầu xong, dù đã trang điểm nhưng gương mặt nàng ta vẫn tái nhợt, nha hoàn ở bên cạnh Triệu di nương nói: “Nghe nói Bạch di nương khỏi bệnh rồi ạ.”
Nàng ta đập phá đồ đạc ở chỗ Bạch di nương, đến ngày hôm sau thì nghe tin Bạch di nương đổ bệnh, nên trong lòng Triệu di nương cảm thấy rất sảng khoái.
Triệu di nương lúc này đầu váng mắt hoa, cả người đều yếu ớt vô lực, nàng ta khẽ “Ừ” một tiếng: “Bạch thị đúng là mạng lớn thật đấy.”
Nha hoàn lại nói: “Chuyện Bạch di nương tranh giành sủng ái với người không thể dễ dàng cho qua như vậy được. Nếu như tùy tiện cho qua, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy người dễ ức hiếp, chờ hôm nào Hầu gia trở về, lại có người đến giành Hầu gia với người.”
Triệu di nương cũng nghĩ như vậy, nhưng tiếc là lúc này nàng ta yếu đến mức kiệt sức, cả người đều cảm thấy vô cùng khó chịu, dùng bữa xong bèn sai nha hoàn đi tìm đại phu đến khám.
Đại phu bắt mạch cho Triệu di nương, nhưng không kiểm tra ra vấn đề gì, bèn kê hai thang thuốc bổ, dặn Triệu di nương ở yên trong phòng tĩnh dưỡng, hai ngày tới gió lớn, cố gắng đừng ra khỏi cửa.
Triệu di nương chỉ quan tâm đến cơ thể của mình, cũng không có thời gian để ý đến Bạch thị nữa, nàng ta vừa nhắm mắt thì lại mơ thấy bị ác quỷ quấn thân, mở mắt ra thì toàn thân vô lực. Tình trạng này cứ kéo dài liên tục nửa tháng, trong khoảng thời gian đó Nam Dương Hầu có trở về một lần, ông ta vừa nhìn thấy Triệu di nương gầy xọp hẳn đi, có lẽ sắp chết vì bệnh đến nơi, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, bèn đi đến chỗ một di nương trẻ tuổi khác.
Nửa tháng sau, chờ đến khi Triệu di nương khỏe lại, nàng ta đã quên hết những chuyện mình làm với Bạch thị, chỉ muốn nhanh chóng bồi bổ bản thân, chiếm lại trái tim của Nam Dương Hầu.
Liễu phu nhân muốn thông qua Triệu di nương để tính toán với Bạch thị nhưng không thành, mà bà ta lại không muốn đích thân ra tay với Bạch thị. Nữ nhân trong phủ rất nhiều, khó tránh khỏi sẽ có mấy người tâm tư nhỏ nhen thích gây chuyện. Nhưng Bạch thị và nữ nhi của bà an phận thủ thường mà vẫn bị Liễu phu nhân hại, lỡ như để lộ ra sơ hở gì đó bị di nương nào đó nắm được nói trước mặt Nam Dương Hầu, Nam Dương Hầu biết bà ta lòng dạ ác độc, ngay cả Bạch thị an phận nhất phủ cũng hãm hại, chắc chắn bà ta sẽ mất đi lòng tin của Nam Dương Hầu.
Vốn dĩ Liễu phu nhân nhan sắc đã tàn phai, không được như những người mới đến, nếu như lại thêm lòng dạ ác độc, làm ra chuyện gì không phù hợp với thân phận của mình thì ngay cả chút tôn trọng của Nam Dương Hầu dành cho chính thê là bà ta cũng mất hết.
Vậy nên Liễu phu nhân muốn hại người, chỉ có thể mượn đao giết người.
Bà ta tạm thời gác lại ý định lấy mạng Bạch thị, trước tiên bà ta muốn gả Ngọc Ngưng cho Liễu Thiệu Nham đã.
Trong khoảng thời gian này Nam Dương Hầu có quay về một lần, cũng đến dùng bữa tối với Liễu phu nhân, Liễu phu nhân cũng nghe ra được một chút tin tức từ trong miệng của Nam Dương Hầu.
Nam Dương Hầu muốn dâng Ngọc Ngưng cho An Vương gia hoặc Ngụy Vương gia.
An Vương gia và Ngụy Vương gia đều đã lớn tuổi, còn có cả tôn nữ ngang ngửa Ngọc Ngưng, theo lý mà nói đây không phải là một nơi tốt lành gì.
Nhưng tiếc là Liễu phu nhân không muốn để Ngọc Ngưng đến An Vương phủ hay Ngụy Vương phủ. An Vương gia và Ngụy Vương gia có thế lực rất lớn trong triều, với nhan sắc của Ngọc Ngưng, dù rơi vào trong tay ai cũng sẽ được sủng ái. Có những nam nhân lớn tuổi rất dễ làm ra những chuyện hồ đồ vì những cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, nếu như bọn họ biết mình đối xử hà khắc với Ngọc Ngưng...
Liễu phu nhân khẽ rùng mình.
Bà ta mỉm cười với Nam Dương Hầu: “Hầu gia, An Vương gia và Ngụy Vương gia đều lớn tuổi rồi, mặc dù Ngọc Ngưng không phải do thiếp sinh, nhưng thiếp vẫn luôn coi nó là nữ nhi thân sinh của mình, dâng nữ nhi thân sinh của mình đến phủ bọn họ...”
Nam Dương Hầu sa sầm mặt: “Nàng coi Ngưng Nhi là nữ nhi thân sinh, vậy Ngưng Nhi ăn gì mặc gì dùng gì, còn Nguyên Nhi ăn gì mặc gì dùng gì?”
Dù Nam Dương Hầu không ở nhà, nhưng không có nghĩa ông ta là một người hồ đồ.
Liễu phu nhân có chút xấu hổ nói: “Nhưng đây là vấn đề đại sự, thiếp không muốn bạc đãi Ngưng Nhi.”
“Ta cũng chỉ vì muốn tốt cho Nam Dương Hầu phủ thôi.” Nam Dương Hầu nói: “Sau khi ta ra đi thì sẽ không còn Nam Dương Hầu phủ nữa, Ngưng Nhi với được cành cao, nói không chừng sau này có thể đem lại chút vinh quang cho phủ ta.”
Liễu phu nhân biết Nam Dương Hầu đã hạ quyết tâm, trong tình huống này, dù bà ta có nói gì đi chăng nữa Nam Dương Hầu cũng sẽ không bị lung lay.
Sau đó Nam Dương Hầu đi đến viện tử của người khác, cả đêm Liễu phu nhân cứ trằn trọc mãi không ngủ được.
Ngày hôm sau, Liễu phu nhân gọi Liễu Thiệu Nham và Ngọc Đông Thư đến chỗ mình dùng bữa.
Liễu Thiệu Nham và Ngọc Đông Thư trạc tuổi nhau, có lẽ là do bị thương nơi nào đó nên giữa hai lông mày của Liễu Thiệu Nham cứ có chút u ám.
Trên thực tế, tâm lý của Liễu Thiệu Nham cũng có chút vặn vẹo. Cậu ta bị thương đến mệnh căn, biết rằng bản thân bất lực, càng như vậy trong lòng cậu ta lại càng khó chịu, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp là muốn hành hạ.
Liễu phu nhân liếc nhìn hai đứa trẻ.
Cả hai đều không công thành danh toại, ở Quốc Tử Giám cũng không chăm chỉ đèn sách, cả ngày chỉ nghĩ đến việc chơi bời lêu lổng. Liễu gia dần lụn bại, Liễu Thiệu Nham cũng không ăn mặc sang trọng quý phái được như những thiếu niên khác, cả người trông cứ hèn hạ thấp kém.
Sau khi dùng bữa, Liễu phu nhân để Ngọc Đông Thư trở về trước, bảo rằng có chuyện riêng muốn nói với Liễu Thiệu Nham.
Liễu Thiệu Nham nhìn Liễu phu nhân, không biết bà ta đang có chủ ý gì.
Liễu phu nhân nắm tay Liễu Thiệu Nham, nói: “Đứa trẻ ngoan, có phải trong nhà vẫn chưa sắp xếp hôn sự cho con đúng không?”
Liễu Thiệu Nham nghe thấy câu hỏi này, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu: “Vẫn chưa ạ.”
“Cô cô vẫn luôn lo cho con. Nguyên muội muội của con là đích nữ, Hầu gia không nỡ gả nó đến Liễu gia, cô cô có ý gả Nguyên muội muội của con cho Trần Vương thế tử, theo lý mà nói, biểu huynh biểu muội là hợp nhất, cô cô cảm thấy rất khó chịu, nên muốn gả một nữ nhi khác của mình cho con.”
Liễu phu nhân tiếp tục nói: “Trong phủ có một di nương sinh được một nữ nhi, còn xinh đẹp hơn cả Nguyên muội muội của con. Cái gì nó cũng nghe lời ta, ta gả nó cho con nó không dám không nghe đâu, nhưng tiếc là nương nó có ý khác, sẽ ngăn cản không cho nó gả. Xẩm tối nay, cô cô sẽ sắp xếp để nó đến hoa viên, con thử đi xem xem có bằng lòng không, rồi nói với nó mấy câu.”
Nam nữ thụ thụ bất thân, Liễu Thiệu Nham từng gặp Ngọc Nguyên, nhưng cũng chỉ mới gặp mặt hai lần, chưa kịp nói lời nào. Cậu ta nghe Liễu phu nhân nói Ngọc Ngưng còn xinh đẹp hơn cả Ngọc Nguyên, không khỏi có chút rung động.
Liễu phu nhân thấy sắc mặt Liễu Thiệu Nham thay đổi, lại càng hài lòng hơn, tiếp tục khuyên bảo.
Chờ đến khi Liễu Thiệu Nham rời đi, tảng đá đè nặng trong lòng Liễu phu nhân cuối cùng cũng đã biến mất.
Phần còn lại thì dễ sắp xếp rồi.
Dù Ngọc Ngưng và Liễu Thiệu Nham không có gì cả, Liễu phu nhân đi qua đó, chỉ cần nhìn thấy hai người ở cạnh nhau, cứ nói chắc nịch là hai người có tư tình, vậy thì mối hôn sự của Liễu Thiệu Nham và Ngọc Ngưng sẽ thành thôi.
Bà ta lại gọi Ngọc Nguyên đến dặn dò một hồi.
Ngọc Ngưng không biết chuyện gì sắp xảy ra với mình, nàng đang ở trong phòng may vá thêu thùa, hiện giờ thời tiết càng ngày càng nóng, y phục mặc mùa hè cũng nên mang ra phơi, tiện thể vá lại những chỗ cần vá.
Đến giữa buổi chiều, có một nha hoàn đến gọi Ngọc Ngưng, nói là một mình Ngọc Nguyên ngắm hoa ở hoa viên buồn chán nên muốn Ngọc Ngưng đến chơi cùng nàng ta.
Ngọc Ngưng biết phía Ngọc Nguyên và Liễu phu nhân tìm mình nhất định sẽ không có chuyện gì tốt, hai người này không có việc gì thì sẽ không tìm đến cửa, nhưng nàng lại không thể từ chối, một khi từ chối, phía Liễu phu nhân chắc chắn sẽ phái nhũ mẫu qua đây dạy dỗ nàng, nói nàng thân phận như thế nào, sau đó sẽ khiển trách luôn cả Bạch thị.
Ngọc Ngưng bỏ đồ trong tay xuống, nàng lo lắng bản thân mình sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa lại nghĩ đến việc Quân Dạ không phải lúc nào cũng rảnh rỗi, dù có rảnh rỗi thật cũng không thể lập tức đến ngay, từ nơi hắn ở đến chỗ mình cũng phải tốn chút thời gian nhất định. Nàng nhớ lần trước dọn dẹp cả gian phòng phải tốn khoảng hai khắc, hai khắc chắc hẳn là khoảng thời gian hắn cần dùng để đi từ chỗ mình đến đây.
Đúng lúc bên tay có kim nên nàng không hôn lên miếng ngọc nữa, Ngọc Ngưng dùng kim đâm chảy máu tay mình, sau đó nhỏ một giọt máu lên miếng ngọc cổ.
Miếng ngọc nhanh chóng hấp thụ giọt máu đó.
Ngọc Ngưng chỉnh trang lại y phục rồi đến nơi nha hoàn nói, sau khi đến một đình nhỏ nào đó ở trong hoa viên, Ngọc Ngưng không thấy Ngọc Nguyên đâu, trái lại chỉ thấy một thiếu niên mặc áo bào màu lam đi đến trước mặt mình.
Ngọc Ngưng không biết Liễu Thiệu Nham, cũng chưa từng nghe kể về cậu ta, nàng cảm thấy trong này có điều gì đó mờ ám, vội vàng cúi đầu rời đi.
Liễu Thiệu Nham vừa nhìn thấy Ngọc Ngưng đã không thể rời mắt khỏi nàng.
Cậu ta vốn cho rằng Liễu thị nói Ngọc Ngưng đẹp hơn Ngọc Nguyên một chút chẳng qua chỉ là quá khen, nhưng giờ nhìn thấy nàng, nếu so sánh Ngọc Ngưng với Ngọc Nguyên thì đúng là hạ thấp Ngọc Ngưng, đề cao Ngọc Nguyên quá rồi.
Liễu Thiệu Nham đi lên trước hai bước: “Là tứ tiểu thư phải không?”
Cậu ta cao hơn Ngọc Ngưng một chút, chặn ở trước mặt Ngọc Ngưng, khiến nàng tiến thoái lưỡng nan.
Ngọc Ngưng đã từng nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Quân Dạ, mặc dù hắn rất lạnh lùng, nhưng nhìn Quân Dạ rồi, giờ lại nhìn sang Liễu Thiệu Nham, nàng chỉ cảm thấy Liễu Thiệu Nham trông thấp bé hèn hạ không đáng để vào mắt.
Tay chân Ngọc Ngưng lạnh buốt: “Nam nữ thụ thụ bất thân, vị công tử này xin hãy tự trọng, nếu ngươi không tránh ra, khi trở về ta sẽ nói với Hầu gia, đến lúc đó ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Giọng nói của nàng có chút run rẩy, sắc mặt cũng tái nhợt, thân hình mảnh mai tựa cành liễu lay động trong gió, khiến người khác không khỏi xót thương.
Liễu Thiệu Nham nhìn thấy nữ nhân yếu ớt như vậy, dù chỗ kia không được, nhưng trong lòng cũng vẫn có những suy nghĩ không đứng đắn: “Tứ tiểu thư sao phải hung dữ đến vậy? Hiện tại muội hung dữ như vậy, sau này gả đến nhà ta, hàng đêm muội đều không có kết cục tốt đẹp đâu.”