Phu quân minh vương của ta

Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. 
Ngọc Ngưng dụi dụi mắt: “Ta... Ta không buồn nôn.”
 
Chỉ là hơi choáng váng mà thôi: “Ngươi có sợ kiếm gỗ đào gì gì đó không? Trong sân có một gốc đào đấy.”
 
Bất cứ lệ quỷ nào có chút tu vi đều sẽ không sợ kiếm gỗ đào gì gì đó, chỉ có những tiểu quỷ không có căn cơ gì mới sợ.
 
Quân Dạ nói: “Say rồi thì nhanh đi ngủ đi.”
 
Ngọc Ngưng lắc đầu: “Ta đâu có say đâu.”
 
Nàng chỉ cảm thấy hơi chóng mặt, chứ đầu óc vẫn tỉnh táo. Ngọc Ngưng lại leo lên đùi Quân Dạ, Quân Dạ giữ chặt eo nàng, nàng cảm thấy mặt mình hơi nóng, áp mặt lên bờ vai mát lạnh cứng cáp của hắn.
 
Nàng khẽ nhắm mắt lại.
 
Tiết trời tháng tư không lạnh không nóng, cửa sổ mở toang, trăng sáng vằng vặc, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.
 
Trong phòng không thắp đèn, mờ mờ ảo ảo, Ngọc Ngưng buồn ngủ nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy eo Quân Dạ.
 
Trên người nàng có độ ấm, so với Quân Dạ thì Ngọc Ngưng rất ấm áp, làn da non nớt mềm mại, có thể làm ngón tay người ta như muốn hòa vào trong đó, người hắn không có độ ấm, nhưng lại có thể cảm nhận được độ ấm.
 
Quân Dạ ôm Ngọc Ngưng đến tận nửa đêm, sau nửa đêm hắn mới đặt Ngọc Ngưng lại xuống giường, để nàng nằm thẳng, sau đó rời đi.
 
Sau khi Ngọc Ngưng tỉnh dậy thì cảm thấy hơi đau đầu, nàng khẽ day mi tâm, mặc y phục, tối qua không có chuyện gì xảy ra cả, có lẽ là Quân Dạ thật sự sợ nàng uống rượu xong sẽ nôn.
 
Nam Dương Hầu trở lại phủ rồi, có lẽ là đã chán ngấy hoa khôi ở thanh lâu, lần này về phủ cũng ở lại luôn, chỉ có ban ngày là ra ngoài. Chức vụ trong triều của ông ta là một chức quan nhàn nhã, có hay không cũng được, đi hay không đi cũng không quan trọng. Nếu như để lão Nam Dương Hầu biết được nhi tử mình có đức hạnh này, chắc chắn sẽ dìm chết ông ta từ hồi nhỏ.
 
Ngoại trừ Triệu di nương gầy gò như bộ xương khô sau khi ốm thì Nam Dương Hầu hầu hết đều đi đến chỗ những di nương trẻ tuổi khác một lần.
 
Chờ đến nửa cuối tháng tư, sắp sang tháng năm, Nam Dương Hầu lại đến chỗ Bạch thị.

 
Sức khỏe của Bạch thị đã tốt hơn, khí sắc trông cũng rất tốt, chẳng những trông không hề già mà nhìn còn thích mắt hơn cả những di nương mới ở độ tuổi đôi mươi khác, lại thêm làn da trắng nõn như tuyết. Trước khi Bạch thị sinh Ngọc Ngưng, Nam Dương Hầu cũng thường đến sủng ái Bạch thị, đêm nào cũng ở lại chỗ Bạch thị.
 
Ngọc Ngưng tựa như một ngôi sao chổi vậy, sau khi nàng được sinh ra, tất cả sự sủng ái đều biến mất, nàng và Bạch thị vẫn luôn phải sống luồn cúi. Cả quá trình trưởng thành, Ngọc Ngưng cũng bị thương không ngừng, lúc nào cũng gặp phải chuyện xui xẻo.
 
Sau khi Quân Dạ xuất hiện, những chuyện này đã giảm đi rất nhiều.
 
Nam Dương Hầu hiếm khi đến đây được một lần, trong lòng Bạch thị cũng rất vui. Bà không phải là người thù dai, chỉ có một nam nhân là Nam Dương Hầu, dù đã bị bỏ mặc một khoảng thời gian dài như vậy nhưng bà vẫn rất vui khi Nam Dương Hầu đến.
 
Nhưng Ngọc Ngưng thì lại không vui lắm, nàng cứ cảm thấy ánh mắt Nam Dương Hầu nhìn mình rất kỳ lạ.
 
Tiết trời nóng dần, Ngọc Ngưng cũng mặc mỏng hơn một chút. Hiện giờ người dân cởi mở, phi tần của hoàng đế ăn mặc cũng đều lộ cổ, vai với nửa ngực. Bạch thị vốn nhát gan, đương nhiên sẽ không ăn mặc như vậy, Ngọc Ngưng cũng sẽ không, chẳng qua là y phục mỏng manh, khi nàng vươn tay sẽ lộ ra cổ tay trắng nõn nhỏ nhắn, khiến người ta không thể rời mắt.
 
Nam Dương Hầu nói: “Dù sao Ngưng Nhi cũng là cô nương trẻ tuối, bình thường ăn mặc quá giản dị, so với Nguyên Nhi thì đúng là cách biệt nghiêng trời lệch đất.”
 
Từ trước đến nay Bạch thị chưa bao giờ dám so sánh Ngọc Ngưng với Ngọc Nguyên, bà nói: “Tam tiểu thư được phu nhân nuôi dưỡng, tứ tiểu thư sao có thể so với tam tiểu thư được?”
 
Nam Dương Hầu phong lưu ham chơi thành tiếng, với nhi tử là Ngọc Đông Thư còn quan tâm chút ít, nhưng với mấy nha đầu thì ông ta đều chưa từng để tâm đến bao giờ, trong mắt ông ta, sự khác biệt duy nhất của Ngọc Ngưng và Ngọc Nguyên chính là Ngọc Nguyên do Liễu thị sinh, tương lai gả đi của hồi môn phải nhiều hơn hai nha đầu trước đó. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Ông ta nói: “Ngưng Nhi đẹp hơn tỷ tỷ nó nhiều, tính tình lại dịu dàng, điểm này giống nàng đấy.”
 
Trong lòng Bạch thị giật thót, cảm thấy không ổn lắm.
 
Nam Dương Hầu nói: “Ngưng Nhi, mấy hôm nữa ta bảo nương con cho con hai bộ y phục mới, sắp tới trong phủ có khách quý đến, ta đưa con đi gặp khách quý.”
 
Ngọc Ngưng đương nhiên đoán ra được tại sao Nam Dương Hầu lại bảo nàng đi gặp khách quý.
 
Bạch thị cũng đoán ra được, bà nói: “Hầu gia mời vị khách nào vậy? Dù sao nó vẫn còn là một nha đầu, ra ngoài lộ mặt cũng không tốt lắm.”
 

“Là khách quý, nàng yên tâm, chắc chắn sẽ không làm bại hoại thanh danh của Ngưng Nhi đâu.” Nam Dương Hầu vuốt râu cười: “Ngưng Nhi là nữ nhi của ta, người làm phụ thân như ta sao có thể hại nó được?”
 
Đêm đó, Ngọc Ngưng trằn trọc mãi không ngủ được, Bạch thị và Nam Dương Hầu còn đang vui vẻ với nhau ở cách vách, nàng nhét hai miếng vải nhỏ vào tai, cố gắng mãi mới ngủ được.
 
Nửa tháng nay hình như Quân Dạ có chuyện gì đó, không đến một lần nào. Nàng chịu đựng đủ những ngày tháng ở đây rồi, xuất thân Hầu phủ, nhưng sống lại chẳng bằng nha hoàn, giờ đây phụ thân là Nam Dương Hầu cũng muốn coi nàng là vật phẩm dâng tặng người khác.
 
Một giờ đồng hồ sau nàng mới miễn cưỡng thiếp đi.
 
Ngày hôm sau, khí sắc Ngọc Ngưng không được tốt lắm.
 
Sau khi Nam Dương Hầu trở về thì nói với Liễu phu nhân, bảo Liễu phu nhân sai người may hai bộ y phục đẹp đẽ cho Ngọc Ngưng, hiện giờ Ngọc Ngưng lớn rồi, mấy ngày nữa ông ta mời Đoan Vương gia đến phủ, muốn để Ngọc Ngưng gặp Đoan Vương gia.
 
Liễu phu nhân vẫn còn đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện Liễu Thiệu Nham của Liễu gia đột ngột qua đời, khi nghe thấy những lời này, bà ta vô cùng sửng sốt.
 
Khoảng thời gian này bà ta đã bỏ qua Ngọc Ngưng.
 
Đoan Vương gia ở trong triều đức cao vọng trọng, có quan hệ chặt chẽ với hoàng thất, thậm chí còn hiển hách hơn cả Trần Vương gia, mặc dù đã lớn tuổi, trong phủ cũng có rất nhiều thiếp thất, nhưng Liễu phu nhân vẫn không muốn Ngọc Ngưng được hời.
 
Nhưng Nam Dương Hầu đã nói như vậy, Liễu phu nhân cũng không tiện động tay động chân.
 
Ngọc Nguyên đến chỗ Liễu phu nhân thỉnh an, thấy Liễu phu nhân đang mặt nhăn mày nhó, không khỏi hỏi thêm mấy câu.
 
Nàng ta vừa hỏi, Liễu phu nhân đã kể hết mọi chuyện cho Ngọc Nguyên.
 
Nghe xong, Ngọc Nguyên bật cười nói: “Nương, Đoan Vương gia còn lớn tuổi hơn cả phụ thân, con cháu đuề huề, ông ta lớn tuổi như vậy, Ngọc Ngưng chẳng qua chỉ mới mười lăm, người nghĩ Ngọc Ngưng muốn đi theo ông ta sao? Làm gì có nữ tử trẻ tuổi nào không muốn gả cho nam nhân trẻ tuổi chứ? Người nghe con nói, lan truyền tin này ra ngoài, nếu như phụ thân đến hỏi tội thì người cứ nói là do hạ nhân không biết giữ mồm giữ miệng. Một khi tin này truyền đến tai Ngọc Ngưng, chắc chắn nàng ta sẽ sợ mất hồn mất vía, đến hôm đó sẽ làm trò cười trước mặt Đoan Vương gia cho xem.”
 
Liễu phu nhân do dự: “Lỡ như Ngọc Ngưng lại không từ thủ đoạn muốn trèo cao thì sao?”
 

“Vậy thì sai người quan sát phản ứng của nàng ta là được.”
 
Thật ra, Ngọc Nguyên rất vui khi Ngọc Ngưng bị gả cho một nam nhân lớn tuổi, nhưng tiếc là Đoan Vương gia quá cao quý, một mỹ nhân tuyệt sắc như Ngọc Ngưng gả cho một nam nhân vừa già vừa xấu lại hèn mọn thấp kém mới là điều Ngọc Nguyên muốn thấy nhất.
 
Liễu phu nhân gật đầu: “Được, y phục mới may của con có bộ nào nhìn không ưng không, lấy hai bộ để ta đưa cho Ngọc Ngưng.”
 
Ngọc Nguyên bật cười, thì thầm mấy câu bên tai Liễu phu nhân.
 
Liễu phu nhân cau mày: “Lỡ như nó làm loạn đến trước mặt phụ thân con...”
 
“Thì người cứ nói không biết, nói là do nô tài làm.” Ngọc Nguyên nói: “Nương yên tâm, nàng ta yếu đuối như vậy, không dám làm loạn đâu.”
 
Liễu phu nhân gật đầu.
 
Sau đó, Ngọc Nguyên sai người mang hai bộ y phục qua. Cả hai bộ đều là màu trơn, kiểu dáng cũng không đẹp, nhưng quả thật còn mới tinh.
 
Chờ đến xẩm tối, Liễu phu nhân trực tiếp sai người mang hai bộ y phục này đến cho Ngọc Ngưng.
 
Nhìn thấy hai bộ y phục mới, Ngọc Ngưng không khỏi sửng sốt.
 
Nha hoàn mang y phục đến tươi cười nói: “Tứ tiểu thư, đây là y phục mùa hè mới làm của tam tiểu thư, đều là loại vải tốt đấy, chắc hẳn trước đây người chưa từng được mặc.”
 
Ngọc Ngưng gật đầu: “Đa tạ tam tỷ đã có lòng.”
 
Nha hoàn lại ghé vào tai Ngọc Ngưng nói thầm: “Nô tì nghe nói Hầu gia muốn để người đến Đoan Vương phủ, Đoan Vương phủ là một nơi rất tốt đấy.”
 
Ngọc Ngưng không biết gì nhiều, cũng chưa từng nghe kể nhiều về những chuyện bên ngoài. Nàng không biết vị Đoan Vương gia này là người như thế nào, nhưng dù là người thế nào nàng cũng không muốn đi. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Ngọc Ngưng bê y phục vào trong, nói với Bạch thị: “Nương, vừa nãy con nghe nha hoàn nói, phụ thân muốn để con đến Đoan Vương phủ.”
 
Bạch thị đang thêu thùa, nghe thấy lời Ngọc Ngưng nói, chiếc kim trong tay bà đâm lệch một chút, đâm phải đầu ngón tay, máu tươi lập tức chảy ra: “Gì cơ? Đoan Vương gia?”
 
Ngọc Ngưng chưa từng nghe nói về Đoan Vương gia, nhưng Bạch thị thì đã từng.
 

Đoan Vương gia còn lớn tuổi hơn cả Nam Dương Hầu, trong phủ thiếp thất vô số. Bạch thị biết, càng là những gia đình quyền quý, cơ thiếp trong hậu viện càng nhiều, tranh đấu lại càng gay gắt. Ngọc Ngưng mới cập kê, không có mưu mô tính toán gì, sao có thể đấu lại những nữ nhân đã từng sinh con rồi chứ?
 
Hơn nữa, để Ngọc Ngưng trẻ tuổi đến hầu hạ Đoan Vương gia đã nhiều tuổi, điều này...
 
Ngọc Ngưng để y phục vào trong tủ, nàng không định thử, hai ngày nay, Ngọc Ngưng cũng nghe thấy không ít chuyện liên quan đến Đoan Vương gia ở trong phủ. Một số di nương đố kỵ với Bạch thị và Ngọc Ngưng, cố ý chạy đến trước mặt hai người, nói Đoan Vương gia đã lớn tuổi, còn nói Đoan Vương gia tàn bạo khó hầu hạ, Đoan Vương phi lại rất ác độc, còn ác hơn cả Liễu phu nhân...
 
Ngọc Ngưng càng nghe càng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
 
Lúc Quân Dạ đến, nàng đang nằm trên giường cắn khăn khóc nức nở.
 
Khoảng thời gian này hắn bận xử lý chuyện của Minh giới, không có thời gian đến đây, nhìn thấy nàng khóc, Quân Dạ bế nàng lên: “Ai lại bắt nạt nàng?”
 
Ngọc Ngưng hai mắt lệ nhòa, ban ngày nàng không dám thể hiện gì trước mặt Bạch thị và những người khác, phải duy trì thể diện, chỉ có thể âm thầm khóc vào buổi tối. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Ngọc Ngưng lau nước mắt: “Phụ thân ta muốn gả ta cho một nam nhất rất già rất già.”
 
Nam nhân rất già rất già?
 
“Già đến mức nào?”
 
Ngọc Ngưng khóc đến mức hai mắt đỏ hoe, giọng nói cũng run run, nức nở nói: “Hơn năm mươi tuổi rồi, còn lớn tuổi hơn cả cha ta...”
 
Mới hơn năm mươi tuổi.
 
Quân Dạ vỗ lưng nàng, thấy dáng vẻ nàng đáng thương như vậy, bỗng lại có ý muốn bắt nạt nàng: “Mới hơn năm mươi, cũng không được coi là già.”
 
Ngọc Ngưng lau nước mắt lên y phục của hắn: “Ta mới cập kê...”
 
Quân Dạ nâng cằm nàng lên: “Mặt tèm nhem như vậy, đừng lau lên y phục của bổn vương. Nàng muốn thế nào?”
 
Ngọc Ngưng nước mắt lưng tròng: “Phu quân giúp ta đi, ta chỉ nhận ngươi là phu quân thôi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận