Phu quân minh vương của ta

Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. 
Ngọc Ngưng vươn tay lên xoa mặt mình, nàng cứ cảm thấy có gì đó chạm vào mặt, lạnh lẽo thấu xương, khiến người ta không rét mà run.
 
Nàng không hề hay biết, đây là lần thứ hai mình thoát chết.
 
Nam nhân lạnh lùng nhìn về phía Ngọc Ngưng.
 
Dáng dấp trông cũng không tính là xấu, ngược lại còn có tố chất của một mỹ nhân.
 
“Dù có gả cho quỷ ta cũng không thèm gả cho ngươi.” Giọng nói non nớt trong trẻo của Ngọc Ngưng vẫn văng vẳng bên tai hắn.
 
Nam nhân không biết “ngươi” này để chỉ ai, nhưng theo ý Ngọc Ngưng, nàng bằng lòng gả cho quỷ.
 
Trực tiếp hút lấy hồn phách nàng quả thật đại bổ, nhưng bổ nhất lại là...
 
Nam nhân thấy Ngọc Ngưng trông không đến nỗi nào, lại thông minh lanh lợi, nhìn cũng thuận mắt.
 
Nhưng hiện giờ tuổi vẫn còn nhỏ quá, chờ mười năm nữa, đợi cô bé này cập kê rồi cũng không muộn.
 
Có mười năm mà thôi, chẳng qua chỉ chớp mắt là đến.
 
Bản thân Ngọc Ngưng vẫn không hề hay biết mình đã thoát khỏi cái chết, ôm lấy chiếc chậu đựng đầy y phục đi vào phòng, tìm mẫu thân nàng là Bạch thị nói chuyện.
 
Ngọc Ngưng mặc áo vạt ngắn màu xanh nhạt và váy thắt eo màu trắng, chiếc váy thường được mặc cũng thường được giặt nên đã bị sờn khá nhiều, đôi mắt long lanh xinh đẹp, giữa viện mới trồng một gốc đào, năm nay vẫn chưa nở hoa, nàng ôm lấy y phục đi vào. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Khi đi ra lần nữa, Ngọc Ngưng vẫn mặc áo vạt ngắn màu xanh nhạt đã sờn và chiếc váy thắt eo màu trắng kia.
 
Gốc đào mười năm tuổi ở trong viện chiếm không ít không gian, tháng ba hoa đào nở, cánh hoa màu hồng nhạt rơi khắp mặt đất, khi Ngọc Ngưng vén màn đi ra, gió xuân lùa qua mặt nàng, cánh hoa đào cũng theo đó bay vào trong y phục nàng.
 
Sức khỏe của Bạch thị không tốt, Ngọc Ngưng cũng yếu ớt giống Bạch thị, mỗi một cử động đều như liễu bay theo gió, nước da rất trắng, hiếm khi thấy được vẻ hồng hào.

 
Hôm nay là sinh thần của Liễu thị, Ngọc Ngưng muốn đến viện tử của Liễu thị để thỉnh an, hai hôm nữa chắc chắn Liễu thị sẽ mời khách đến Nam Dương Hầu phủ ngắm hoa.
 
Song, mấy năm nay, số người chịu nể mặt Liễu thị càng ngày càng ít.
 
Ngày trước Liễu thị còn có thể mời được phu nhân của các quan viên nhị phẩm, tam phẩm, nhưng giờ đây những người qua lại với bà ta đều là phu nhân của các quan nhỏ, ngay cả Trần Vương phi cũng rất ít khi đến dù Trần Vương phủ và Nam Dương Hầu phủ ngay sát gần nhau.
 
Tước vị Nam Vương Hầu được truyền ba đời, đến Nam Dương Hầu thì vừa đúng đời thứ ba, ông ta không hề có công trạng gì trên chốn quan trường, chỉ làm một chức quan nhàn hạ, cả ngày say mê tửu sắc, Hầu phủ ngày một trống rỗng, những người có công có chức có quyền căn bản không thèm qua lại với Nam Dương Hầu.
 
Nam Dương Hầu chỉ biết hưởng thụ, được ngày nào hay ngày đó, nhưng Liễu phu nhân lại cảm thấy không hề dễ chịu.
 
Liễu phu nhân có một nhi tử tên là Ngọc Đông Thư. Ngọc Đông Thư năm nay mười sáu tuổi, đọc sách ở Quốc Tử Giám, tước vị không truyền đến lượt hắn ta, Liễu phu nhân một lòng hy vọng Ngọc Đông Thư sẽ chăm chỉ đèn sách, ngày sau công thành danh toại, nhưng tiếc là Ngọc Đông Thư bị Liễu phu nhân chiều hư quen thói, thích lãng phí thời gian trên người các nha hoàn, hệt như Nam Vương Hầu.
 
Nửa năm trước Nam Dương Hầu phủ có mua về một nha đầu tên là Thúy Nhi, Thúy Nhi làm việc ở trong bếp, Ngọc Đông Thư thấy Thúy Nhi có chút nhan sắc, chờ đến chạng vạng bèn kéo người đến phòng củi và chiếm đoạt nàng ta, hiện Thúy Nhi đã có thai, bị kéo đến trước mặt Liễu phu nhân đánh một trận, đánh đến mức sảy thai, Thúy Nhi mới cười lạnh nói đứa bé là cốt nhục của Ngọc Đông Thư.
 
Liễu phu nhân bị chọc tức đến mức lên cơn đau tim, mặc dù hôm nay là sinh thần của bà ta, nhưng cứ mỗi khi nhớ đến dáng vẻ bất tài vô dụng của Ngọc Đông Thư, bà ta vẫn thấy vô cùng tức giận.
 
Đúng lúc này Ngọc Ngưng lại đến Tịnh Nhã Viện thỉnh an, vô tình chọc phải lửa giận chưa nguôi của Liễu phu nhân.
 
Nha hoàn trong Tịnh Nhã Viện đều biết Liễu phu nhân rất ghét Bạch thị ở Mai Hoa Uyển, mặc dù hiện giờ Bạch thị không còn được sủng ái nữa, nhưng sắc đẹp vẫn như xưa, tứ tiểu thư mà Bạch thị sinh ra trông còn xinh đẹp hơn cả thần tiên trên trời.
 
Ngọc Ngưng trời sinh xui xẻo, thuộc kiểu đi trên đất bằng cũng có thể bị ngã, uống một ngụm nước cũng có thể bị sặc. Nàng đúng là số khổ, đến thỉnh an Liễu phu nhân chắc chắn sẽ bị bà ta làm khó, nhưng nếu như không đi, Liễu phu nhân bất chợt nhớ đến nàng thì kiểu gì cũng bảo nhũ mẫu bắt nàng lại và dạy lại quy tắc cho nàng. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Mặc dù số khổ nhưng nàng vẫn phải tiếp tục sống cho tốt.
 
Còn về những lời trách mắng của Liễu phu nhân, nàng lựa chọn giả vờ không nghe thấy, Liễu phu nhân cứ việc mắng của bà ta, còn Ngọc Ngưng nàng thì cứ làm một khúc gỗ, không nghe thấy cũng không nhìn thấy. Chỉ cần Ngọc Ngưng không phạm lỗi, với tư cách là phu nhân Hầu gia, Liễu phu nhân không thể vứt bỏ thân phận của mình để đánh Ngọc Ngưng.
 
Nàng vừa tiến vào trong Tịnh Nhã Viện thì thấy nha đầu quét sân nhìn mình với ánh mắt thương hại.
 

Người hầu nhanh chóng đi vào chuyển lời, nói rằng tứ tiểu thư đến thỉnh an.
 
Liễu phu nhân bảo Ngọc Ngưng đi vào.
 
Ngọc Ngưng cúi thấp đầu nói: “Nữ nhi xin thỉnh an mẫu thân, hôm này là sinh thần của mẫu thân, nữ nhi đã làm cho người một chiếc túi thơm.”
 
Bạch thị nghèo khổ, trên dưới Hầu phủ đều biết điều này, bản thân Ngọc Ngưng một năm cũng chẳng được mặc bao nhiêu quần áo mới.
 
Liễu phu nhân biết rõ Ngọc Ngưng chẳng tặng được thứ gì tốt, chỉ có thể tự tay may giày, may túi thơm, thêu khăn gì đó làm lễ vật.
 
Nhưng bà ta vẫn đang tức giận, nên càng nhìn Ngọc Ngưng lại càng thấy không thuận mắt.
 
Ngọc Ngưng quả thật trông rất xinh đẹp, mặc dù thường làm việc, nhưng hai tay nàng vẫn mềm mại mảnh mai, như thể không xương vậy, nước da trắng như tuyết, và thứ làm người ta mê đắm nhất chính là đôi mắt của nàng, trong trẻo linh động, ngập tràn sắc xuân.
 
Nếu như Ngọc Nguyên đẹp được bằng ba phần của Ngọc Ngưng thì còn lo không tìm được phu quân tốt hay sao?
 
Ngọc Ngưng cúi thấp đầu, không nhìn Liễu phu nhân. Lần trước nàng ngẩng đầu nhìn, bị Liễu phu nhân mắng là không biết lớn nhỏ, hôm nào đó sẽ móc mắt nàng ra cho chó ăn, hôm nay Ngọc Ngưng cúi đầu, bà ta vẫn mắng: “Rụt rà rụt rè, trông chẳng khác gì một nô tài cả.”
 
Ngọc Ngưng giống như không nghe thấy gì, như thể người Liễu phu nhân mắng không phải là mình vậy. Tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe, nàng không thèm tức giận.
 
Nàng cố tình chọn một chiếc túi thơm bình thường nhất, chờ Liễu phu nhân khiển trách xong rồi để mình rời đi.
 
Ngọc Ngưng vốn rất khéo tay, nàng chọn chiếc bình thường nhất là vì muốn để Ngọc Nguyên có thể vượt qua mình, chứ trên thực tế, khả năng may vá thêu thùa của nàng giỏi hơn Ngọc Nguyên gấp mười lần.
 
Liễu phu nhân nhìn túi thơm, mặc dù hình hươu và hạc trên túi có vài khuyết điểm, song trông vẫn đẹp mắt, sống động như thật.
 
Vải lụa được dùng là loại bình thường, sợi tơ cũng là loại bình thường, nhưng những thứ tầm thường qua tay Ngọc Ngưng lại có thể làm ra được một chiếc túi thơm đẹp như vậy. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 

Liễu phu nhân nhớ đến khả năng may vá thêu thùa của Ngọc Nguyên, lại nhớ đến Ngọc Đông Thư bất tài vô dụng, trong lòng càng cảm thấy khó chịu: “Ta ghét nhất là màu xanh lơ, ngươi làm túi thơm màu xanh lơ là cố ý muốn khiến ta cảm thấy không vui đúng không?”
 
Ngọc Ngưng sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Liễu phu nhân, hôm nay bà ta đang mặc một chiếc váy xanh lơ.
 
Liễu phu nhân thấy ánh mắt của Ngọc Ngưng, bỗng chú ý đến y phục hôm nay mình mặc, không giữ nổi bình tĩnh, xấu hổ quá hóa tức giận.
 
Nhũ mẫu bưng tách trà nóng lên, để ở một bên, Liễu phu nhân hất tách trà lên người Ngọc Ngưng: “Dám tùy tiện đánh giá đích mẫu, bất kính với đích mẫu, Bạch thị dạy dỗ ngươi thế nào đấy? Đúng là nha đầu không có giáo dưỡng, lui xuống đi.”
 
Trong phòng này đều là người của Liễu phu nhân, đây cũng không phải lần đầu bà ta đổi trắng thay đen, Ngọc Ngưng vừa dùng tay gạt nước trà đi, tay trái bỏng rát, cả người cũng bị nước trà làm bẩn.
 
Nàng vẫn yên lặng, đôi mắt ngấn nước xinh đẹp, trắng đen rõ ràng, Ngọc Ngưng khấu đầu: “Nữ nhi xin phép cáo lui.”
 
Liễu phu nhân cười lạnh nói: “Nước trà nóng như vậy mà nó lại không kêu lấy một lời.”
 
Mấy năm nay, chỉ cần Ngọc Ngưng có lúc nào nhất thời bốc đồng thì đều bị Liễu phu nhân viện cớ xử lý.
 
Một nhũ mẫu nói: “Tứ tiểu thư giống hệt mẹ mình, nhìn thì trông quyến rũ, nhưng thực tế cũng khá hiền lành ngoan ngoãn.”
 
Liễu phu nhân biết Ngọc Ngưng hiền lành ngoan ngoãn, nhưng bà ta nhìn Ngọc Ngưng, rồi nhìn sang Ngọc Nguyên là lại thấy ghét bỏ Ngọc Ngưng.
 
Một thứ nữ mà lại xinh đẹp hiểu chuyện hơn cả đích nữ.
 
Liễu phu nhân nói: “Nham Ca Nhi năm nay cũng mười bảy rồi nhỉ? Năm nay nó không thi được tú tài, cũng sắp phải lấy vợ rồi, ta thấy gả Ngọc Ngưng cho nó là vừa đẹp.”
 
Nham Ca Nhi trong miệng Liễu phu nhân là cháu trai bên nhà mẹ đẻ của bà ta, Liễu gia lụn bại còn hơn cả Nam Dương Hầu phủ, năm ngoái Nham Ca Nhi nảy sinh xung đột với đồng môn, đánh nhau bị thương đến mệnh căn.
 
Nhũ mẫu nói: “Phu nhân nói phải, có thể gả cho Nham Ca Nhi cũng là phúc phần của tứ tiểu thư.”
 
Hai người họ nói chuyện với nhau ở trong phòng, nơi chỗ tối cũng có một đám quỷ tụ tập.
 
Một con Lam quỷ trong số đó nằm vắt vẻo trên xà nhà: “Lần này nữ nhân này định ra tay với Vương phi, có cần dọa bà ta chút không?”
 
“Vương phi còn chưa tức giận, ngươi tức cái gì?” Một con Bạch quỷ nổi lên từ trong lọ hoa: “Tùy tiện hù dọa người phàm là phạm pháp đấy, cẩn thận Minh sai xiên ngươi ném vào vạc dầu.”
 

“Ta xả giận cho Vương phi, hắn ta dám xiên ta chắc?”
 
Thanh quỷ đứng bên cạnh Liễu phu nhân nói: “Minh vương chỉ nói nàng ấy là Vương phi, bảo chúng ta trông chừng, đừng để nàng ấy chết, hiện giờ đã qua mười năm rồi, mười năm nay Minh vương chưa từng đến lấy một lần, ta thấy có khi Minh vương đã quên mất vị Vương phi lúc đó mình thuận miệng nói ra này rồi.”
 
Hắc quỷ trên tủ gỗ lộ ra hàm răng trắng bóng: “Không phải là Vương phi của chúng ta không tức giận, mà là không có năng lực đối chọi với nữ nhân này, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng. Dù Minh vương có quên mất Vương phi, chúng ta cũng coi như nhìn Vương phi trưởng thành, các ngươi nhẫn tâm để đứa bé ngoan ngoãn mình chăm nom từ nhỏ đến lớn bị người khác ức hiếp sao? Động tay động chân một chút Minh sai cũng không dám bắt chúng ta đâu, yên tâm, chúng ta là tiểu quỷ được Minh vương đích thân căn dặn cơ mà.”
 
Hắc quỷ ngày thường hay khen ngợi Ngọc Ngưng, Ngọc Ngưng sáu tuổi bắt đầu học thêu thùa may vá, Hắc quỷ chưa chi đã khen sau khi lớn lên khả năng thêu thùa may vá của Vương phi là thiên hạ đệ nhất, Ngọc Ngưng tám tuổi bắt đầu học nấu cơm, Hắc quỷ tiếp tục khen sau khi trưởng thành trù nghệ của Vương phi là thiên hạ đệ nhất, Ngọc Ngưng mười tuổi bắt đầu học cách ủ rượu, Hắc quỷ lại khen rượu Vương phi ủ là rượu ngon nhất thiên hạ. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lần nào Ngọc Ngưng bị Liễu phu nhân ức hiếp, Hắc quỷ đều khen nàng tài trí hơn người ẩn giấu sau vẻ ngoài tầm thường, biết nhẫn nại mới là người thông minh.
 
Nhưng Lam quỷ, Bạch quỷ, Thanh quỷ lại cảm thấy Hắc quỷ khen rất đúng. Bốn tiểu quỷ bọn chúng nhìn Ngọc Ngưng trưởng thành, không khỏi coi nàng như con cháu trong nhà, Ngọc Ngưng vốn giỏi bảy phần thì trong mắt bọn chúng lại mười phân vẹn mười.
 
Thanh quỷ nghĩ ngợi một hồi, thấy Hắc quỷ nói có lý, bèn vươn tay véo mặt Liễu phu nhân.
 
Liễu phu nhân năm nay ba mươi ba tuổi, là một mỹ nhân hết thời, song phong độ vẫn còn.
 
Lúc bị Thanh quỷ véo mặt, Liễu phu nhân cũng không có cảm giác gì.
 
Ngọc Ngưng chịu uất ức ở chỗ Liễu phu nhân, tay nàng bị bỏng, không tiện để Bạch thị nhìn thấy, Bạch thị dễ khóc, chỉ mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thôi cũng có thể khóc mãi không thôi, Ngọc Ngưng không muốn Bạch thị thấy rồi lại khóc, vậy nên không định nói với bà, trong Mai Hoa Uyển không có cao trị bỏng, Ngọc Ngưng tìm một nơi không có người ngồi xuống, lấy một chiếc khăn tay từ trong ngực ra, định bọc tay lại.
 
Thể chất nàng đặc biệt, nước trà nóng như vậy đổ lên tay Ngọc Ngưng cũng chỉ bỏng rát một tầng da, làn da chỉ đỏ bừng vì nóng chứ không bị phồng rộp.
 
Nhưng vẫn rất đau.
 
Mặc dù Ngọc Ngưng không kêu đau, nhưng trên thực tế nàng rất sợ đau.
 
Bốn tiểu quỷ màu sắc khác nhau vốn muốn đi lên xem thử tay của Vương phi nhà mình, đúng lúc này, một trận gió âm thổi qua, bọn chúng liếc mắt nhìn, suýt chút nữa bị dọa hồn phi phách tán, vội vàng chuồn đi. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Ngọc Ngưng cảm thấy ớn lạnh, nàng kéo y phục của mình lại, nhưng lại không che được mùi thơm trên cơ thể.
 
Mùi thơm khiến lòng người ngứa ngáy, ước gì có thể nuốt sống nàng.

Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận