Phu quân minh vương của ta

Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia.
Đối với Ngọc Ngưng, đây không chỉ là hơi đau, mà là rất rất đau.
 
Hôm nay Quân Dạ thô bạo lạ thường, nàng bị hắn bế lên , cả người tựa vào trong lòng Quân Dạ.
 
Lúc hắn bắt nạt nàng cứ như thể muốn giày vò nàng đến chết vậy, Ngọc Ngưng đau đến mức thở không ra hơi, suýt chút nữa đã ngất đi.
 
Khi kết thúc, y phục của Ngọc Ngưng đã bị làm bẩn, mái tóc dài xõa tung, kéo dài đến tận thắt lưng, chiếc trâm trên đầu rơi xuống đất, y phục cũng vương vãi khắp nơi.
 
Quân Dạ đeo mặt nạ, chắc hẳn vẫn như bình thường, không có gì khác biệt, hai chân Ngọc Ngưng đau rụng rời, eo lại càng đau hơn.
 
Hôm nay Ngọc Ngưng vốn đã phải chịu ấm ức ở chỗ Liễu phu nhân, hiện giờ lại bị Quân Dạ bắt nạt, tức đến mức bật khóc, nước mắt tí tách tí tách chảy xuống đất.
 
Quân Dạ bôi thuốc cho nàng, Ngọc Ngưng mệt đến mức đứng còn không vững, nàng nắm lấy cánh tay hắn: “Ngươi... Ngươi...”
 
Đầu ngón tay Quân Dạ khẽ lau khóe mắt nàng, hiện giờ hắn vẫn rất hài lòng. Ngọc Ngưng trông rất ngọt ngào, thân hình lại quyến rũ. Sau khi được thỏa mãn, tâm trạng của hắn cũng rất tốt, hắn ôm lấy nàng, cánh tay đỡ lấy người nàng: “Mệt rồi à?”
 
Hai mắt Ngọc Ngưng đỏ hoe, giống như một chú thỏ con: “Giữa ban ngày ban mặt, dù ngươi có khinh thường ta thế nào, cũng không thể ép buộc ta làm chuyện này với ngươi...”
 
Quân Dạ không hề có ý khinh thường Ngọc Ngưng, chỉ là Minh giới vẫn luôn muốn gì làm nấy, Quân Dạ là Minh vương lại càng hơn thế. Những lúc bình thường, hắn muốn giết là giết, muốn làm gì thì làm đó. Hiện giờ hắn cảm thấy muốn nàng, nên mới không thèm quan tâm là ban ngày hay ban đêm, miễn hắn muốn nàng là làm thôi.
 
Cũng may xung quanh không có ai, hai người lại đang ở trong rừng hạnh, nhưng...
 
Vừa nãy giọng của nàng lớn như vậy, lúc bị Quân Dạ bắt nạt, nàng còn khóc lóc xin tha, mong hắn thương xót nàng một chút, đừng làm mạnh quá, liệu người bên ngoài có nghe thấy không?
 
Ngọc Ngưng càng nghĩ càng cảm thấy thấp thỏm không yên, nàng tóm lấy Quân Dạ nói: “Liệu có ai...”
 
“Không có đâu.” Giọng nói của Quân Dạ trầm thấp, hắn khẽ vỗ gương mặt non nớt nõn nà của Ngọc Ngưng: “Vừa nãy kêu lớn như vậy, giờ mới biết sợ à? Xuống khỏi người bổn vương.”
 

Ngọc Ngưng ôm lấy hắn, tựa cằm lên vai hắn: “Ta không xuống đâu, chân đau, chỗ nào cũng đau.”
 
Vừa nãy nàng bị Quân Dạ làm thô bạo đến mức gần như mất nửa cái mạng, thế mà giờ cũng không biết nói câu ngon ngọt để an ủi nàng. Người ta một đêm phu thê trăm ngày ân ái, hắn thì lại lạnh lùng sắt đá muốn đẩy nàng ra.
 
Quân Dạ ôm lấy tiểu cô nương đang dính lấy mình như kẹo mạch nha này, không buông tay nữa, mà chỉ bỏ kết giới.
 
Bốn phía bỗng chốc tối đen như mực, từng luồng quỷ khí lượn lờ khắp nơi, Ngọc Ngưng sợ đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài, nàng ôm chặt lấy Quân Dạ không dám nhúc nhích.
 
Đúng lúc này, một Minh tướng xuất hiện trước mặt Quân Dạ: “Minh vương, bốn vị Minh tướng trấn thủ phía đông Minh vực bỗng đến cầu kiến.”
 
Ngọc Ngưng yên lặng liếc nhìn vị Minh tướng kia.
 
Vị Minh tướng này thân cao khoảng gần hai trượng, nửa quỳ cũng cao hơn nhiều so với Ngọc Ngưng lúc đứng, hơn nữa lại còn mặt xanh nanh vàng, hai chiếc răng nanh dài đến tận cằm, sắc mặt xanh tím, đôi mắt to như chuông đồng. Lúc nói chuyện cái miệng đỏ máu khép mở liên tục, tưởng chừng như có thể nuốt cả cái đầu của Ngọc Ngưng.
 
Trong lòng nàng rất tò mò, tên ác quỷ này nhìn còn đáng sợ hơn Quân Dạ hàng ngàn lần, hơn nữa trông cũng rất lợi hại, sao lại quỳ xuống kính cẩn nói chuyện với Quân Dạ nhỉ?
 
Nàng cũng không dám nhìn lâu, sợ nhìn rồi đêm đến lại gặp ác mộng, vội vàng nhắm mắt lại.
 
Quân Dạ lạnh nhạt nói: “Để bọn chúng tiếp tục chờ đi.”
 
Minh tướng lui xuống.
 
Ngọc Ngưng tựa lên vai Quân Dạ, chờ đến khi mùi máu tanh nồng nặc đó nhạt dần, chỉ còn ngửi thấy mùi long diên hương thoang thoảng trên người Quân Dạ, nàng mới mở mắt ra: “Đi rồi à?”
 
Quân Dạ “Ừ” một tiếng.
 
Ngọc Ngưng thì thầm: “Tên quỷ đó trông đáng sợ ghê.”
 
Quân Dạ nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng, véo mạnh nàng một cái: “Đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nông cạn.”

 
Ngọc Ngưng ngồi trong lòng hắn xoa mặt mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đau quá...”
 
Quân Dạ lạnh mặt xách nàng từ trên người mình xuống, xem ra vừa nãy hắn vẫn quá nhân từ, để nàng còn có sức lực ở đây làm nũng.
 
Ngọc Ngưng chỉnh trang lại đầu tóc, tìm được cây trâm trên mặt đất, tóc nàng rất dày, vừa dài vừa dày vừa mượt nên trông cũng không đến nỗi quá rối. Nàng khẽ kéo mái tóc đen như mực, cố định nó lại bằng trâm, nói với Quân Dạ: “Ngươi phải đi rồi à?”
 
Quân Dạ khẽ “Ừ” một tiếng, hạ quỷ thuật trên người nàng: “Làm theo những gì ta đã dặn lúc trước.”
 
Ngọc Ngưng gật đầu.
 
Chờ sau khi Quân Dạ rời đi, nàng mới đi ra bên ngoài.
 
Vừa mới ra ngoài, chưa đi được bao lâu, Ngọc Ngưng đã nhìn thấy một đám tiểu thư quyền quý cũng đi về phía này.
 
Lần này Quân Dạ đến rất vội vã, cả đi cả về chỉ mất khoảng hơn nửa canh giờ, tính ra cũng tương đối ngắn ngủi.
 
Trong nửa canh giờ này, Ngọc Nguyên và đám người Triệu Tuyết Nhàn cũng coi như chuyện trò vui vẻ, nàng ta biết Ngọc Ngưng chắc chắn không dám trở về, hiện giờ nói không chừng đang ở một góc nào đấy khóc thầm cũng nên.
 
Hiện giờ nhìn thấy Ngọc Ngưng, nàng ta để ý thấy quầng mắt Ngọc Ngưng có vẻ ửng đỏ, quả nhiên là đã khóc.
 
Vốn dĩ nàng ta cảm thấy nhìn Ngọc Ngưng khóc là một chuyện rất sảng khoái, nhưng không biết tại sao Ngọc Nguyên cứ cảm thấy nét mặt và cử chỉ của Ngọc Ngưng luôn lộ ra sự quyến rũ. Quá mức xinh đẹp, quá mức bắt mắt cũng khiến nàng ta cảm thấy đố kỵ.
 
Trong lòng Ngọc Nguyên cảm thấy chua loét: “Ngọc Ngưng, sao ngươi lại ở đây một mình?”
 
Những tiểu thư khác cũng nhìn thấy Ngọc Ngưng, nhưng bọn họ không thân với Ngọc Ngưng, nên không ai nói gì. Triệu Tuyết Nhàn cười nói: “Ngọc Nguyên, đây là muội muội ngươi à? Hai người trông không giống nhau lắm nhỉ.”
 
Đương nhiên là không giống rồi, Ngọc Nguyên giống Liễu phu nhân, còn Ngọc Ngưng thì giống Bạch thị, hơn nữa còn đẹp hơn Bạch thị nhiều.

 
Ngọc Nguyên nói: “Nàng ta là Ngọc Ngưng, Ngọc Ngưng, đây là Quận chúa của Trần Vương phủ.”
 
Ngọc Ngưng nhìn về phía Triệu Tuyết Nhàn: “Quận chúa.”
 
Triệu Tuyết Nhàn không nhỏ nhen như Ngọc Nguyên, nàng ta trước nay vẫn luôn hào sảng, cười nói: “Ngọc Ngưng muội muội đúng là một mỹ nhân hiếm có, sao lại ở đây một mình vậy?”
 
Ngọc Ngưng nói: “Thấy phong cảnh nơi đây không tồi nên mới dừng lại một lát.”
 
Sắp đến buổi trưa rồi, Trần Vương phi muốn giữ mọi người lại đến chiều, buổi trưa cũng muốn cùng dùng bữa.
 
Ngọc Ngưng và Ngọc Nguyên ngồi bên cạnh Liễu phu nhân, lúc dùng bữa, Trần Vương phi cũng liếc nhìn Ngọc Ngưng thêm mấy lần.
 
Cử chỉ của Ngọc Ngưng khá tao nhã, từng hành động đều rất thong dong. Nếu như không biết nàng do di nương sinh, chỉ nhìn cử chỉ và thần thái của Ngọc Ngưng thôi thì quả thật giống như một đại tiểu thư có giáo dưỡng. Tiếc là nàng quá đẹp, Trần Vương phủ không chứa được Ngọc Ngưng.
 
Trần Vương phi đã quyết định sẽ không để Ngọc Ngưng và Trần Vương thế tử có bất kỳ liên hệ nào nữa. Sau khi dùng bữa trưa, mấy vị phu nhân vẫn còn nhiều chuyện để nói, Quận chúa Hoa Dương dẫn theo Lý Chi Chi ra ngoài tản bộ tiêu thực.
 
Bởi vì thường đến Trần Vương phủ nên Quận chúa Hoa Dương rất quen thuộc với Trần Vương phủ, Bình thường nàng ấy cũng không quá phô trương, trước giờ không bao giờ để một đám người vây quanh mình, chỉ cùng Lý Chi Chi ra ngoài đi dạo mà thôi.
 
Lý Chi Chi còn nhỏ, năm nay mới tám tuổi, nắm lấy tay Quận chúa Hoa Dương nói không ngừng: “Nương, con cảm thấy con mèo mà Vương phi nuôi rất đẹp, con cũng muốn nuôi một con.”
 
Quận chúa Hoa Dương nhẹ giọng nói: “Hiện giờ không thích hợp để nuôi mèo, chờ năm sau nương mang cho con một chú mèo xinh đẹp được không?”
 
Hiện giờ Quận chúa Hoa Dương đang mang thai, không thích hợp nuôi thú cưng.
 
Lý Chi Chi gật đầu: “Vâng, con nghe lời nương.”
 
Sau khi đi dạo được một lúc, Quận chúa Hoa Dương cảm thấy hơi mệt, Lý Chi Chi thấy trước mặt có đình nghỉ mát, cô bé nói: “Nương, chúng ta qua đó ngồi nghỉ một lúc đi, giờ người đang có đệ đệ, cần nghỉ ngơi nhiều một chút.”
 
Quận chúa Hoa Dương gật đầu: “Được.”
 
Ngọc Ngưng vốn đang uống trà, không để ý thời gian, chớp mắt đã không thấy Quận chúa Hoa Dương đâu, nàng bèn tìm cớ đi ra ngoài.
 

Mấy ngày trước Quân Dạ từng nói với nàng về chuyện ngày hôm nay, vậy nên khi Ngọc Ngưng nghe thấy Liễu phu nhân muốn dẫn nàng đến Trần Vương phủ, nàng không chút kinh ngạc.
 
Quận chúa Hoa Dương là một nữ tử tâm địa thiện lương, nếu như nàng ấy không tốt bụng, cũng sẽ không nuôi dưỡng Lý Chi Chi do nữ nhân không vào cửa kia sinh ở bên người.
 
Chỉ là kẻ vong ân bội nghĩa cuối cùng cũng vẫn là kẻ vong ân bội nghĩa mà thôi, có nuôi cũng không thân thiết được, đối xử tốt với nó mà nó vẫn còn cảm thấy chưa đủ. Từ nhỏ Lý Chi Chi đã biết về thân thế của mình, điều này Quận chúa Hoa Dương cũng không giấu cô bé. Mẫu thân của Lý Chi Chi qua đời vì khó sinh, nhưng trong phủ lúc nào cũng sẽ có một vài hạ nhân lắm mồm lại ác độc, tùy tiện suy đoán chuyện của chủ tử.
 
Lý Chi Chi nghe hạ nhân nói, mẹ đẻ với mẹ kế vẫn có sự khác biệt, chờ đến khi Quận chúa Hoa Dương sinh con ra, thì sẽ đối xử hà khắc với Lý Chi Chi. Mẫu thân của Lý Chi Chi khó sinh, nói không chừng là do Quận chúa Hoa Dương ám hại, dù sao thì Đoan Vương phủ thủ đoạn vô biên. Ngoài mặt Lý Chi Chi rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng trên thực tế lại rất căm ghét đứa bé chưa chào đời ở trong bụng Quận chúa Hoa Dương. Cô bé hận mình không phải là do Quận chúa Hoa Dương đích thân sinh ra, không phải là tiểu thư dòng chính, cũng hận cái thai chưa ra đời đã nhận được bao nhiêu sự quan tâm này. Lâu dần, Lý Chi Chi bắt đầu hy vọng đứa bé của Quận chúa Hoa Dương sẽ biến mất.
 
Suy nghĩ của trẻ nhỏ đều rất đơn giản, có những lúc sự ác độc đơn giản như vậy lại là điều đáng sợ nhất.
 
Trước đó Ngọc Ngưng căn bản không hề có cơ hội để nhắc nhở Quận chúa Hoa Dương. Thêm nữa, Quận chúa Hoa Dương và Lý Chi Chi cũng con như là mẹ con, tuổi của Lý Chi Chi còn nhỏ như vậy, dù có nhắc nhở thì chắc chắn Quận chúa cũng sẽ không tin lời Ngọc Ngưng.
 
Chờ đến khi Ngọc Ngưng tìm được đến nơi của Lý Chi Chi và Quận chúa Hoa Dương thông qua tuyến đường Quân Dạ để lại trong đầu nàng, thì Quận chúa đã bị Lý Chi Chi đẩy xuống nước rồi.
 
Quận chúa Hoa Dương mang thai năm tháng, bụng đã to lên, nàng ấy lại không hề phòng bị Lý Chi Chi. Đình nghỉ mát được xây cạnh hồ, gió từ hồ thổi vào mát rượi, lúc gió thổi tới, Lý Chi Chi dùng sức đẩy mạnh Quận chúa một cái.
 
Nước hồ rất sâu, nhưng Ngọc Ngưng được Quân Dạ hạ thuật chống nước lê người, vội vàng nhảy xuống hồ kéo Quận chúa Hoa Dương lên bờ.
 
Lý Chi Chi thấy Ngọc Ngưng đột nhiên chạy tới đây, còn nhảy xuống nước cứu Quận chúa Hoa Dương, nhất thời sửng sốt. Cô bé nghĩ mẫu thân tâm địa thiện lương sẽ tha thứ cho mình, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, liệu có khiến phụ thân tức giận và thất vọng không?
 
Lúc Quận chúa Hoa Dương bị Lý Chi Chi bất ngờ đẩy xuống hồ thì vô cùng ngạc nhiên, nàng ấy vùng vẫy trong nước kêu cứu, nhưng Lý Chi Chi lại đứng đờ ra như khúc gỗ. Lúc sắp chìm xuống đáy hồ, Ngọc Ngưng bỗng xuất hiện cứu nàng ấy lên, đưa nàng ấy vào bờ.
 
Vốn dĩ Quận chúa Hoa Dương sẽ mất đi đứa bé trong bụng, ngay cả mạng sống cũng không giữ được, nhưng vì có biến số là Ngọc Ngưng mà cả mạng sống và đứa bé trong bụng nàng ấy đều giữ lại được.
 
Nha hoàn nhũ mẫu ở xung quanh nghe thấy tiếng động cũng đều chạy qua, tất cả sức lực của Quận chúa Hoa Dương đều đã dùng hết. Ngọc Ngưng và nàng ấy đều đang ướt sũng nước, nhũ mẫu nha hoàn vội vã đưa hai người đến chỗ Trần Vương phi. Trần Vương phi thấy Quận chúa Hoa Dương cả người ướt sũng, sắc mặt tái nhợt được nhũ mẫu đỡ đến đây, không khỏi giật mình: “Sao đang yên đang lành Quận chúa lại bị rơi xuống nước? Mau truyền đại phu!”
 
Thân phận của Quận chúa Hoa Dương tôn quý, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì ở hậu viện Trần Vương phủ thì Trần Vương phi sẽ dính phải phiền phức lớn, đồng thời cũng sẽ gây rắc rối cho cả Trần Vương gia.
 
Quận chúa Hoa Dương yếu ớt nói: “Là Ngọc cô nương đã cứu ta, sai người dẫn nàng ấy đi thay y phục đi.”
 
Ánh mắt Trần Vương phi nhìn Ngọc Ngưng cũng thay đổi: “Tuyết Nhàn, mau dẫn Ngọc muội muội của con đi tắm rửa thay y phục đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận