Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia.
Ngọc Ngưng không biết Quận chúa Hoa Dương sẽ xử lý chuyện này như thế nào, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra kết quả cuối cùng.
Chắc chắn Lý Chi Chi sẽ phải trả giá cho hành vi của mình
Mặc dù Lý Chi Chi nhỏ tuổi, nhưng Ngọc Ngưng không hề cảm thấy thương hại cô bé. Từ việc lần trước Quận chúa Hoa Dương giải vây giúp Ngọc Ngưng có thể thấy, Quận chúa không phải loại người có lòng dạ ác độc, lại thêm giọng điệu dịu dàng khi nói chuyện với Lý Chi Chi, ánh mắt hiền hòa khi nhìn cô bé, những điều này không thể nào giả vờ được. Nuôi một con mèo cún con ở bên người, bọn chúng còn biết đâu là người thân mình, huống chi Quận chúa đã nuôi Lý Chi Chi mấy năm trời, nhưng Lý Chi Chi lại muốn lấy đi tính mạng của Quận chúa Hoa Dương và một thai nhi vô tội.
Sau khi Ngọc Ngưng thay y phục sạch sẽ, hạ nhân của Trần Vương phủ bưng một bát canh gừng lên. Triệu Tuyết Nhàn là người hào sảng, nàng ta cũng là Quận chúa, cũng coi như trải đời, lắm mưu nhiều kế. Lần này Ngọc Ngưng cứu Quận chúa Hoa Dương, cũng coi như giải trừ một mối nguy cơ cho Trần Vương phủ, Triệu Tuyết Nhàn nói: “Nào, Ngọc muội muội, uống bát canh gừng này đi, đừng để bị nhiễm phong hàn.”
Ngọc Ngưng cau mày uống chút canh gừng.
Triệu Tuyết Nhàn lại bảo nàng lên giường nằm nghỉ nửa canh giờ.
Cuối cùng cho đến khi rời đi, Ngọc Ngưng vẫn chưa gặp lại được Quận chúa Hoa Dương, ánh mắt Trần Vương phi nhìn Ngọc Ngưng hòa nhã hơn rất nhiều. Bà ta nắm lấy tay Ngọc Ngưng: “Đứa trẻ ngoan, lần này thật sự may mà có ngươi, Quận chúa mới không sao, sau này chăm đến Trần Vương phủ chơi nhé, đám Tuyết Nhàn cũng có nhiều thời gian.”
Ngọc Ngưng trông không có vẻ gì là thụ sủng nhược kinh cả, thái độ cũng không vâng vâng dạ dạ, mà chỉ cười nhẹ: “Vâng, hôm nào rảnh rỗi tiểu nữ nhất định sẽ đến chơi.”
Trần Vương phi thấy Ngọc Ngưng khoan thai điềm đạm, trong lòng cũng thấy có chút tiếc nuối. Nếu như dung mạo của Ngọc Ngưng bình thường hơn một chút, chỉ là một mỹ như có đẹp tầm bảy tám phần, bà ta thật sự sẽ để thế tử nạp nàng làm thiếp.
Sau khi lên xe, Ngọc Ngưng không giữ được bình tĩnh, hung hăng nói: “Sao ngươi lại bắt gặp Quận chúa Hoa Dương rơi xuống nước chứ? Chắc là ngươi cố ý đi theo Quận chúa, làm những chuyện trùng hợp này để lọt vào mắt xanh của Quận chúa chứ gì.”
Liễu phu nhân liếc nhìn Ngọc Nguyên: “Con ngậm miệng lại!”
Ngọc Nguyên nhớ đến giọng điệu lúc nãy của Trần Vương phi khi nói chuyện với Ngọc Ngưng, trong lòng cảm thấy ghen tị phát điên, nàng ta nói: “Nương, con hỏi sai gì sao? Sao có thể trùng hợp đến mức để nàng ta bắt gặp Quận chúa Hoa Dương rơi xuống nước được?”
Ngọc Ngưng nhẹ giọng nói: “Ta nghe thấy tiếng Quận chúa kêu cứu, nên mới cố ý đi qua đó.”
Mặc dù Liễu phu nhân căm hận Ngọc Ngưng may mắn như vậy, nhưng bà ta cũng hiểu rõ, sau sự việc lần này, Ngọc Ngưng đã không còn giống trước đây nữa.
Quận chúa Hoa Dương hiển nhiên rất cảm kích Ngọc Ngưng, đằng sau Quận chúa Hoa Dương là Đoan Vương phủ và Lý Thái hậu, quyền thế của hai người này không hề tầm thường. Chắc chắn hôm nào đó Quận chúa Hoa Dương sẽ sai người đến tặng lễ lớn cho Ngọc Ngưng, nói không chừng còn đến tận phủ thăm hỏi.
Nếu như tặng lễ lớn thì chắc chắn lễ vật sẽ phải qua tay đương gia chủ mẫu là Liễu phu nhân, một khi lễ vật đã đến tay Liễu phu nhân, đương nhiên bà ta sẽ không đưa cho Ngọc Ngưng. Quận chúa Hoa Dương không thể nào cứ nhớ mãi đến Ngọc Ngưng được, chờ đến khi Quận chúa quên Ngọc Ngưng rồi, sau này lại tiếp tục giày vò nàng cũng không muộn. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Liễu phu nhân nói: “Hôm nay ngươi nhảy xuống nước, về phủ phải nghỉ ngơi cẩn thận, nói không chừng hôm nào đó sẽ có người bên chỗ Quận chúa Hoa Dương đến. Chờ đến khi người của Quận chúa đến phủ, ngươi phải biểu hiện cho thật tốt, đừng làm mất mặt nhà chúng ta.”
Ngọc Ngưng gật đầu: “Vâng.”
Về đến phủ, Ngọc Ngưng lập tức trở về Mai Hoa Uyển. Liễu phu nhân và Ngọc Nguyên thì về Tịnh Nhã Viện.
Vừa về đến phòng, Ngọc Nguyên đã nói: “Nương, lần này Ngọc Ngưng may mắn như vậy, liệu nàng ta có nói xấu gì về chúng ta trước mặt Quận chúa Hoa Dương không? Quận chúa có quan hệ tốt với Trần Vương phi, lỡ như Ngọc Ngưng vu oan cho con, khiến Trần Vương phi hiểu lầm con, không tác thành cho con và thế tử thì phải làm sao?”
Liễu phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Con yên tâm đi, nó không có cái gan đó đâu. Sao Quận chúa Hoa Dương có thể qua lại với nó nhiều được, chỉ cảm tạ nó một chút rồi thôi.”
Ngọc Nguyên vẫn còn cảm thấy khó chịu trong lòng, Liễu phu nhân lại dặn dò nàng ta: “Chút nữa con hãy đích thân mang chút đồ ăn uống may mặc cho Ngọc Ngưng, mấy ngày tới này giữ quan hệ tốt với nó một chút. Chờ hôm nào Quận chúa Hoa Dương đến đây, con với nó cùng ra nói chuyện với Quận chúa.”
Ngọc Nguyên bĩu môi, mặc dù trong lòng rất không tình nguyện, nhưng vẫn đồng ý.
Sau khi Ngọc Ngưng trở về, Bạch thị thấy Ngọc Ngưng thay y phục khác, không mặc bộ lúc ra khỏi phủ nữa, mí mắt bà khẽ giật giật: “Ngưng Nhi, sao con lại mặc bộ y phục này trở về? Trước đây ta chưa thấy con mặc bao giờ cả.”
Ngọc Ngưng nói: “Hôm nay Quận chúa Hoa Dương bị rơi xuống nước, đúng lúc con đi ngang qua, nên cứu nàng ấy lên bờ, y phục đều bị ướt hết, người của Trần Vương phủ để con thay bộ này.”
Bạch thị bước lên trước nắm lấy tay Ngọc Ngưng, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới: “Con không sao chứ?”
Ngọc Ngưng lắc đầu: “Con không sao ạ.”
Bạch thị nói: “Đứa bé này, lần sau con thấy người khác gặp nguy hiểm, đừng xông lên trước đầu tiên nữa, con cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối thôi.”
Ngọc Ngưng gật đầu: “Nương, con biết rồi.”
Hai mẹ con vừa đi vào phòng vừa nói chuyện, không đến một khắc sau, bên ngoài truyền đến tiếng của Ngọc Nguyên: “Ngọc Ngưng sống ở đây đúng không?”
Bạch thị đứng dậy nhìn ra ngoài: “Là tam tiểu thư.”
Ngọc Nguyên trực tiếp đi vào trong: “Ngọc Ngưng, Bạch di nương. Bạch di nương không biết đâu, hôm nay Ngọc Ngưng may lắm đấy, cứu được Quận chúa Hoa Dương.”
Bạch thị mỉm cười: “Quả thật là may mắn, tam tiểu thư mời ngồi, ta đi đun nước pha trà cho mọi người.”
Ngọc Nguyên ngồi xuống trước mặt Ngọc Ngưng, nàng ta nói: “Các ngươi còn không mang đồ lên đây?”
Hai nha hoàn theo sau Ngọc Nguyên để hai bọc điểm tâm, nửa xấp lụa dài tầm hai trượng để lên bàn. Ngọc Nguyên nói: “Thời tiết nóng dần rồi, tặng cho ngươi ít vải để may y phục mới, kẻo sau này ngươi lại nói chúng ta bạc đãi ngươi.”
Ngọc Ngưng biết đích thứ khác biệt, vậy nên nàng cũng không mong có đãi ngộ giống như Ngọc Nguyên, cũng không cầu Liễu phu nhân vui vẻ hòa nhã với mình. Nàng chỉ mong rằng mình không bị tính kế, không bị đánh mắng mà thôi. Còn về bạc đãi gì gì đó, Liễu phu nhân và Ngọc Nguyên đều biết rõ là có bạc đãi hay không.
Ngọc Ngưng nói: “Đa tạ tỷ tỷ.”
Ngọc Nguyên ngửa người về sau, liếc mắt nhìn Ngọc Ngưng. Bộ y phục Triệu Tuyết Nhàn đưa cho Ngọc Ngưng thay là màu hồng đào, trước đây nàng ta chưa từng thấy Ngọc Ngưng mặc màu sắc tươi sáng như này bao giờ. Nước da nàng vốn đã trắng, bộ y phục này khiến làn da của Ngọc Ngưng càng đẹp hơn, tựa như một trái đào chín, khiến người ta có suy nghĩ muốn cắn thử một miếng. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Ngọc Ngưng ngồi rất đoan trang, thân trên thẳng tắp, hai chân khép sát lại, dáng người nàng đẹp, phần eo được nhiều tầng dây lưng buộc chặt, khiến nàng trông rất yếu ớt. Nhưng phần ngực Ngọc Ngưng lại rất đầy đặn, khiến tư thế đoan chính lại xen lẫn chút tùy ý.
Phần ngực Ngọc Nguyên bằng phẳng, nàng ta vẫn luôn ghen tị Ngọc Ngưng có dáng người đẹp, nhìn phần ngực núi non trùng điệp của Ngọc Ngưng, trong lòng nàng ta chua loét như thể uống cả trăm bình giấm.
Ngọc Nguyên nói: “Tốt hơn hết là muội muội nên bó ngực lại, cứ rêu rao thế này, người không biết còn tưởng là ngươi đã xuất giá, được nam nhân xoa nhiều nên mới to vậy đấy.”
Điền di nương ở cùng một viện tử với họ nghe nói tam tiểu thư đến, nên cũng theo phép lịch sự qua đó chào hỏi. Bà ta và Bạch thị bưng khay trà cùng đi vào, đúng lúc nghe được một cô nương chưa xuất giá như Ngọc Nguyên nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy, Điền di nương ngượng ngùng không biết mình nên đi vào hay đi ra, tay Bạch thị run lên, suýt chút nữa đã làm đổ khay trà: “Tam tiểu thư, tiểu thư nói gì vậy?”
Ngọc Nguyên không ngờ hai người họ đến, nhất thời cũng hốt hoảng.
Ngọc Ngưng nói: “Mời hai vị di nương ngồi.”
Điền di nương nói: “Thôi ta không ngồi đâu, nghe nói tam tiểu thư đến nên muốn đến xem thử thôi, tứ tiểu thư và tam tiểu thư cứ từ từ nói chuyện.”
Ngọc Nguyên bình tĩnh lại, nói: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi, di nương tức giận như vậy, nói đùa cũng không được hay sao?”
Đương nhiên là có thể nói đùa, nhưng những lời này của Ngọc Nguyên rõ ràng là đang sỉ nhục Ngọc Ngưng.
Triều đại này người dân rất cởi mở, Liễu phu nhân cũng thường mặc áo khoe nửa ngực, nữ tử đều lấy dáng người đầy đặn làm kiêu ngạo, làm gì còn chuyện bó ngực giống như triều đại trước chứ?
Bạch di nương cũng không dám chỉ trích Ngọc Nguyên, chỉ đành nén giận, mang trà lên cho hai vị cô nương.
Chờ đến khi mọi người rời đi rồi, Ngọc Ngưng mới nói: “Trước đây ta không có nhiều vải thừa, hiện giờ tỷ tỷ mang cho ta ít vải vóc, ta cũng dễ bó lại hơn, chắc hẳn tỷ tỷ bó ngực hàng ngày nhỉ, vậy nên trông mới không bị lộ ra.”
Ngọc Nguyên còn lâu mới bó ngực, ngày nào nàng ta cũng ăn đu đủ hầm sữa còn không kịp nữa kìa, lời này của Ngọc Ngưng giống như thể đang chế giễu nàng ta, nhưng cũng không hẳn là chế giễu, sắc mặt Ngọc Nguyên tái xanh: “Ta trông cũng không lẳng lơ như ngươi, sao lại phải bó ngực chứ?”
Ngọc Ngưng nói: “Ta không biết mình đã phạm phải sai lầm gì, để tỷ tỷ sỉ nhục ta như vậy. Chắc là mẫu thân vẫn còn ở Tịnh Nhã Viện, tỷ tỷ đi cùng ta đến đó một chuyến, nói lại nguyên văn những lời này cho mọi người nghe, xem xem ta có nên bó ngực lại không.”
Ngọc Nguyên đứng dậy: “Hôm nay cứu được Quận chúa Hoa Dương, nên ngươi quả thật khác với ngày thường nhỉ. Được lắm, ta đi trước, Ngọc Ngưng, tốt hơn hết là ngươi hãy mong rằng Quận chúa Hoa Dương có thể bảo vệ được cho ngươi đi. Nhưng người ta thân phận tôn quý, nhiều việc phải xử lý, làm gì có thời gian để bảo vệ cho một thứ nữ nhà người khác như ngươi chứ? Cho ngươi chút ngân lượng là tốt lắm rồi.”
Nói rồi, Ngọc Nguyên dẫn theo nha hoàn của nàng ta rời đi.
Ngọc Ngưng ngồi một lúc lâu mới có thể kìm nén được cơn giận của mình.