Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia.
Những lời Ngọc Nguyên nói sau cùng vẫn lọt vào tai Liễu phu nhân. Nha hoàn bên cạnh nàng ta đều nghe thấy hết, dù gì Ngọc Nguyên cũng là đại tiểu thư, nha hoàn xuất thân ti tiện của phủ cũng không nói đùa như vậy. Ngọc Nguyên nói những lời này, nha hoàn sợ sẽ truyền đến tai Liễu phu nhân, Liễu phu nhân cho rằng là do đám nha hoàn bọn họ dạy hư tiểu thư, liên lụy bọn họ bị trách phạt, bèn nói trước với Liễu phu nhân nguyên văn những gì Ngọc Nguyên đã nói.
Liễu phu nhân tức run người, gọi Ngọc Nguyên đến: “Ta bảo con làm dịu quan hệ với Ngọc Ngưng, chứ có bảo con đi nói những lời lẽ vô liêm sỉ không? Ngọc Nguyên, con là tiểu thư khuê các, làm gì có tiểu thư nhà nào lại ăn nói ngông cuồng như con?”
Gương mặt Ngọc Nguyên nóng bừng vì xấu hổ, Liễu phu nhân nói: “Con đúng là bị ta chiều hư rồi, nha hoàn cũng qua chiều con, Ngọc Ngưng, con phải nhớ kỹ, con là đích nữ của Nam Dương Hầu. Nếu như những lời nói hôm nay của con bị truyền ra ngoài thì làm gì có gia đình đàng hoàng nào muốn con nữa? Cả gia tộc sẽ mất hết mặt mũi vì những lời con nói mất thôi.”
Sắc mặt Ngọc Nguyên đỏ bừng, hai mắt ngấn nước, thật lâu sau mới nói: “Nương, con biết sai rồi.”
Thấy Ngọc Ngưng khó chịu như vậy, người làm mẹ như Liễu phu nhân cũng mềm lòng, bà ta nói: “Đến Phật đường quỳ hai ngày, hai ngày này con hãy nghiêm túc ngẫm lại những hành vi của mình đi.”
Nói rồi, Liễu phu nhân cũng để Ngọc Nguyên rời đi. Ngọc Nguyên không biết là do nha hoàn cáo trạng, còn tưởng là Ngọc Ngưng đang hại nàng ta, trong lòng lại càng hận Ngọc Ngưng hơn.
Quận chúa Hoa Dương trở về Lý phủ, giao Lý Chi Chi cho Lý mẫu. Lý mẫu vốn đã không muốn gặp đứa con riêng của nhi tử mình, lại nghe nói Quận chúa Hoa Dương bị Lý Chi Chi đẩy xuống nước, bà ấy tức giận đến mức suýt ngất. Sau khi biết tin cái thai trong bụng Quận chúa bình an vô sự, Lý mẫu mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lý Chi Chi tuổi còn nhỏ mà đã ác độc như vậy, Lý mẫu cũng không chấp nhận cho đứa bé này ở lại trong phủ, bà ấy đưa Lý Chi Chi đến một thôn trang hẻo lánh, không cho phép cô bé về lại kinh thành nữa.
Vốn dĩ Lý Chi Chi được nuôi dưỡng bên người Quận chúa Hoa Dương, nếu như cô bé ngoan ngoãn thật thà, người khác đều sẽ coi cô bé là tiểu thư của Lý gja. Sau khi xảy ra chuyện này, phía Đoan Vương phủ và Lý Thái hậu không lấy mạng Lý Chi Chi là may lắm rồi. Lý Chi Chi được ăn sung mặc sướng quen rồi, sau khi bị đưa đến nông trang, có thể chịu được khổ, có thể sống những ngày tháng không có người hầu hạ không thì phải xem tạo hóa của cô bé rồi.
Quận chúa Hoa Dương không hề quên mất Ngọc Ngưng, ơn cứu mạng không phải chuyện nhỏ. Hôm sau Thái hậu cũng nghe tin Quận chúa bị rơi xuống nước, vội vàng truyền nàng ấy vào cung.
Sau khi Quận chúa Hoa Dương tiến cung, Thái hậu thấy nàng ấy bình an vô sự mới yên tâm. Sau khi nghe nói là do Lý Chi Chi hại Quận chúa, mặc dù ngoài mặt Thái hậu không nói gì nhiều, nhưng trên thực tế lại vô cùng chán ghét tiểu nha đầu không biết điều này. Một tiểu nha đầu lòng dạ độc ác như vậy, giữ lại cũng chỉ gây hại, hơn nữa còn bôi nhọ thanh danh của Lý gia, Thái hậu không có ý định tha cho Lý Chi Chi.
Quận chúa Hoa Dương vuốt ve bụng mình: “Con phúc lớn mạng lớn mới có thể giữ được đứa bé trong bụng, lần này cũng may mà có một vị tiểu thư của Nam Dương Hầu phủ.”
Quận chúa Hoa Dương thành thân chín năm, mãi vẫn chưa hoài thai. Người Lý gia e ngại thân phận Quận chúa của nàng ấy và thế lực của Đoan Vương phủ, nên cũng không tiện nói gì, nhưng điều này vẫn luôn là tâm bệnh của mọi người. Vậy nên tất cả mọi người đều vô cùng quan tâm đến cái thai trong bụng nàng ấy.
Thái hậu nói: “Nhất định phải cảm tạ người đã cứu con.”
Quận chúa Hoa Dương cười nói: “Lão phu nhân cũng nghĩ như vậy, lão phu nhân còn nói chuyện này liên quan đến việc nối dõi tông đường của Lý gia, bà ấy muốn đích thân đến cảm tạ, nhưng đã bị con ngăn lại. Cô nương cứu con tính tình thiện lương, chỉ tiếc rằng là một thứ nữ, ở trong nhà thường phải chịu thiệt thòi, con đang nghĩ nên làm thế nào để cảm tạ nàng ấy.”
Thái hậu nói: “Dù nàng ấy có thân phận gì, chỉ cần cứu con thì chính là ân nhân của Lý phủ. Dù là một nha hoàn cũng phải cảm hậu tạ, huống hồ còn là một tiểu thư.”
Quận chúa Hoa Dương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bên cạnh Công chúa Ninh Bình đúng lúc đang thiếu một thư đồng, chi bằng để nàng ấy qua đó. Chỉ là nàng ấy trông quá đẹp, tuổi còn nhỏ mà đã có dáng vẻ hồng nhan họa thủy, đưa vào trong cung e là sẽ gây ra rắc rối mất.”
Tiêu chuẩn tuyển chọn thư đồng của Công chúa vô cùng nghiêm ngặt, bình thường đều là những nữ tử xuất thân nhà quan, gia đình nề nếp. Nghe Quận chúa Hoa Dương nói vậy, Thái hậu cũng tò mò: “Rốt cuộc là trông thế nào vậy?”
Quận chúa Hoa Dương mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Đẹp hơn gấp mười lần quý phi trong cung lúc còn trẻ, con không nói quá đâu. Nhưng tính tình nàng ấy cũng rất tốt, không kiêu ngạo, cũng không nóng nảy, còn trầm ổn hơn cả một số tiểu thư dòng chính, có phong thái hơn người.”
Thư đồng của Công chúa là một chức vụ không tồi, mặc dù cũng là làm nha hoàn cho công chúa, nhưng trong quá trình này những người được tiếp xúc không phú thì quý. Tiền triều có một vị Hoàng hậu cũng là thư đồng của Công chúa, khi hầu Công chúa đọc sách thì được Thái tử để mắt đến, sau đó trở thành Hoàng Hậu. Dù không gả được cho vương tôn tông thất, cũng không lo không gả được cho công tử quý tộc.
Nếu như Thái hậu đồng ý, Quận chúa Hoa Dương muốn đưa nàng vào cung.
Thái hậu nghe Quận chúa kể về tướng mạo của Ngọc Ngưng, nói: “Thôi, đừng dẫn vào đây, mấy Hoàng tử đều chẳng phải đèn cạn dầu, đến lúc đó lại gây ra chuyện thị phi. Con tự nghĩ cách cảm tạ người ta đi.”
Quận chúa Hoa Dương gật đầu.
Trên đường trở về, nàng ấy cẩn thận suy nghĩ một phen, nàng ấy dự định hôm nào rảnh rỗi sẽ bớt chút thời gian đến gặp Ngọc Ngưng, xem thử xem Ngọc Ngưng có suy nghĩ gì. Nếu như Ngọc Ngưng muốn có một mối hôn sự tốt, nàng ấy sẽ tìm cho nàng một mối hôn sự không tồi, nếu như ưng người ta mà lại thiếu hụt về vật chất, thì nàng ấy sẽ tặng một số vàng bạc châu báu.
Nghĩ đến đây, Quận chúa Hoa Dương cũng yên tâm hơn.
Ngọc Ngưng không hề biết Quận chúa Hoa Dương lại quan tâm đến chuyện này như vậy, sau khi trời tối, nàng tắm rửa lau người rồi lên giường đi ngủ sớm. Rất nhiều chuyện liên quan đến Quân Dạ Ngọc Ngưng vẫn chưa biết rõ, có lẽ bởi vì ban ngày gặp phải tên quỷ sai tướng mạo gớm ghiếc kia, mà Ngọc Ngưng vừa nhắm mắt đã mơ thấy dáng vẻ mặt xanh nanh vàng của Minh tướng nọ.
Nàng có chút khó ngủ.
Mãi đến khi phía sau bỗng truyền đến cảm giác lạnh lẽo quen thuộc.
Ngọc Ngưng mở mắt ra, nhìn về phía sau, Quân Dạ mặc trường bào đen vàng, mái tóc đen như mực xõa tung, gương mặt tuấn tú yêu mị trông càng lạnh lùng hơn dưới ánh trăng. Ngũ quan của hắn rõ ràng, nét nào ra nét đấy, so với Minh tướng sáng nay nàng nhìn thấy thì Quân Dạ đẹp đến mức rung động lòng người.
Ngọc Ngưng chớp mắt, Quân Dạ khẽ xoa đầu nàng: “Tất cả mọi chuyện đều ổn thỏa rồi sao?”
Nàng khẽ “Ừm” một tiếng: “Ta đã cứu được Quận chúa Hoa Dương, giữ được mạng sống và cái thai trong bụng của nàng ấy, sao ngươi biết nàng ấy sẽ rơi xuống nước?”
Sau khi chết con người đều phải đến Minh giới luân hồi mới có thể đầu thai chuyển kiếp. Mặc dù đây không phải là chức trách chính của Minh giới, Quân Dạ cũng không có hứng thú mấy với việc luân hồi của nhân gian, nhưng là Minh vương, hắn có thể nhìn thấy số phận của mỗi người.
Ví dụ như Ngọc Ngưng, vốn dĩ nàng đã bị ác quỷ ăn thịt từ lúc còn sơ sinh, nhưng may mắn gặp được biến số là Quân Dạ, mới có thể yên ổn sống đến giờ. Mặc dù những năm qua thường xuyên ốm đau, hay gặp chuyện xui xẻo, nhưng ít nhất vẫn giữ được cái mạng của mình.
Quân Dạ nói: “Chỉ cần liếc nhìn là biết.”
Ngọc Ngưng nhìn Quân Dạ với ánh mắt sùng bái: “Ngươi lợi hại thật đấy.”
Quân Dạ lạnh lùng nhếch khóe môi, ấn nàng vào trong lòng: “Lần này để cho nàng kết giao với quý nhân, sau này có thể sẽ không bị ức hiếp nhiều nữa, Ngưng Nhi, nàng tính báo đáp ta thế nào đây?”
Hai tay Ngọc Ngưng chống lên vai hắn, gương mặt đỏ bừng.
Da nàng vốn trắng, nên khi đỏ mặt trông rất rõ ràng, đỏ từ mang tai lan xuống đến tận cổ. Ngọc Ngưng nhỏ giọng nói: “Ban ngày đã làm rồi còn gì.”
Quân Dạ khác với người phàm, thân thể và sức lực của hắn cũng không giống người phàm.
Hắn không biết mệt mỏi. Chỉ cần hắn muốn thì có thể liên tục làm chuyện cá nước thân mật.
Ngọc Ngưng do dự trong chốc lát, sau đó chủ động cởi bỏ y phục của mình, ôm lấy Quân Dạ.
Bởi vì ban ngày đã bị hắn bắt nạt rồi, nên eo của Ngọc Ngưng vẫn mềm nhũn, dù nàng chủ động đến gần Quân Dạ, nhưng trên thực tế vẫn có chút kháng cự.
Ban đầu Quân Dạ rất dịu dàng, sau đó...
Giống hệt với những lần trước, có chút thô bạo, suýt chút nữa khiến Ngọc Ngưng ngất đi.
Ngọc Ngưng nghẹn ngào khóc đến tận nửa đêm, Quân Dạ lau nước mắt của nàng: “Đúng là đồ mít ướt, nước mắt nhiều thật đấy.”
Sau khi kết thúc, Ngọc Ngưng cảm thấy eo của mình đau nhức đến mức như thể bị chặt làm đôi, nàng tựa vào gối, mái tóc đen như mực xõa tung trên vai, hai mắt đỏ hoe.
Trong không khí có một mùi khó tả, mùi hương trên người Ngọc Ngưng ngày càng thơm ngào ngạt. Trong mắt Quân Dạ, mùi thơm trên người nàng vô cùng ngọt ngào, khiến tất cả ác quỷ đều cảm thấy mê đắm. Cơ thể nàng là một báu vật, một bảo vật trân quý hiếm có trên đời, đây cũng là nguyên nhân khiến Quân Dạ rất khó kiểm soát bản thân trong lúc thân mật với nàng.
Sự cám dỗ nguyên thủy nhất của cơ thể rất khó để kiềm chế.
Quân Dạ không biết tại sao Ngọc Ngưng lại thích khóc như vậy, lần này khóc mãi không dừng, hắn chỉ đành ôm tiểu phế vật đang khóc rấm rứt này vào lòng: “Được rồi, đừng khóc nữa, hôm khác sẽ ta sẽ nhẹ nhàng hơn.”