Phu quân minh vương của ta

Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. 
Vành mắt Ngọc Ngưng lập tức đỏ lên, hai mắt đỏ hoe như mắt một chú thỏ nhỏ. Nàng không muốn quay đầu lại, cũng sợ phát ra âm thanh kinh động đến nha hoàn bên ngoài, cắn chặt môi mình.
 
Quân Dạ nói: “Chỉ bình thường mà thôi.”
 
Hắn đã sống quá lâu, từng thấy vô số thứ, kể cả những bảo vật quý hiếm. Với hắn, một căn nhà tranh hay một cung điện cũng chẳng có gì khác biệt cả.
 
Người sống ở trong đó rồi sẽ chết, kiếp này là đế vương, nhưng kiếp sau có thể lại là ăn mày.
 
Chỉ là hắn không thấy được quá khứ của Ngọc Ngưng.
 
Quân Dạ có thể nhìn thấy kiếp trước kiếp này của bất cứ ai, nhưng Ngọc Ngưng lại chỉ có kiếp này, không có kiếp trước. Thời gian sinh ra đặc biệt, lại là thể chất thuần âm, trên người có mùi hương độc đáo, có thể khiến chúng quỷ trong Minh giới thần hồn điên đảo. Nàng sinh ra cứ như thể để làm món ngon trong miệng ác quỷ vậy.
 
Cũng may gặp được hắn.
 
Đầu ngón tay Ngọc Ngưng khẽ bám lấy thành bồn tắm, cơ thể nàng mềm nhũn, cả người như thể bị rút cạn toàn bộ sức lực vậy.
 
Quân Dạ cau mày: “Nhóc bé con, cảm thấy đau à?”
 
Nàng khẽ “Ừm” một tiếng, âm thanh được kéo dài, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng quyến rũ, chỉ một tiếng này thôi cũng đủ khiến người khác mê mẩn. Tiếc là định lực của Quân Dạ quá tốt, hắn chỉ khẽ xoa đầu Ngọc Ngưng, dịu dàng hơn một chút, chậm rãi hơn một chút.
 
Hai khắc sau, nha hoàn ở bên ngoài hỏi: “Cô nương vẫn chưa tắm xong sao? Không phải là ngủ quên ở trong bồn tắm rồi đấy chứ?”
 
Ngón tay trắng nõn của Ngọc Ngưng vẫn đang bám vào thành bồn tắm, cũng không biết tại sao Quân Dạ có thể làm được, nàng cứ cảm thấy nước văng tung tóe khắp mặt đất, nhưng mặt đất lại vẫn sạch bóng, không hề có chút nước nào.
 
Hắn choàng tay qua vai nàng: “Hôm nay nàng ngồi xe ngựa cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
 

Ngọc Ngưng khẽ “Ừm” một tiếng, nói với nha hoàn ở bên ngoài: “Ta đã tắm xong rồi.”
 
Lúc nha hoàn mang y phục vào, Ngọc Ngưng vẫn còn ngâm mình trong nước, hai mắt nàng mờ hơi sương, cũng không dám nhìn ai, nhỏ giọng nói: “Ta không quen được người khác hầu hạ, tự ta mặc y phục là được.”
 
Nha hoàn mỉm cười: “Vâng, cô nương cứ từ từ mặc y phục. Ngâm lâu như vậy, chắc hẳn cô nương khát rồi nhỉ? Nhà bếp vừa mới mang đến ít chè đậu xanh, chút nữa cô nương có thể nếm thử một chút.”
 
Ngọc Ngưng khẽ gật đầu.
 
Sau khi nha hoàn rời đi, nàng mới bước ra khỏi bồn lau sạch cơ thể.
 
Cơ thể Ngọc Ngưng quả thật phát dục rất đẹp, chẳng trách Ngọc Nguyên lại đố kị. Hai chân thon dài, lại trắng mịn, trông thanh cao thoát tục, khiến người khác vừa nhìn đã có thiện cảm. Chỉ là hiện giờ, trên eo nàng hằn mấy dấu tay, đều là dấu ấn khi bị bóp lấy eo. Ngọc Ngưng đứng cũng không vững, sau khi lau khô người xong, nàng mới mặc y phục vào.
 
Có lẽ là vì ở trong nước nên lần này nàng thấy không đau lắm.
 
Chẳng qua là vẫn hơi khó thích ứng. Ngọc Ngưng cảm thấy bản thân mình cũng không nhỏ bé gì, nàng và Quận chúa Hoa Dương cao gần bằng nhau, trong số các nữ tử thì thuộc vào loại dáng người yểu điệu thướt tha. Nhưng cứ ở trong lòng Quân Dạ, nàng lại trông nhỏ bé đến lạ, mềm nhũn cả ra. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Nàng ăn chút chè đậu xanh, chè đậu xanh được nấu rất đậm vị, ngâm lâu như thế cũng tốn thể lực, ăn chút gì đó vừa hay có thể bồi bổ lại. Sau khi Ngọc Ngưng ăn xong, súc miệng, chỉnh trang lại đầu tóc một chút rồi lên giường đi ngủ.
 
Chiếc giường này lớn hơn chiếc giường ở nhà nàng gấp hai, ba lần, Ngọc Ngưng có thể lăn qua lăn lại trên đó, chăn đệm cũng rất mềm, toàn bộ đều là đồ mới, đã được xông bởi huân hương quý giá. Trước đây ở nơi Ngọc Ngưng sống, trên giường chỉ có một chiếc chăn và một tấm đệm mỏng, đùng một cái đổi sang ngủ trên chiếc giường này, nàng vẫn chưa quen lắm.
 
Ngọc Ngưng lại ấn bụng mình, khẽ xoa bụng dưới, vẫn bằng phẳng như cũ. Bụng nàng mềm mại, lúc sờ vào cảm giác thoải mái như sờ phải bông vậy, nàng không biết liệu trong này đã có đứa bé của Quân Dạ hay chưa.
 
Lần nào Quân Dạ cũng để lại rất nhiều bên trong Ngọc Ngưng, với tần suất của hắn, chắc cũng không lâu nữa đâu nhỉ.
 
Ngọc Ngưng nghĩ như vậy, sau cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất.
 

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Ngọc Ngưng vừa mở mắt ra, nhất thời quên mất mình đang ở nơi nào, chiếc chăn đắp trên người vừa mềm vừa nhẹ, được làm bằng tơ lụa xa hoa tinh xảo, khác hoàn toàn với đãi ngộ lúc bình thường của nàng.
 
Nàng nheo mắt lại, cuộn người vào trong chăn.
 
Thắt lưng mềm nhũn, cả người đều chẳng có chút sức lực gì. Nhưng làm khách ở nhà người ta, dậy sớm quá cũng không phải phép. Ngọc Ngưng bèn ngủ thêm hai khắc nữa, cảm thấy có lẽ trời đã sáng rồi, nha hoàn chắc cũng dậy rồi, mới ngồi dậy mặc y phục.
 
Nha hoàn chuẩn bị y phục mới cho Ngọc Ngưng, những bộ y phục mới đều là kiểu dáng thịnh hành nhất năm nay.
 
Nha hoàn dẫn Ngọc Ngưng đến đứng trước một chiếc gương cao ngang người, nói: “Hôm nay khí sắc của cô nương tốt thật đấy.”
 
Ngọc Ngưng cẩn thận ngắm nhìn bản thân trong gương, hình như trên mặt còn lộ ra nét quyến rũ mê người. Không biết do tối qua ngủ ngon quá, hay là vì nguyên nhân gì, làn da nàng trắng hồng, so với ngày thường thì hồng hào hơn một chút.
 
Nàng thay một bộ y phục màu vàng tơ, màu này vốn đã rất trẻ trung thiếu nữ, khoác lên người Ngọc Ngưng trông lại càng rực rỡ hơn. Nha hoàn nói: “Cô nương thực sự là tiểu thư đẹp nhất ta từng gặp.”
 
Cả kinh thành này đều không thể tìm ra người thứ hai có thể đẹp bằng Ngọc Ngưng.
 
Ngọc Ngưng nói: “Liệu lúc này lão phu nhân đã tỉnh dậy chưa? Ta nên qua đó thỉnh an vào lúc này hay là chờ sau khi dùng bữa xong hãy đi?”
 
Nha hoàn nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Cô nương cứ dùng bữa trước đi, lão phu nhân có tuổi rồi, lúc này chưa chắc đã dậy đâu.”
 
Bữa sáng là một chén cháo cầu kỳ ngon miệng. Tối qua ở trong bồn tắm, Ngọc Ngưng đã tốn không ít sức lực, buổi tối cũng cảm thấy có chút đói, nên giờ ăn nhiều hơn một chút.
 
Sau khi dùng bữa sáng xong, Ngọc Ngưng mới đến chỗ Lý mẫu thỉnh an. Dù sao nàng cũng là khách, Lý mẫu thân là trưởng bối, lại có tuổi, vẫn nên tôn trọng bà ấy.
 
Tuy nhiên, tối qua Lý mẫu lại ngủ không được ngon lắm.

 
Hôm qua bà ấy nằm mơ, giấc mơ này là Lý lão thái gia đã qua đời đến tìm bà ấy.
 
Lý mẫu ở dương gian, không biết những chuyện trong âm gian. Lý lão thái gia cũng là một nhân vật sau khi chết đi tạm thời chưa đầu thai, muốn chờ đích thân nhìn thấy tôn tử ra đời rồi mới đi đầu thai, ông ấy cứ luôn du đãng trong Minh giới, thỉnh thoảng lại báo mộng cho người nhà. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Dạo gần đây Lý lão thái gia nghe phong thanh được mấy điều, hôm qua Minh sai cũng đã tìm đến cửa.
 
Ông ấy vội vàng báo mộng cho Lý mẫu, nói cô nương Ngọc Ngưng này lai lịch bất phàm, không phải là một thứ nữ bình thường, dặn Lý mẫu tiếp đón chu đáo, đồng thời cũng không được phép mai mối hôn sự lung tung cho cô nương ấy.
 
Lý mẫu nghe Lý lão thái gia báo mộng như vậy, gần như cả đêm không ngủ, mãi đến tờ mờ sáng mới miễn cưỡng chợp mắt được một lúc.
 
Lần trước Lý lão thái gia báo mộng là về việc thăng quan tiến chức của nhi tử. Lý lão thái gia vì một người ngoài mà báo mộng cho bà ấy, là chuyện chưa từng xảy ra.
 
Hôm nay mới sáng sớm bà ấy đã thấy Ngọc Ngưng đến thỉnh an.
 
Trong lòng Lý mẫu cảm thấy đáng tiếc, Ngọc Ngưng quả thật trông rất xinh đẹp, là một cô nương dễ khiến người khác thương yêu. Cô nương như vậy vốn không cần phải lo không gả được, rất nhiều nam nhân đều thích mỹ nhân kiểu này. Nhưng lão thái gia không để bà ấy tùy tiện sắp xếp hôn sự cho đứa bé này, bà ấy bèn dừng ý định mai mối của mình lại.
 
Lý mẫu vẫy tay: “Đứa bé ngoan, sao ngươi lại dậy sớm như vậy? Đáng ra nên ngủ thêm một lúc nữa, ngày mai không được phép qua đây sớm như vậy nữa.”
 
Ngọc Ngưng cười nhẹ: “Ta muốn đến thỉnh an lão phu nhân mà, người là trưởng bối, ta không thể làm loạn lễ nghi được.”
 
Lý mẫu thấy Ngọc Ngưng khiêm tốn dịu dàng như vậy, trong lòng lại càng thấy thích nàng hơn.
 
Bà ấy nói: “Vậy ngươi ở nhà thì sao? Cũng hàng ngày đến chỗ mẫu thân thỉnh an sớm như vậy à? Nhà chúng ta không có phép tắc khắt khe vậy đâu.”
 
Ngọc Ngưng lắc đầu: “Bên phía mẫu thân chỉ thỉnh thoảng mới qua đó thỉnh an thôi ạ, bình thường bà ấy nhiều việc phải lo, ta cũng không dám đến quấy rầy.”
 
Lý mẫu nghĩ rằng có lẽ Liễu phu nhân không phải một người dễ chung sống, bình thường cũng hay làm khó cô nương này, bà ấy thở dài một hơi: “Đứa bé ngoan, trước đây ở nhà có lẽ cũng đã phải chịu nhiều khổ cực, nếu đã như vậy, chi bằng ở lại đây thêm mấy ngày đi.”
 
Ngọc Ngưng ngồi một lúc ở chỗ Lý mẫu rồi trở về, không đến một canh giờ sau, phía Quận chúa Hoa Dương cho gọi nàng qua đó.

 
Hôm nay có khách tới, Quận chúa Hoa Dương cũng muốn nàng quen biết nhiều người hơn.
 
Trước đây Ngọc Ngưng chưa từng ra ngoài giao thiệp, cũng chưa từng lộ mặt ở kinh thành. Nàng không quen biết người khác, người khác cũng không biết nàng, chẳng có nổi một người bạn, ở trong kinh thành cũng rất cô đơn. Món quà tạ lễ lớn nhất mà Quận chúa Hoa Dương muốn cho Ngọc Ngưng chẳng phải là tiền tài, mà là dẫn một vài quý nhân đến cho nàng làm quen. Nếu như Ngọc Ngưng muốn, nàng ấy cũng có thể để Ngọc Ngưng gặp một vài quý công tử bình thường khó gặp được.
 
Hôm nay vị phu nhân đến đây làm khách so với Quận chúa Hoa Dương thì cũng chẳng phải người xuất thân cao quý gì, gia đình người đó chỉ phú chứ không quý, phụ thân là một thương nhân. Trong triều đại này địa vị của thương nhân không tính là cao, dù có nhiều tiền tài hơn nữa thì sau cùng vẫn phải quay về con đường khoa cử làm quan. Chẳng qua vị này có thể kết giao với Quận chúa Hoa Dương, là bởi vì gia đình cực kỳ giàu có, không phải là thương nhân bình thường, mà là hoàng thương, sẽ mua bán một số thứ cho Hoàng gia. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Vị này họ Trịnh, có một khuôn mặt tròn trịa, trông rất tốt bụng dễ mến, Quận chúa Hoa Dương giới thiệu: “Đây là tứ tiểu thư của Nam Dương Hầu phủ, thời gian trước đã từng cứu ta một mạng.”
 
Lúc này Trịnh phu nhân mới cẩn thận đánh giá Ngọc Ngưng một phen. Mặc dù là hoàng thương, nhưng Trịnh gia cũng không giao du với những gia tộc không quyền không thế. Một gia tộc xưa kia huy hoàng hiện giờ lụn bại như Nam Dương Hầu phủ, Trịnh phu nhân chẳng thèm kết giao.
 
Nhưng Ngọc Ngưng từng cứu Quận chúa Hoa Dương thì lại khác.
 
Quận chúa Hoa Dương tôn quý đến nhường nào, ai ai cũng rõ, hơn nữa hiện giờ người còn đang mang thai.
 
Ba người cùng ngồi uống trà nói chuyện. Nhà Trịnh phu nhân giàu có, lần nào đến phủ Quận chúa Hoa Dương, cũng sẽ tặng Quận chúa không ít đồ tốt. Hôm nay món đồ bà ấy tặng cho Quận chúa Hoa Dương là một sợi dây chuyền vàng khảm châu báu rực rỡ, còn có khóa trường mệnh. Quận chúa chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, bảo hạ nhân cất đi.
 
Giữa chừng quản gia đến gọi Quận chúa Hoa Dương ra ngoài có chút chuyện, trong phòng chỉ còn lại Ngọc Ngưng và Trịnh phu nhân.
 
Ngọc Ngưng cảm thấy bên tai mát lạnh, không biết Quân Dạ đã đứng bên cạnh nàng tự lúc nào. Nàng mím môi nhấp một ngụm trà, cảm giác hôm qua Quân Dạ để lại cho nàng vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Sự tồn tại của hắn quá rõ ràng, cơ thể cứ luôn cảm thấy hắn vẫn luôn ở bên, hiện giờ cảm nhận được hơi thở của hắn, cả người Ngọc Ngưng hơi cứng lại.
 
Đôi môi lạnh lẽo của nam nhân lướt qua vành tai nàng. Cơ thể Ngọc Ngưng khẽ run lên, nàng nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn: “Nàng nói với bà ta, nàng biết bà ta đang buồn phiền chuyện gì, nàng có thể giúp được bà ta, sau khi thành công, bà ta phải cho nàng mười vạn lượng bạc, và một cửa hàng.”
 
Ngọc Ngưng: “...”
 
Mười vạn lượng bạc? Thế này liệu có quá nhiều rồi không? Hơn nữa, nàng cũng đâu có biết chuyện phiền muộn của Trịnh phu nhân là gì đâu.
 
Nhưng nghe lời Quân Dạ chắc sẽ không sai đâu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận