Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia.
Trong mắt chúng quỷ ở Minh giới, Ngọc Ngưng là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.
Minh giới có vô số lệ quỷ, rất lâu rất lâu trước đó, đám lệ quỷ này làm loạn ở nhân gian, đi khắp nơi cắn nuốt hồn phách, ăn thịt người, làm xằng làm bậy. Các đời Minh vương ở Minh giới đều rất tàn nhẫn, bọn họ chỉ quan tâm đến bản thân mình chứ không hề quan tâm sinh linh lầm than nơi nhân gian. Minh giới có thế lực lớn mạnh, mặc dù Thiên giới mắng bọn họ, nhưng lại không dám nảy sinh xung đột với Minh giới vì Nhân giới.
Sau đó, Minh giới có Minh vương mới, tân vương xuất hiện từ trong núi thây biển máu, thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn cả Minh vương tiền nhiệm, sau khi tân vương giết chết Minh vương tiền nhiệm để thượng vị, nhân gian lại thái bình trở lại.
Hắn chẳng thương hại nhân gian gì cho cam, chẳng qua chỉ là ghét việc thiên địa loạn lạc quấy rầy đến sự thanh tịnh của mình, vậy nên đã ban hành một loạt những luật lệ hà khắc để trói buộc đám lệ quỷ tham lam này.
Minh giới tán loạn quen rồi, có một số lệ quỷ lúc ngông cuồng ngay cả Minh vương cũng không để vào mắt, sau khi Minh giới ban hành luật lệ, có hàng chục lệ quỷ tu luyện nghìn năm công khai khiêu khích tân vương trẻ tuổi.
Sau đó đám lệ quỷ này đã bị tân vương Minh giới bắt giữ. Tân vương tàn nhẫn, lệnh Minh sai chuẩn bị vạc dầu, nhúng nửa người dưới của đám lệ quỷ này vào trong vạc dầu sôi đun chảy ngay trước mặt hàng vạn tướng sĩ Minh giới. Từ phần eo trở xuống của chúng không còn nữa, đau đớn không thôi, nhưng nửa thân trên vẫn còn, tân vương để cho bọn chúng một chút quỷ khí thoi thóp qua ngày, treo nửa người trên của bọn chúng trên núi Đao. Mỗi khi Minh giới có người mới, đi qua núi Đao đều có thể thấy đám lệ quỷ đáng thương này.
Uy danh của tân vương Minh giới được lan truyền rộng rãi, thường có tiểu quỷ chỉ cần ngửi thấy hơi thở của Minh vương là đã bị dọa sợ hồn phi phách tán.
Dù bốn tiểu quỷ Thanh Lam Hắc Bạch miệng nói không sợ Minh vương, nhưng trên thực tế, chỉ cần thấy Minh vương, bọn chúng chạy còn nhanh hơn bất cứ ai.
Mặc dù Quân Dạ không chán ghét Ngọc Ngưng, nhưng cũng không có hảo cảm gì với nàng.
Mệnh cách Ngọc Ngưng đặc biệt, trên người lại có mùi thơm trời sinh, rất dễ thu hút tất cả quỷ hồn ở Minh giới, điều này quá đặc biệt, cũng quá mức trùng hợp.
Cứ như thể nàng vì Quân Dạ mà sinh vậy.
Quân Dạ không ăn thịt người, chỉ có đám ác quỷ háu đói tham ăn, tu vi thấp kém mới có hứng thú với thịt người.
Quân Dạ khác với những ác quỷ thông thường.
Ngọc Ngưng ngẩng đầu, nhìn thấy một đám mây bồng bềnh trôi tới, chắn ngang mặt trời.
Nàng nghĩ chắc hẳn đây mới là nguyên nhân trời bỗng trở lạnh.
Ngọc Ngưng bỏ khăn tay ra, gấp gọn lại, bọc lấy tay trái bị thương của mình.
Lông mi nàng hơi rũ xuống, nước da trắng tuyết như có thể vắt ra nước, vừa trong sáng lại xen lẫn vài phần quyến rũ.
Cơ thể Bạch thị vốn yếu đuối, mỗi ngày đều ngủ dậy rất muộn, Ngọc Ngưng thầm tính thời gian, hiện tại chắc hẳn Bạch thị đã tỉnh rồi. Nàng phải trở về phòng xem xem. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Nàng đứng lên, quay lại đường cũ, chưa đi được mấy bước đã vấp phải một hòn đá trên đường, ngã xuống đất.
Ngọc Ngưng vội vàng đứng dậy, chỉnh trang lại tóc tai, phủi bụi trên người, sau đó tiếp tục đi về Mai Hoa Uyển.
Nàng trời sinh đã xui xẻo, uống nước còn có thể bị sặc, những năm qua cũng đã gặp phải không ít chuyện xui xẻo. Ngọc Ngưng cũng biết số mình khổ, khổ hơn người bình thường nhiều. Nhưng oán giận cũng vô dụng, bình thường nàng cũng không hay quan tâm đến những điều này.
Quân Dạ biết đây chính là số mệnh của Ngọc Ngưng, nàng sinh ra đã vậy, mệnh cách tệ đến thế, đúng là trời sinh xui xẻo.
Mười lăm năm trước, nếu như không phải hắn bị mùi thơm trên người Ngọc Ngưng dẫn đến đây thì nàng đã bị đám ác quỷ kia chia năm xẻ bảy, trở thành bữa ăn trong bụng bọn chúng từ lâu rồi.
Cũng nhờ hắn phái bốn tiểu quỷ kia trông chừng, cho nàng chút quỷ khí, nàng mới có thể bình an vô sự sống đến hiện giờ. Mặc dù bình thường hay bị vấp ngã, nhưng vì có quỷ khí bảo vệ nên trên người nàng không hề để lại vết thương nào, cả người trắng trắng non mềm như đậu phụ mới ra lò.
Ngọc Ngưng trở lại Mai Hoa Uyển, quả nhiên Bạch thị vừa mới tỉnh dậy. Tính bà vốn nhát gan, không dám gây chuyện thị phi, bà vẫn nhớ hôm nay là sinh thần của Liễu phu nhân, thấy Ngọc Ngưng đến, bèn bảo nàng qua chỗ Liễu thị: “Ngưng Nhi, hôm nay là sinh thần của phu nhân, ban nãy con đã đến chỗ bà ấy thỉnh an chưa?”
Ngọc Ngưng gật đầu, thấy xung quanh không có nha hoàn nhũ mẫu, nàng mới mở miệng nói: “Tâm trạng phu nhân không tốt, nương, người đừng đi nữa, bà ấy tạm thời không nhớ ra người đâu, giờ người qua đó chắc chắn bà ấy lại nhớ đến những điều không tốt về người.”
Nam Dương Hầu phủ có hơn hai mươi tiểu thiếp, còn náo nhiệt hơn cả hậu cung của Hoàng thượng, cũng may mà Nam Dương Hầu còn có chút lai lịch, lại thêm nhiều của cải do tổ tiên truyền lại nên mới không khiến nhiều người như vậy chết đói.
Mặc dù nhiều nữ nhân nhưng Nam Dương Hầu lại không có nhiều con cái, những nữ nhân này đấu qua đấu lại, cứ có người nào mang thai Liễu phu nhân là người đầu tiên không chấp nhận, cả phủ chỉ có năm vị tiểu thư và hai vị thiếu gia.
Trong đó hai tiểu thư lớn nhất đã được gả cho hai vị quan nhỏ. Ngọc Nguyên là đích nữ, trước mắt vẫn chưa xuất giá, Ngọc Ngưng nhỏ hơn Ngọc Nguyên một tuổi, ngoài ra vẫn còn một muội muội mới ba tuổi do một tiểu thiếp khác sinh.
Nhiều thiếp thất như vậy, có vài người không được sủng ái không qua đó, Liễu phu nhân cũng sẽ không tìm từng người để hỏi tội. Nhưng Ngọc Ngưng và Ngọc Nguyên mà Liễu phu nhân sinh tuổi tác tương đồng, ngoại trừ Ngọc Nguyên thì cũng chỉ còn mỗi một tiểu thư là Ngọc Ngưng đã lớn, nếu như nàng không qua đó, chắc chắn Liễu phu nhân sẽ tìm cơ hội trách mắng. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Bạch thị gật đầu: “Để lát nữa ta xem thử Châu di nương và Điền di nương có đi thỉnh an không, nếu như bọn họ đi thì ta cũng đi theo.”
Trong Mai Hoa Uyển không chỉ có mình Bạch thị ở, mà còn có cả Châu di nương và Điền di nương, mặc dù ba người họ tính cách bất đồng, tính toán khác nhau, nhưng ngoài mặt vẫn có thể nói chuyện được với nhau.
Bốn tiểu quỷ không cảm nhận được hơi thở của Minh vương nữa, lúc này mới ló đầu ra chạy đến đây.
Trong Nam Dương Hầu phủ, bọn chúng đều có thể đi bất cứ đâu trừ phòng ngủ và phòng tắm của Ngọc Ngưng, ngay cả phòng của Bạch thị cũng có thể vào.
Nghe thấy những lời này của Bạch thị, Thanh quỷ cười hì hì: “Bà già kia bị ta véo một phát, chắc là không muốn gặp bất cứ ai nữa đâu nhỉ?”
Ngọc Ngưng và Bạch thị vẫn chưa ăn sáng, mặc dù Nam Dương Hầu có nhiều thiếp thất, nhưng lại không nỡ vung tiền nuôi, ngoại trừ Liễu phu nhân và mấy di nương được sủng ái ra, những người khác đều sống rất bần hàn.
Bữa sáng của Ngọc Ngưng và Bạch thị vẫn là cháo trắng thanh đạm và dưa muối.
Ngọc Ngưng cũng thích ăn thanh đạm, Bạch thị nhìn thấy Ngọc Ngưng bưng bát cháo, khẽ cau mày: “Ngưng Nhi, tay con làm sao vậy?”
Ngọc Ngưng nói: “Sáng sớm con uống trà, không cẩn thận bị bỏng một chút thôi, không có gì đâu, nương, người mau ăn đi, không cần phải lo cho con.”
Bạch thị nào tin lời nàng nói, dù sao Ngọc Ngưng cũng là một khúc thịt cắt từ trên người bà xuống, người khác không xót, nhưng bà biết xót chứ.
“Con để ta xem thử xem nào.” Bạch thị nói: “Có phải là phu nhân trút giận lên con không? Ta còn mấy lượng bạc, con nhờ hạ nhân ra ngoài mau một lọ cao trị bỏng đi, không được để lại sẹo đâu.”
Bạch thị còn mong Ngọc Ngưng có thể gả cho một người tốt, hầu hết nam nhân đều để ý dung mạo của nữ tử, tướng mạo của Ngọc Ngưng không có gì để chê, nhưng tay cũng là một bộ phận của dung mạo, Bạch thị không hi vọng tay nàng sẽ để lại sẹo.
Ngọc Ngưng hết cách, chỉ đành bỏ khăn tay xuống, nếu như không cho Bạch thị xem, kiểu gì bà cũng sẽ tượng tượng ra nàng bị thương rất nghiêm trọng.
Khi bỏ khăn tay ra, Ngọc Ngưng không tin vào mắt mình.
Vốn dĩ tay nàng bị bỏng đến mức đỏ rát, bề mặt da còn bị thương nhẹ, mặc dù không đến mức phồng rộp, nhưng cũng không tính là bỏng nhẹ, hiện giờ nhìn lại, mu bàn tay nàng chỉ hơi ửng đỏ, căn bản không có gì đáng sợ. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Ngọc Ngưng nói: “Người xem, con đã nói là không có đáng ngại rồi mà, lúc đó có hơi rát, nhưng giờ không còn rát nữa rồi.”
Lúc này Bạch thị mới yên tâm.
Sau khi ăn sáng xong, Châu di nương và Điền di nương nói muốn đến chỗ Liễu phu nhân thỉnh an, dù sao cũng là sinh thần của Liễu phu nhân, ít nhiều gì cũng phải đi để thể hiện tâm ý.
Bạch thị cũng đi theo hai người họ.
Lần này qua đó, bà lại không gặp được Liễu phu nhân.
Liễu phu nhân không gặp bất cứ ai. Trong phòng chính không ngừng vang lên tiếng đập phá đồ đạc, có vẻ như là tiếng đập vỡ bình hoa, âm thanh rất giòn tan vang dội.
Bạch thị không biết đã xảy ra chuyện gì, bối rối quay trở về.
Thanh quỷ theo Bạch thị đi qua đó, Bạch thị trở về rồi nhưng Thanh quỷ vẫn không thấy đâu, ra là nó tìm chỗ để xem kịch hay.
Liễu phu nhân bị nó véo một cái, gương mặt bà ta tím xanh một mảng đúng chỗ bị nó véo, Liễu phu nhân cũng coi như được nuông chiều từ nhỏ, nước da lại trắng, giờ bỗng xuất hiện một vết tím xanh trên mặt, trông giống như một vết bớt to bằng quả trứng bồ câu.
Nữ nhân đều quan tâm đến dung mạo của mình. Nam Dương Hầu háo sắc, vì để lấy lòng Nam Dương Hầu, Liễu phu nhân lại càng để ý đến dung mạo của mình, giờ bỗng xuất hiện một vết bớt, vết bớt đó lại còn vừa ngứa vừa đau, Liễu phu nhân vô cùng hoảng hốt. Lúc vết bớt bị ngứa, cơn giận của bà ta cũng lên theo, không nhịn được muốn đập phá đồ đạc. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Chờ đến buổi trưa, vết bớt chỉ to bằng quả trứng bồ câu đó bỗng lan rộng ra, to bằng quả trứng gà.
Bà ta mời đại phu đến khám, nhưng đại phu cũng không tìm ra được nguyên nhân, Liễu phu nhân sốt ruột như thể đang ngồi trên đống lửa.