Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia.
Cơn buồn ngủ của Ngọc Ngưng cũng ập đến, nàng ngả đầu lên gối ngủ thiếp đi.
Mặc dù nhiệt độ trên người Quân Dạ không cao, nhưng có lẽ vì nghĩ đến việc Ngọc Ngưng đang ở bên cạnh mình nên cũng không đến nỗi lạnh thấu xương, chỉ thấp hơn nhiệt độ của người bình thường một chút.
Chiếc giường này rất lớn, rõ ràng có thể nằm thoái mái, cũng đủ cho hai người cùng nằm, nhưng sau khi Ngọc Ngưng ngủ thiếp đi thì vẫn cứ luôn rúc vào lòng Quân Dạ.
Đúng là một nhóc con bám người.
Quân Dạ tháo mặt nạ xuống, để ở một bên, ôm nàng vào lòng.
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn chưa sáng Ngọc Ngưng đã tỉnh rồi. Nàng ở Nam Dương Hầu phủ ngày nào cũng dậy sớm như vậy, nhưng ở phủ của Quận chúa Hoa Dương thì không cần phải dậy sớm đến thế.
Nàng chợt nhận ra Quân Dạ vẫn chưa rời đi. Nàng vẫn còn nằm trong lòng Quân Dạ.
Ngọc Ngưng ngước mắt lên, bên trong màn tối om, nàng không thể nhìn rõ gương mặt của Quân Dạ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hắn không hề đeo mặt nạ.
Nàng không nhìn rõ Quân Dạ, nhưng Quân Dạ lại có thể nhìn rất rõ nàng.
Mái tóc dài màu mực của Ngọc Ngưng xõa tung trên giường như thác nước, đôi mắt vô cùng xinh đẹp, tính cách của nàng có chút yếu đuối, yếu ớt mềm mại, trong mắt lúc nào cũng có cảm giác cực kỳ dịu dàng, nhưng lúc này lại đang tò mò liếc nhìn Quân Dạ, sau đó nhắm mắt lại.
Chắc là lại ngủ tiếp một giấc nữa.
Quân Dạ cúi đầu hôn lên môi Ngọc Ngưng.
Ngọc Ngưng lập tức mở to mắt ra, nàng không ngờ Quân Dạ cũng tỉnh rồi.
Tối qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nàng cho rằng sẽ không xảy ra, nhưng không ngờ vừa tỉnh lại đã bị nam nhân giữ lấy.
Ngọc Ngưng cắn chặt lấy vai Quân Dạ qua lớp y phục, nàng răng trắng môi mềm, cắn cũng không đau lắm, chẳng dùng tí sức nào cả.
Quân Dạ trầm giọng gọi: “Ngưng Nhi.”
Nghe thấy hắn gọi nàng như vậy, đuôi mắt Ngọc Ngưng đỏ ửng, gương mặt đỏ bừng, giống như một miếng bạch ngọc óng ánh trong vắt được nhuốm một lớp phấn hoa đào vậy. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Mãi đến khi trời sáng, Quân Dạ mới tha cho nàng. Nội y vốn sạch sẽ của Ngọc Ngưng cũng bị bẩn hết cả, may là chỉ bẩn mỗi bộ y phục này. Mặc dù chiếc giường này rất lớn, nhưng hai người cũng không tùy tiện làm loạn trên đó.
Nàng còn cố ý cầu xin Quân Dạ, xin hắn đừng cởi y phục của nàng, cũng đừng gây ra động tĩnh gì quá lớn.
Ngọc Ngưng vẫn còn cảm thấy xấu hổ. Trước đây khi ở nhà, chăn đệm trên giường đều do nàng đích thân mang đi giặt, nhưng ở chỗ Quận chúa Hoa Dương thì đều là do nha hoàn hầu hạ, nàng lo lắng nha hoàn sẽ phát hiện ra điều gì đó bất thường.
Nàng nằm nhoài trong lòng Quân Dạ, trên người Ngọc Ngưng nhuốm một tầng mồ hôi, mùi thơm nồng nàn, nhưng nhiệt độ trên người Quân Dạ lại lạnh lẽo.
Trời sáng rồi, nha hoàn cũng tính gọi Ngọc Ngưng dậy. Nàng vén rèm giường lên, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp: “Đêm qua ta gặp ác mộng, đổ mồ hôi nhễ nhại, tỷ tỷ có thể chuẩn bị chút nước nóng cho ta để ta tắm rửa một chút được không?”
Ngọc Ngưng dịu dàng hòa nhã, với những nha hoàn lớn hơn mình nàng đều gọi một tiếng tỷ tỷ, trước giờ chưa từng phô trương kiêu ngạo, nha hoàn hầu hạ nàng trong Lý phủ đều rất thích nàng.
Nha hoàn nói: “Tiểu thư cần thứ gì chỉ cần nói một câu là được, hiện giờ chúng nô tì sẽ chuẩn bị ngay.”
Ngọc Ngưng vừa quay người lại, Quân Dạ đã đeo mặt nạ lên rồi. Nàng thất vọng không vui, vừa nãy lúc thân mật nàng cũng không nhìn rõ mặt của Quân Dạ. Thật ra hắn vô cùng anh tuấn, là kiểu tuấn mỹ hiếm có ở nhân gian, nhưng lúc nào làm chuyện thân mật cũng đều là Ngọc Ngưng bị cởi hết y phục ngã vào lòng hắn.
Còn hắn thì lại y phục chỉnh tề, lạnh lùng và kiêu ngạo như thường.
Ngọc Ngưng ôm lấy quần áo của mình: “Chút nữa ta sẽ đi tắm rửa, theo như ngươi nói, chắc hẳn hôm nay Trịnh phu nhân sẽ đến.”
Quân Dạ khẽ xoa đầu nàng, từ sau khi Ngọc Ngưng trưởng thành thì rất ít khi được Bạch thị xoa đầu. Nhưng Quân Dạ lại rất thích xoa đầu nàng, như thể coi nàng là một nhóc con thật vậy, nhưng mà hắn mở miệng ra cũng gọi nàng là “Nhóc con” đấy thôi. Ngọc Ngưng khẽ cọ vào lòng bàn tay Quân Dạ: “Ta sẽ làm tốt mọi chuyện, cố gắng không để xảy ra sơ sót, sau này...”
Nhưng những lời này đến bên miệng lại bị nàng nuốt ngược vào trong.
Điều Ngọc Ngưng muốn nói là, nếu như Trịnh phu nhân thật sự thực hiện lời hứa, cho nàng ngân lượng, nàng sẽ chuyển ra khỏi Nam Dương Hầu phủ, tự xây một trạch viện cho mình. Như vậy thì Quân Dạ cũng có thể có một nơi sạch sẽ ở dương gian để dừng chân. Hiện giờ ở chỗ Quận chúa Hoa Dương thế này, cũng không tiện cho Quân Dạ. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tai nàng đỏ bừng, không nói ra được thành lời, cúi thấp đầu xuống.
Nha hoàn nhanh chóng chuẩn bị nước nóng cho nàng, Ngọc Ngưng ngâm mình trong nước, nước nóng cũng xua tan đi hàn khí, chỉ là trên người vẫn còn có chút tê dại, nàng cảm thấy có hơi đau.
Nàng mặc cả nội y ngâm mình trong nước, lúc đi ra thì vắt sạch y phục để gọn sang một bên, để nha hoàn tiện thu dọn, lúc giặt y phục cho nàng cũng sẽ không phát hiện ra được gì.
Ngọc Ngưng thay y phục mới, sau khi tắm rửa xong, nha hoàn nhìn mặt Ngọc Ngưng nói: “Hôm nay khí sắc của Ngọc Ngưng tiểu thư tốt thật đấy, tối qua tiểu thư ngủ có ngon không?”
Quả thật không cần thoa phấn sắc mặt nàng vẫn trắng hồng, trạng thái da như vậy là đẹp nhất.
Ngọc Ngưng dùng bữa sáng xong, phía Trịnh phu nhân quả nhiên lại mời Ngọc Ngưng qua phủ.
Quận chúa Hoa Dương biết Trịnh phu nhân bình thường cũng là một người không tồi, nàng ấy cũng yên tâm về Trịnh phu nhân, nên đã để cho Ngọc Ngưng đi.
Ngọc Ngưng dễ mến, hành sự cũng đoan trang rộng lượng, người khác muốn tìm Ngọc Ngưng cũng không có gì là lạ.
Hôm qua Trịnh phu nhân đã thẩm vấn Đào Dung nửa buổi tối.
Trịnh phu nhân từng đối xử tốt với Đào Dung, là bởi vì bà ấy coi Đào Dung là tỷ muội tốt của mình, cho rằng cảm tình của Đào Dung với mình cũng rất sâu sắc. Hiện giờ chỉ vì một mình Đào Dung mà cả Trịnh gia đều bị tổn thất, Trịnh phu nhân cảm thấy rất có lỗi với Trịnh gia. Đào Dung không niệm tình cũ, ra tay ác độc với Trịnh gia như vậy, lần này Trịnh phu nhân cũng không mềm lòng với Đào Dung nữa.
Trước tiên bà ấy cố gắng gặng hỏi, dùng tình cảm nhằm moi được chút tin tức từ tay Đào Dung. Đào Dung không chịu nói, Trịnh phu nhân mới sai người trói bà ta lại, chăm sóc một lượt bằng nước lạnh roi da, Đào Dung bị đánh thương tích đầy mình cũng vẫn không nói ra dù chỉ nửa chữ.
Đúng là cứng đầu thật sự.
Trịnh phu nhân không còn cách nào khác, bà ấy nói với Đào Dung: “Ta không hề bạc đãi ngươi, khoảng thời gian ngươi sống trong Trịnh phủ, ta tiếp đãi rất chu đáo, đãi ngộ gì của ngươi cũng giống với ta, tại sao ngươi lại nghĩ không thông, muốn hại ta chứ?”
Đào Dung nói: “Cái gì cũng giống với ngươi? Hừ, ngươi có nhi tử có trượng phu, cái ta của ta cũng giống với ngươi? Rõ ràng lúc nhỏ ngươi khốn đốn hơn ta, hiện tại dựa vào đâu ta lại phải bị ngươi chèn ép chứ?”
Lúc này Trịnh phu nhân mới biết hóa ra là Đào Dung đố kỵ với mình.
Lòng ghen ghét đố kỵ của Đào Dung được giấu quá sâu, nên trước đó bà ấy không hề nhận ra.
Chuyện lớn như này, Trịnh phu nhân cũng nói cho Trịnh lão gia, trượng phu của mình. Bà ấy và Trịnh lão gia tình cảm sâu đậm, phu thê ân ái, hiếm thấy một nhà nào lại không có thê thiếp như bọn họ, chỉ có một nhi tử. Trịnh lão gia nghe những lời Trịnh phu nhân nói xong, cũng không trách bà ấy, nhỉ nhẹ nhàng răn dạy mấy câu. Ông ấy nói: “Ta đã biết Đào Dung không phải là người tốt lành gì rồi mà, bảo nàng tránh xa nàng ta một chút, xây một trạch viện ở bên ngoài cho nàng ta, đừng để nàng ta vào ở trong phủ chúng ta, nàng lại không chịu nghe ta...”
Trịnh phu nhân vô cùng áy náy nói: “Lão gia, là lỗi của thiếp, là do thiếp quá tin người.”
Trịnh lão gia nắm tay Trịnh phu nhân: “Thôi bỏ đi, ta cũng không ngờ nàng ta lại thâm độc đến vậy, ban đầu khi nàng ta mất đi trượng phu đến nương tựa nhà chúng ta đã từng quyến rũ ta, ta nghiêm nghị quở mắng nàng ta một trận, có lẽ là nàng ta đã ghi hận rồi. Sau đó ta sợ nói nhiều quá nàng lại cho rằng ta muốn ly gián, không chấp nhận thân thích của nàng sống ở trong nhà, nên mới bảo nàng đề phòng Đào Dung...”
Nhưng cuối cùng vẫn xảy ra chuyện lớn.
Trịnh phu nhân khóc lóc một hồi: “Thôi, để ngày mai thiếp thử nhờ Ngọc tiểu thư xem, nói không chừng nàng ấy biết nhiều hơn. Manh mối Đào Dung này cũng là do nàng ấy chỉ cho thiếp. Thiếp thật vô dụng, không hỏi được gì từ trong miệng Đào Dung.”
Ngọc Ngưng vào cửa, phát hiện Trịnh phu nhân vẻ mặt tiều tụy, trông già đi nhều so với hai hôm trước nàng gặp bà ấy.
Trịnh phu nhân cười khổ: “Không ngờ thật sự là biểu muội của ta, khi đó ta còn không tin lời cô nương, hiện giờ xem ra là ta bị che mờ mắt rồi, nên mới không nhận ra đâu là người tốt đâu là kẻ xấu.”
Ngọc Ngưng lắc đầu: “Phu nhân xin đừng nói vậy, lúc phu nhân giúp người ta, người này không để lộ lưỡi rắn, nên phu nhân cũng không biết đây là rắn độc. Sau này hãy chú ý đề phòng nhiều hơn, đừng dễ tin lời người khác quá là được.” Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Trịnh phu nhân gật đầu: “Ta nhất định sẽ chú ý. Ngọc Ngưng cô nương, ta vẫn không hỏi được gì từ chỗ biểu muội ta, tiểu thư có biết manh mối gì nữa không?”
Ngọc Ngưng nói: “Có rất nhiều chuyện ta cũng không tiện nói rõ hẳn ra. Cái này cần Trịnh gia đích thân điều tra. Có phải ngày mai lão gia của quý phủ phải ra ngoài một chuyến không? Trên đường đi nhớ chú ý an toàn, dẫn theo mấy cao thủ bảo vệ, tốt nhất là ngụy trang một chút, đừng thể hiện rõ là có rất nhiều người bảo vệ ông ấy. Nếu như có chuyện gì xảy ra, cứ điều tra theo manh mối là được.”
Sắc mặt Trịnh phu nhân tái đi.
Ngày mai Trịnh lão gia quả thật phải đến trang viên một chuyến, như mọi lần Trịnh lão gia sẽ không dẫn quá nhiều người theo. Nếu như thật sự có người nhắm vào Trịnh gia, ra tay với Trịnh lão gia vào lúc này, Trịnh công tử lại đang ở quê nhà, Trịnh gia chỉ dựa vào một nữ nhân là bà ấy gánh vác, chắn chắn sẽ không qua khỏi ải hiểm này.
Trịnh phu nhân nắm lấy tay Ngọc Ngưng, gần như nghẹn ngào: “Ngọc Ngưng cô nương, liệu có thể không để lão gia của ta ra khỏi nhà không?”
“Trịnh gia chọc phải tiểu nhân. Lần này không ra khỏi nhà, chẳng nhẽ cả đời đều không bước chân ra khỏi cửa sao?” Ngọc Ngưng nói: “Phu nhân yên tâm, chỉ cần đề phòng nhiều hơn, Trịnh lão gia sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Trịnh phu nhân vẫn có chút sợ hãi.
Khoảng thời gian Ngọc Ngưng ở Trịnh phủ, Liễu phu nhân dẫn theo Ngọc Nguyên đến tìm Quận chúa Hoa Dương. Bà ta luôn miệng nói là Ngọc Ngưng không biết phép tắc, sợ Ngọc Ngưng làm sai chuyện gì lại gây rắc rối cho Quận chúa.
Quận chúa Hoa Dương biết rõ trong lòng Liễu phu nhân đố kỵ với Ngọc Ngưng, chỉ nói Lý mẫu rất thích Ngọc Ngưng, muốn nàng ở lại thêm một thời gian nữa, hiện giờ Ngọc Ngưng đang ở Trịnh phủ chơi, Quận chúa Hoa Dương đang mang thai không có thời gian tiếp đón, bảo Liễu phu nhân và Ngọc Nguyên trở về.
Nghe nói Ngọc Ngưng đến Trịnh gia, sắc mặt của Ngọc Nguyên cũng trở nên khó coi.
Trên đường trở về, Ngọc Nguyên nói: “Trịnh gia? Là Trịnh gia giàu nứt đố đổ vách đấy ư? Nghe nói nhà họ cực kỳ giàu có, gạch lát sàn cũng đều là vàng. Không ngờ Ngọc Ngưng lại có thể may mắn như vậy, kết giao với quý nhân!”
Liễu phu nhân nói: “Nó cứu Quận chúa Hoa Dương một mạng, đương nhiên Quận chúa sẽ dẫn nhiều người đến cho nó làm quen. Sau này đừng nói những lời như gạch lát sàn của nhà người ta đều là vàng nữa, nghe rõ là thấp kém, lời đồn đại trong dân gian mà con cũng tin à.” Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Gương mặt Ngọc Nguyên đỏ bừng, nàng ta trách mắng: “Cũng không biết Ngọc Ngưng trước mặt những quý nhân kia sao có thể khom lưng cúi đầu giống như chó để lọt vào mắt xanh của người ta, dù sao con cũng không làm ra được những chuyện như vậy!”
Thấy Ngọc Nguyên lại nói những lời hạ tiện, Liễu phu nhân giơ tay lên cho nàng ta một bạt tai: “Đường đường là một tiểu thư mà lại học những lời lẽ bẩn thỉu hạ tiện này!”
Ngọc Nguyên bị Liễu phu nhân đánh, trong lòng lại càng hận Ngọc Ngưng hơn, muốn đánh trả lại lên người Ngọc Ngưng. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.