Phu quân minh vương của ta

Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. 
Trong lòng Ngọc Nguyên oán hận Ngọc Ngưng, thầm ghi hận nàng, đồng thời, nàng ta cũng ghét Liễu phu nhân quá gò bó mình.
 
Trước giờ không phải Liễu phu nhân không hề quản giáo nàng ta, chỉ là bà ta còn phải quản lý nhà cửa, trong nhà cũng có không ý chuyện. Bản thân bà ta cũng rất nuông chiều nhi tử và nữ nhi của mình, cảm thấy hai người Ngọc Nguyên và Ngọc Đông Thư cao quý hơn những người khác trong phủ.
 
Vậy nên Ngọc Nguyên được giao cho ma ma dạy dỗ lễ nghi, Ngọc Ngưng lại đe dọa ngược lại ma ma hết lần này đến lần khác không được gò bó nàng ta. Ma ma uyển chuyển diễn đạt về điều này ở trước mặt Liễu phu nhân, Liễu phu nhân lại chỉ nói Ngọc Nguyên là đích nữ trong nhà, bị bà ta chiều đến vô pháp vô thiên, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo.
 
Vậy nên lời lẽ cử chỉ của Ngọc Nguyên không đoan trang được như tiểu thư những nhà khác, nhưng nàng ta lại tự đánh giá mình quá cao, cho rằng bản thân mình rất giỏi giang, người khác không bằng nàng ta.
 
Ngọc Nguyên khẽ xoa bên má bị tát sưng lên của mình, trong lòng thầm ghi hận Liễu phu nhân không có năng lực, chỉ có thể trút giận lên người mình, nhưng nàng ta cũng không tiện nói ra, chỉ đành nói: “Thời gian Ngọc Ngưng ở phủ Quận chúa Hoa Dương càng lâu, sẽ quen biết được với càng nhiều người. Cũng không biết lúc ở riêng Quận chúa Hoa Dương đã cho Ngọc Ngưng những lợi ích gì, nếu như Ngọc Ngưng ích kỷ vụ lợi, một mình độc chiếm hết lợi ích thì chúng ta phải làm sao?”
 
Liễu phu nhân cũng đang lo lắng điều này.
 
Ngọc Nguyên nói: “Ngày mai người để con đến chỗ Quận chúa Hoa Dương đi, cứ nói là con nhớ muội muội rồi, muốn ở cùng nàng ta, Quận chúa Hoa Dương cũng không tiện từ chối đâu.”
 
Liễu phu nhân nói: “Ở nhà người khác, con phải đoan trang hơn một chút, đừng làm ra những chuyện mất thể diện. Những lời không nên nói, con cũng đừng nói.”
 
Ngọc Nguyên gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
 
Lúc này Liễu phu nhân mới ôm Ngọc Nguyên vào lòng: “Vừa nãy ta đánh con có đau không? Ta không nỡ đánh con đâu, chỉ là mong con có thể nhớ lâu một chút mà thôi.”
 
Hai người cùng trở về nhà.
 
Quận chúa Hoa Dương ở trong phủ, chờ đến khi Ngọc Ngưng trở về, nàng ấy mới gọi Ngọc Ngưng qua, nói là hôm nay Liễu phu nhân và Ngọc Nguyên đến đây.
 

Ngọc Ngưng do dự một hồi, phía Trịnh phu nhân khoảng thời gian tới chắc hẳn sẽ rất bận rộn, chờ đến khi Trịnh phu nhân giải quyết xong mọi việc rồi thì cũng phải mười ngày nửa tháng, nàng không thể cứ ở phủ của Quận chúa Hoa Dương lâu như vậy được.
 
Bạch thị vẫn còn ở trong nhà, Ngọc Ngưng không muốn xa mẫu thân mình lâu như vậy. Hơn nữa cứ ở đây làm khách mãi cũng gây phiền cho Lý phủ.
 
Ngọc Ngưng nói: “Quận chúa, ngày mai chắc ta sẽ về nhà, quả thật không thể quấy rầy người thêm nữa, ta cũng nhớ mẫu thân thân sinh, từ nhỏ đến giờ chưa từng rời xa bà ấy bao giờ, chắc chắn bà ấy cũng rất nhớ ta.”
 
Quận chúa Hoa Dương nói: “Ngươi ở bên cạnh mẫu thân thân sinh của mình mười mấy năm, ngày ngày bầu bạn, hiện giờ mới rời đi mấy ngày, bà ấy chắc cũng rất yên tâm. Ngọc Ngưng cô nương, ngươi ở lại thêm một thời gian nữa đi, trong nhà có khách đến chơi, cũng tiện để ngươi quen biết với nhiều người trong kinh thành hơn. Nếu như ngươi có thể kết giao với một hai người, giống như với Trịnh phu nhân thì cũng có ích cho người.”
 
Ngọc Ngưng biết Quận chúa Hoa Dương tốt bụng, nhưng nàng không muốn gây thêm phiền phức cho nàng ấy nữa: “Quận chúa, thứ lỗi cho ta nói thẳng, đích tỷ và đích mẫu ta không phải là loại người dễ đối phó. Hôm nay bọn họ bị đuổi về, đóng cửa không tiếp, chắc chắn ngày mai sẽ lại đến nữa. Ta lo rằng đích tỷ sẽ lợi dụng ta để ở lại quý phủ, đến lúc đó lại gây ra rắc rối gì cho mọi người.”
 
Quận chúa Hoa Dương cười lạnh: “Ta không sợ nhất chính là rắc rối, nếu như nàng ta mặt dày đến vậy thì cứ để nàng ta ở lại lại được. Đừng nói là hai vị khách, dù là hai mươi người Lý phủ cũng có thể tiếp đãi được. Đến lúc đó nàng ta nói ra những lời nào không phù hợp với thân phận của mình, người mất mặt chính là nàng ta và Hầu phu nhân.”
 
Quận chúa Hoa Dương đã nói đến thế rồi, Ngọc Ngưng cũng không tiện từ chối thêm nữa. Buổi tối Ngọc Ngưng và Quận chúa Hoa Dương cùng dùng bữa ở chỗ Lý mẫu. Từ sau khi Lý mẫu được lão thái gia báo mộng, càng ngày bà ấy càng cảm thấy Ngọc Ngưng là phúc tinh, bà ấy cũng rất thích nàng, còn cố ý nói cho Quận chúa Hoa Dương biết giấc mơ của mình, dặn Quận chúa đừng tùy tiện mai mối cho Ngọc Ngưng. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Trong lúc dùng bữa, nha hoàn ở bên ngoài nói: “Lão gia trở về rồi ạ.”
 
Trượng phu của Quận chúa Hoa Dương, Lý Uy là Công bộ Thượng thư Chính nhị phẩm, quyền cao chức trọng, hơn nữa tuổi cũng rất trẻ, mới chỉ hơn ba mươi. Thái hậu là mẫu thân thân sinh của Hoàng đế, Lý gia chính là họ ngoại, Hoàng đế vẫn luôn ưu ái và coi trọng người Lý gia.
 
Lý Uy đến thỉnh an Lý mẫu, lúc này y cũng phát hiện ra trong nhà có thêm một người.
 
Lý mẫu nói: “Đây là tứ tiểu thư của Nam Dương Hầu phủ, khoảng thời gian trước Quận chúa rơi xuống nước, chính nàng ấy là người đã cứu Quận chúa và cái thai trong bụng Quận chúa.”
 
Chuyện Lý Chi Chi đẩy Quận chúa Hoa Dương xuống nước, cả Lý phủ đều biết, hiện giờ Lý Chi Chi bị đưa đến trang viên. Lý Chi Chi từng là Lý tiểu thư người người tôn kính, giờ không còn chỗ dựa là Quận chúa Hoa Dương nữa, thân phận của cô bé cũng tụt dốc không phanh, Thái hậu không phải người nhân từ, e là sẽ không để cho Lý Chi Chi sống tiếp.
 

Lý Uy cũng nghe nói có người đã cứu Quận chúa Hoa Dương, chỉ không ngờ lại là một tiểu cô nương nhỏ bé yếu ớt như vậy.
 
Sau khi dùng bữa xong, Ngọc Ngưng được nha hoàn đưa về chỗ ở của mình.
 
Lý Uy nói với Quận chúa Hoa Dương: “Vị tứ tiểu thư này là dòng chính hay dòng thứ vậy? Nam Dương Hầu phủ ngày một lụn bại, không ngờ lại có thể nuôi dưỡng ra được một nữ nhi tốt như vậy.”
 
Quận chúa Hoa Dương nói: “Là thứ nữ, chẳng qua là khác với những thứ nữ của nhà khác, nàng ấy còn tốt hơn đích nữ của Hầu phủ cả trăm lần.”
 
Hiện giờ Lý Uy cũng đang có hai nha đầu thông phòng. Sau khi Quận chúa Hoa Dương mang thai, nàng đã chọn hai nha hoàn khéo léo dâng cho Lý Uy. Lý Uy nói: “Nàng thích nàng ấy như vậy, giữ nàng ấy ở lại phủ cũng được.”
 
Quận chúa Hoa Dương là người thấu tình đạt lý, thời nay nữ tử sắp xếp thiếp thất cho trượng phu mình cũng không ít, các tiểu thư khuê các đều thích đích thân chọn những thiếp thất không rồi để dâng cho trượng phu mình.
 
Không chờ Quận chúa Hoa Dương mở miệng, Lý mẫu đã sầm mặt lại: “Con nghĩ cũng đừng nghĩ, Ngọc Ngưng cô nương là ân nhân của nhà chúng ta, hôn sự của nàng ấy chúng ta không thể can dự, làm gì có chuyện để ân nhân làm thiếp của con. Lý Uy, nếu như con còn dám có suy nghĩ này, thì có nghĩ là con muốn khiến ta tức chết.”
 
Lý Uy vẫn rất sợ Lý mẫu, nghe Lý mẫu nói vậy, y nói: “Mẫu thân yên tâm, nhi tử sẽ không dám nghĩ tới nữa.”
 
Quận chúa Hoa Dương nói: “Ngọc Ngưng cô nương chàng quả thật không thể mơ đến, đoạn thời gian trước lão thái gia còn báo mộng cho lão phu nhân, nói rằng không cho phép chúng ta can dự vào hôn sự của Ngọc Ngưng cô nương, nàng ấy tự có tạo hóa, chúng ta không thể tùy tiện sắp xếp.”
 
Nàng ấy và Lý mẫu cũng nhìn ra, mặc dù Ngọc Ngưng dung mạo xinh đẹp, nhưng không phải là người có tính phù phiếm. Vừa nãy lúc Lý Uy đi vào, ngoại trừ lúc Lý Uy cảm tạ có nói hai câu khước từ ra, những lúc khác nàng căn bản đều không nhìn thẳng Lý Uy, lại càng không làm ra dáng vẻ gì không hợp lẽ, chỉ rất bình tĩnh từ tốn.
 
Lý Uy thấy hai người họ nói vậy, cũng xua tan ý định của mình. Bách thiện hiếu vi tiên*, triều đại này mọi người đều rất coi trọng chữ hiếu, lời của Lý mẫu y không dám không nghe.
 
* Bách thiện hiếu vi tiên : Trong trăm điều thiện thì hiếu đứng đầu

 
Vừa nãy y nói như vậy, một là vì Ngọc Ngưng rất xinh đẹp, hai là vì quan hệ của Quận chúa Hoa Dương và Ngọc Ngưng rất tốt. Y cho rằng Quận chúa Hoa Dương sẽ có xu hướng chọn cho y những nữ tử có quan hệ tốt với nàng ấy, dù sao thì hai nha hoàn thông phòng kia cũng là nha đầu mà ngày thường Quận chúa rất quý.
 
Quận chúa Hoa Dương biết Lý Uy có tiền án nuôi dưỡng nữ tử ở bên ngoài, nàng ấy tin tưởng Ngọc Ngưng, nhưng lại không tin tưởng Lý Uy. Nàng ấy và Lý Uy vốn là do Thái hậu ban hôn, hai người chẳng hề có cảm tình gì với nhau. Chuyện Lý Uy nuôi dưỡng người ở bên ngoài đã khiến lòng nàng ấy nguội lạnh. Nàng ấy chịu nhận nuôi Lý Chi Chi chính là vì không quan tâm đến Lý Uy, cũng không phải đố kỵ với nữ tử kia, mà chỉ đơn thuần cảm thấy Lý Chi Chi là một đứa bé đáng thương. Bình thường hai người cũng tôn trọng nhau như khách, rất ít khi ở cùng phòng. Vậy nên Quận chúa Hoa Dương lại sắp xếp thêm hai nhũ mẫu đến chỗ ở của Ngọc Ngưng để bảo vệ.
 
Ngọc Ngưng hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên phía Quận chúa Hoa Dương, sau khi nàng trở về thì thì đi nghỉ từ sớm. Ngày hôm sau, Ngọc Nguyên quả thật lại đến Lý phủ.
 
Khi Quận chúa Hoa Dương tiếp đón Ngọc Nguyên, cẩn thận liếc nhìn mặt Ngọc Nguyên. Trông cũng không đến nỗi nào, đích nữ của Nam Dương Hầu làm quý thiếp của Lý phủ cũng khá tương xứng. Nếu như Lý Uy có ý định nạp thiếp, vậy thì thay vì sau này để Lý Uy lại nuôi người ở bên ngoài, Ngọc Nguyên cũng không phải không được.
 
Ngọc Nguyên vào Lý phủ, ngày sau Ngọc Ngưng lại càng có cớ để đến Lý phủ. Quận chúa Hoa Dương vuốt ve cái thai trong bụng, nếu như là một cô nương, ngắm nhìn Ngọc Ngưng nhiều, nói không chừng cô nương nhà mình cũng có thể thấu tình đạt lý như Ngọc Ngưng. Nếu là một tiểu tử thì là tốt nhất, Quận chúa Hoa Dương bình thường không có gì làm, Ngọc Ngưng và nàng ấy tình đầu ý hợp, nói chuyện cũng tiện hơn. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Quận chúa Hoa Dương là người trong hoàng thất, có hoàng thất chống lưng, lại có Lý mẫu, sau này Ngọc Nguyên cũng không dám thách thức nàng ấy.
 
Vậy nên khi Ngọc Nguyên đưa ra đề nghị muốn đến ở cùng Ngọc Ngưng, Quận chúa Hoa Dương đã đồng ý, chẳng qua là không để Ngọc Nguyên và Ngọc Ngưng ở cùng nhau.
 
Nơi Ngọc Ngưng ở là một viện tử rất tốt, còn Ngọc Nguyên thì Quận chúa Hoa Dương sắp xếp cho nàng ta một phòng khách bình thường.
 
Thấy Ngọc Nguyên nhìn ngang ngó dọc, cứ nhìn thấy cái gì đẹp là bày ra vẻ mặc ngưỡng mộ, Quận chúa Hoa Dương biết, nàng ta đã rung động với Lý phủ rồi.
 
Đến lúc sẩm tối, Quận chúa Hoa Dương bảo nha hoàn dẫn Ngọc Nguyên đến chỗ Lý Uy thường hay tản bộ.
 
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy Lý Uy, lại thấy sự xa hoa bề thế của Lý phủ, Ngọc Nguyên đã vứt Trần Vương thế tử ra sau đầu.
 
Lý Uy trông cũng anh tuấn, thân phận lại cao, cũng có khí chất, so với một vài người trẻ tuổi thì có sức hấp dẫn hơn. Ngọc Nguyên chủ động đi lên hành lễ, hỏi y có phải Lý Thượng thư không, nàng ta cũng nói rõ thân phận của mình.
 
Nữ nhi của Nam Dương Hầu chủ động đi lên, trong lòng có ý nghĩ gì, Lý Uy chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra.
 
Chẳng qua...

 
Lý Uy cũng không phải nam nhân thấy sắc là nổi ý, y cũng có giới hạn đạo đức của mình. Lý mẫu cảnh cáo y không được có ý nghĩ gì với Ngọc Ngưng, y đã gạt bỏ suy nghĩ của mình. Nhìn thấy Ngọc Nguyên, Lý Uy không khỏi thầm nghĩ trong lòng: Quận chúa Hoa Dương quả nhiên nói không sai, thứ nữ của Nam Dương Hầu phủ hơn đích nữ cả trăm lần.
 
Thấy nam nhân khác, Ngọc Nguyên không nhìn nhiều hơn dù chỉ một cái, cũng không làm bộ làm tịch, vẫn duy trì khoảng cách. Còn đích nữ Ngọc Nguyên này không chỉ không tránh đi, mà còn chủ động tiến lên hành lễ trò chuyện.
 
Lý Uy cảm thấy Ngọc Nguyên trông không đẹp, còn chẳng bằng thị thiếp Quận chúa Hoa Dương dâng cho y. Thêm vào đó, loại nữ tử hành xử lỗ mãng này, y cũng không dám tiếp xúc nhiều, sợ dẫn vào phủ ngày sau sẽ có xung đột với Lý mẫu, chọc tức Lý mẫu.
 
Y chỉ khẽ gật đầu rồi rời đi.
 
Quận chúa Hoa Dương thấy Lý Uy không có hứng thú với Ngọc Nguyên, chờ Lý Uy rời đi, nàng ấy bèn xuất hiện.
 
Ngọc Nguyên nhìn thấy Quận chúa Hoa Dương, nàng ta giật thót.
 
Vừa nãy mình đã làm gì, có đúng phép tắc không, Ngọc Ngưng cũng biết rõ.
 
Quận chúa Hoa Dương nói: “Ngọc Nguyên cô nương, vừa nãy ngươi đã nói những gì vậy? Nhìn thấy nam nhân lạ, ngươi chẳng những không tránh đi, lại còn tiến lên nói chuyện, ngươi có ý gì? Ngươi có biết người đó là ai không?”
 
Ngọc Nguyện bị dọa vội vàng quỳ xuống: “Quận chúa, ta sợ rời đi luôn sẽ không hợp với lễ nghĩa, Lý Thượng thư quyền cao chức trọng, ta chỉ chào hỏi mấy câu thôi.”
 
“Ngươi có tâm tư gì, ta đã biết rồi.” Quận chúa Hoa Dương nói: “Không biết Hầu phu nhân bình thường dạy dỗ ngươi kiểu gì, để hôm nào ta phải hỏi thử Hầu phu nhân mới được. Ngọc Nguyên cô nương, hôm nay ta cũng không giữ ngươi lại làm khách nữa, nhân lúc trời vẫn chưa tối hắn, ta sẽ phái người đưa ngươi về Nam Dương Hầu phủ.”
 
Quận chúa Hoa Dương làm như vậy cũng không cảm thấy có gì sai. Nếu như Ngọc Nguyên biết phép tắc, dù nàng ấy có dâng Ngọc Nguyên đến phòng Lý Uy, bản thân mình cũng sẽ đi ra ngoài. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Chẳng qua chỉ mới tạo cơ hội gặp gỡ, Ngọc Nguyên đã vội vàng không chờ được, hơn nữa còn biểu hiện ngu xuẩn, chẳng quyến rũ nổi Lý Uy.
 
Không thành công cũng chẳng sao, đúng lúc có thể xả giận thay cho Ngọc Ngưng. Xảy ra chuyện như này, Nam Dương Hầu phu nhân chắc chắn cũng sẽ cảm thấy mất mặt, cảm thấy Ngọc Nguyên không biết liêm sỉ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận