Phu quân minh vương của ta

Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. 
Ngọc Ngưng choáng váng trở về phòng mình, nàng cảm thấy cả người mềm nhũn, nha hoàn bưng một đĩa bánh hoa quế lên cho nàng, nói: “Ngọc Ngưng tiểu thư, phòng bếp mới làm ít điểm tâm, người nếm thử xem.”
 
Ngọc Ngưng lắc đầu: “Ta cảm thấy hơi mệt, muốn lên giường nằm nghỉ một lát.”
 
Thời tiết ngày một nóng dần, thời tiết như này dễ cảm thấy buồn ngủ cũng là điều bình thường.
 
Nha hoàn gật đầu: “Vậy chúng nô tì ra ngoài trước, không quấy rầy người nghỉ ngơi nữa, nô tì để điểm tâm trên bàn, tiểu thư tỉnh dậy thì có thể nếm thử.”
 
Ngọc Ngưng gật đầu: “Được.”
 
Chờ nha hoàn đóng cửa ra ngoài, Ngọc Ngưng bèn cởi giày lên giường nằm ngủ, nàng buồn ngủ đến mức gần như không mở nổi mắt, vừa ngả đầu xuống gối đã thiếp đi mất.
 
Sau khi nàng ngủ say, bỗng có một nam nhân xuất hiện bên người nàng.
 
Quân Dạ cụp mắt nhìn Ngọc Ngưng, sắc mặt nàng vẫn ửng hồng, lông mi rất dài, giống như một chiếc quạt nhỏ đang che lấy mắt nàng, hơi thở đều đặn, hiển nhiên là đã ngủ rất say.
 
Hắn vươn tay gẩy lông mi nàng, nàng xoay người ôm lấy chăn ngủ tiếp.
 
Giấc ngủ của Ngọc Ngưng kéo dài một canh giờ.
 
Trong thời gian đó, Liễu phu nhân cũng cáo từ rời Lý phủ về nhà. Quận chúa Hoa Dương biết Liễu phu nhân không phải người tốt lành gì, bà ta cố ý nhắc đến Bạch thị trước mặt Ngọc Ngưng, là vì muốn Ngọc Ngưng nhanh chóng về phủ.
 
Dù Quận chúa Hoa Dương có quyền cao chức trọng đến đâu, cũng không tiện nhúng tay vào việc nhà người khác. Quận chúa Hoa Dương biết rõ, Ngọc Ngưng không thể ở đây tiếp được nữa, nhưng sau khi trở về, Liễu phu nhân nể sợ nàng ấy, cũng sẽ không dám làm gì Ngọc Ngưng.
 
Khi Ngọc Ngưng tỉnh lại, trong màn tối om không nhìn thấy ánh sáng, cả người nàng mềm nhũn, gần như không có chút sức lực gì. Nàng lười biếng vươn vai, cảm thấy toàn thân không thoải mái lắm.
 
Vẫn còn thấy buồn ngủ.
 
Nàng xoay lưng lại, bỗng đụng phải lồng ngực rắn chắc, Ngọc Ngưng giật mình, ngẩng đầu lên.
 
Quân Dạ vẫn mặc một thân y bào màu đen, mái tóc màu mực chưa được cột lên, ngũ quan vừa tuấn mỹ vừa tà mị, lúc này giữa hai lông mày của hắn không còn vết máu ngày trước nữa, đẹp đến mức nàng không thể dời mắt. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Ngọc Ngưng vươn tay lên chạm vào người Quân Dạ, nhiệt độ trên người hắn vẫn lạnh như băng, tuy nhiên cảm giác lạnh lẽo này lại không khiến nàng cảm thấy khó chịu.

 
Mà nàng lại cảm thấy rất thích, cảm thấy lại gần hắn sẽ rất thoải mái.
 
Ngọc Ngưng nhẹ giọng nói: “Ngươi cho nuốt gì vậy?”
 
“Một viên huyết đan.” Quân Dạ mở mắt ra, đôi mắt y dài hẹp sâu hút, trong mắt không có chút buồn ngủ nào, vươn tay lên khẽ xoa đầu Ngọc Ngưng: “Thân thể bổn vương lạnh lẽo, nàng tiếp xúc nhiều cũng không tốt.”
 
Dù hắn có thể khiến cơ thể mình ấm hơn, nhưng mỗi lần sau khi thân mật thứ để lại trong người Ngọc Ngưng đều không phải là thứ phàm nhân có thể chịu được, lâu dần sẽ không tốt cho sức khỏe của nàng.
 
Ngọc Ngưng gật đầu: “Đa tạ ngươi.”
 
Quân Dạ nâng cằm nàng lên: “Nàng muốn cảm tạ như thế nào? Hử?”
 
Ngọc Ngưng ôm lấy cánh tay hắn, tựa vào người hắn.
 
Nhiệt độ trên người nàng vẫn rất ấm áp, vừa ấm vừa mềm, nàng vùi mặt vào trong lòng Quân Dạ, nhẹ giọng nói: “Sau khi nuốt viên thuốc này, ta cứ luôn cảm thấy cả người mệt mệt, lười biếng chẳng có chút sức lực nào cả.”
 
Đây là tác dụng bình thường của thuốc, vốn dĩ là như vậy. Quân Dạ không ép nàng, chỉ thỉnh thoảng lại vuốt ve tóc nàng.
 
Tóc Ngọc Ngưng vừa dài vừa dày, lại vô cùng mềm mượt, càng làm tôn lên khuôn mặt cực kỳ đáng yêu này. Nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi thương ta với, đừng giày vò ta quá.”
 
Nàng vươn tay cởi y bào của Quân Dạ, ngày thường khi thân mật, Ngọc Ngưng đã quen với việc y phục của mình bị hắn cởi sạch, còn hắn thì lại y phục chỉnh tề, như thể lúc nào cũng giữ bình tĩnh vậy.
 
Y phục của Quân Dạ bị bung ra, để lộ một phần cơ ngực gợi cảm.
 
Hắn nắm lấy tay Ngọc Ngưng: “Nàng ngủ trước đi.”
 
Ngọc Ngưng chớp mắt: “Thật sao?”
 
Nàng quả thật vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, Quân Dạ để nàng ngủ, nàng bèn tựa đầu lên ngực hắn nhắm mắt lại.
 
Quân Dạ không có nhịp tim, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của Ngọc Ngưng. Hắn duỗi tay ra sờ bụng dưới của Ngọc Ngưng, vẫn bằng phẳng như cũ, nàng vẫn chưa mang thai.
 

Ngọc Ngưng ngủ thẳng đến chập tối, nha hoàn gọi nàng dậy dùng bữa, Ngọc Ngưng dụi mắt tỉnh dậy, phát hiện bên người trống rỗng, đã không còn ai nữa rồi.
 
Bữa tối là cháo thanh đạm và vài món ăn kèm, sau khi Ngọc Ngưng dùng bữa, mới hỏi về Quận chúa.
 
Nha hoàn nói: “Chắc Quận chúa đang ở chỗ ở của người, hôm nay Quận chúa không có việc phải ra ngoài.”
 
Ngọc Ngưng nghĩ, ngày mai vẫn nên về nhà, Bạch thị ở nhà một mình, Ngọc Ngưng cũng lo lắng Liễu phu nhân sẽ vô duyên vô cớ ức hiếp Bạch thị. Nàng ở nhà thì sẽ đỡ hơn một chút, Liễu phu nhân chỉ nhắm vào Ngọc Ngưng, không để ý đến Bạch thị nữa.
 
Nàng đi đến chỗ Quận chúa Hoa Dương, Quận chúa cũng đã đoán được ngày mai Ngọc Ngưng sẽ rời đi.
 
Thấy Ngọc Ngưng tiến vào, Quận chúa Hoa Dương nói: “Ngọc Ngưng cô nương, có phải ngày mai ngươi muốn về Nam Dương Hầu phủ không?”
 
Ngọc Ngưng gật đầu: “Một mình mẫu thân thân sinh ở trong nhà, ta thật sự không yên tâm nổi.”
 
Quận chúa Hoa Dương nắm lấy tay Ngọc Ngưng: “Ta biết ngươi là một đứa bé hiếu thuận.”
 
Có những lúc, Quận chúa Hoa Dương cũng cảm thấy Liễu phu nhân quá thiển cận. Với nhân phẩm và dung mạo như này của Ngọc Ngưng, đáng lẽ ra là có phúc khí. Nàng ấy chẳng mong Liễu phu nhân coi Ngọc Ngưng là con mình, dù có coi Ngọc Ngưng như một người xa lạ, không dăm bữa nửa tháng lại ức hiếp nàng là Quận chúa Hoa Dương cũng đã có cái nhìn khác về Liễu phu nhân rồi.
 
Nàng ấy nói: “Ta chuẩn bị cho ngươi chút lễ mọn. Y phục, trang sức ngươi dùng ở đây đều mang về đó đi, ngoài ra, ta sẽ dặn người làm cho ngươi mấy bộ y phục mới. Thêm nữa, trang sức tặng ngươi vẫn chưa làm xong, chờ sau khi làm xong rồi ra sẽ sai người mang đến Nam Dương Hầu phủ.”
 
Ngọc Ngưng đang định mở miệng từ chốt, Quận chúa Hoa Dương lại nói: “Ngọc Ngưng cô nương, ngươi đã cứu mạng ta và đứa bé trong bụng ta, mạng sống của hai người chúng ta không phải là không có giá trị gì, ngươi đừng từ chối, còn từ chối nữa ta sẽ giận đấy. Lý phủ cũng chẳng thiếu chút tiền tài đó, ngươi ở Nam Dương Hầu phủ làm gì cũng bị nhắm vào, mới cần một số thứ để phòng thân.”
 
Nghe Quận chúa nói vậy, Ngọc Ngưng còn tiếp tục từ chối thì sẽ phụ lòng tốt của nàng ấy mất. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Quận chúa Hoa Dương lại lấy ra một chiếc hộp gỗ, đưa cho Ngọc Ngưng: “Cái này cho ngươi và mẫu thân ngươi bình thường dùng để ăn uống may mặc. Chỗ y phục trang sức kia, Hầu phu nhân và Ngọc Nguyên có thể sẽ cướp của ngươi, ta không thể can thiệp vào chuyện của Hầu phủ, nên rất khó có thể bảo vệ ngươi trước những chuyện nhỏ nhặt này. Số ngân phiếu này ngươi cất kỹ, đừng để bọn họ phát hiện ra, cầm lấy để tự mình dùng, đừng từ chối, mau cầm lấy đi.”
 
Ngọc Ngưng chỉ đành nhận lấy: “Tạ ơn Quận chúa.”
 
Quận chúa Hoa Dương nói: “Sau này nếu ngươi bị ức hiếp quá đáng, nhất định phải sai người truyền tin cho Lý phủ. Mặc dù những chuyện nhỏ ta không thể nào ra mặt được cho ngươi, nhưng ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, nếu những chuyện lớn mà bị ức hiếp, bị đánh bị mắng hoặc bị tính kế thì ta đều có thể giúp ngươi.”
 
Hai người nói chuyện rất lâu, chờ đến khi màn đêm buông xuống, Ngọc Ngưng mới trở về nơi ở của mình.

 
Ngân phiếu trong hộp gỗ không hề ít, Ngọc Ngưng không đếm kỹ mà cất đi trước.
 
Nàng nghĩ, nếu như chuyện của Trịnh gia giải quyết xong, nàng cũng sẽ có càng nhiều đường lui hơn. Quận chúa Hoa Dương tốt như vậy, vốn dĩ không nên chết sớm, cứu người tốt như vậy là nên làm. Sau này chờ đứa bé được sinh ra, nàng cũng muốn đặt làm một chiếc khóa trường mệnh xinh đẹp làm quà tặng.
 
Ngọc Ngưng tắm rửa rồi thay y phục lên giường.
 
Ban ngày nàng ngủ đủ rồi, đêm đến lại trằn trọc mãi không ngủ được.
 
Mãi cho đến khi Quân Dạ lại đến.
 
Ngọc Ngưng không ngờ Quân Dạ lại đến, nàng lấy hộp gỗ Quận chúa Hoa Dương đưa cho mình ra cho Quân Dạ xem: “Quận chúa Hoa Dương cho ta rất nhiều tiền.”
 
Ngân phiếu mới được lấy ra từ tiền trang, đều còn rất mới, nàng đếm thử trước mặt Quân Dạ, một hai ba bốn năm... Tổng cộng có năm mươi tờ.
 
Trước đây Ngọc Ngưng chưa từng được thấy ngân phiếu, nàng cũng không biết đây là ngân phiếu mệnh giá bao nhiêu, mang ra cho Quân Dạ xem. Bên trên tờ ngân phiếu có hoa màu sắc rực rỡ, bốn góc đều là hoa văn hình rồng tối màu, còn có ấn chương màu đỏ, bên cạnh viết mấy chữ nhỏ, ở giữa viết ba chữ lớn.
 
Ngọc Ngưng một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng nàng rất vui mừng: “Minh vương, đây là bao nhiêu tiền?”
 
Quân Dạ liếc mắt nhìn: “Một tờ là một trăm lượng, tổng cộng năm nghìn lượng.”
 
Ngọc Ngưng mở to mắt: “Nhiều ghê.”
 
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng thấy nhiều tiền như vậy, Ngọc Ngưng nói: “Ta dùng hai trăm lượng mua một căn nhà nhỏ, để ngươi, ta và cả nương ta cùng ở có được không nhỉ.”
 
Quân Dạ nói: “Ở kinh thành này, chỉ năm nghìn lượng thì không thể mua được viện tử nào đáng để bổn vương ở đâu.”
 
Ngọc Ngưng nói: “Vậy ta mua y phục mới cho nương ta và đặt làm trang sức cho bà ấy trước, chắc hẳn bà ấy sẽ rất vui.”
 
Nói rồi, Ngọc Ngưng liếc nhìn Quân Dạ một cái: “Ngươi có muốn ta đốt mấy bộ y phục mới cho ngươi không? Ngươi còn muốn gì nữa, có thể đốt cho ngươi không?”
 
Y phục trên người Quân Dạ đều không phải là kiểu dáng thịnh hành thời nay. Ngọc Ngưng rất hiếm khi nhìn thấy có nam nhân thường mặc một thân đen tuyền như vậy, hầu như đều mặc y bào màu xanh lam hoặc màu xanh lơ hoặc màu trắng. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Một tiếng “cộp” vang lên, hộp gỗ tự động đóng lại.
 
Quân Dạ ấn Ngọc Ngưng xuống gối: “Người chết mới có thể nhận được, bổn vương không nhận được đâu.” 
 
Người âm gian không thể dùng vật ở dương gian, nhưng Quân Dạ lại khác.

 
Hắn vốn đã thuôc về Minh giới, không cần phải đầu thai chuyển kiếp, càng không phải là khách quá giang ở Minh giới.
 
Ngọc Ngưng nói: “Chẳng phải ngươi chết rồi sao?”
 
Những chuyện nàng biết không nhiều, nên nàng mới tò mò nhiều như vậy.
 
Quân Dạ khẽ gõ đầu nàng: “Ai nói với nàng là bổn vương chết rồi?”
 
Hắn vẫn luôn sống, chỉ là không phải người bình thường, hắn là Minh vương của Minh giới, sinh ra đã thuộc về Minh giới.
 
Ngọc Ngưng: “... Ngươi là quỷ, quỷ vốn là do người chết biến thành, kiếp trước của ngươi không phải là Minh vương sao? Là một vương gia, chắc hẳn phải từ rất nhiều rất nhiều năm về trước, nên y phục mới không giống bọn ta.”
 
Quân Dạ chặn môi Ngọc Ngưng lại: “Ồn ào.”
 
Ngọc Ngưng ngoan ngoãn không nói nữa.
 
Đêm xuân ấm áp, trong phòng có đốt thêm hương liệu thoang thoảng giúp dễ ngủ, nhưng Quân Dạ lại chẳng ngửi được mùi gì khác, mùi hương duy nhất hắn ngửi được, chỉ có mùi thương ngọt ngào trên người Ngọc Ngưng mà thôi.
 
Mùi hương của nàng vô cùng ngọt ngào, hai má ửng hồng, đôi mắt ngấn nước nhìn Quân Dạ, trong đôi mắt long lanh có lẫn tình cảm dịu dàng, ngọt ngào.
 
Ngọc Ngưng vốn đã là một người rất dịu dàng, nàng không nhịn được mà vòng tay ôm lấy eo Quân Dạ, nghiêng đầu tựa vào vai hắn.
 
Giọng nói Quân Dạ trầm thấp, ghé vào tai nàng nói: “Cảm nhận được sự tồn tại của bổn vương chưa?”
 
Ngọc Ngưng cắn chặt môi dưới, không nói lời nào.
 
Quân Dạ thì thầm: “Bản vương khác với những tên quỷ khác.”
 
Người bình thường không hiểu về Minh giới, không biết quỷ cũng được chia làm nhiều loại, người bị chặn mọi tin tức như Ngọc Ngưng lại càng không biết. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Nàng khẽ nói: “Ta... Ta biết...”
 
Quân Dạ: “Hử?”
 
Ngọc Ngưng hai mắt ngấn lệ, nàng cũng không muốn khóc, nhưng Quân Dạ lúc nào cũng làm nàng phải khóc: “Ngươi... khác với những tên quỷ khác... Ngươi... Ngươi là... là phu quân của ta...”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận