Quân Dạ nắm lấy tay nàng.
Có lẽ nhóc con này thật sự mềm lòng, rất sợ hắn sẽ làm chuyện xấu gì đó. Ngón tay Ngọc Ngưng mềm mại, thể chất trời sinh đã đặc biệt, không chỉ có thể dung nạp Quân Dạ, cơ thể cũng nhỏ nhắn mềm mại, đôi tay thường xuyên làm việc nhưng vẫn mảnh khảnh, trắng nõn.
Hắn khẽ nhéo ngón tay Ngọc Ngưng: “Do dự không quyết, đúng là nữ nhân lòng dạ nhân từ.”
Ngọc Ngưng khẽ “Ừm” một tiếng, tựa vào lồng ngực Quân Dạ: “Ta... Ta chính là như vậy mà...”
Quân Dạ khẽ hôn lên mi tâm Ngọc Ngưng.
Như vậy cũng rất đáng yêu, mỗi một người đều có cách sống khác nhau, có người trời sinh đã dễ mềm lòng.
Ví dụ như Ngọc Ngưng, dù có bị hắn bắt nạt đến thế nào đi chăng nữa, nhóc con này cũng sẽ vẫn mè nheo tựa vào lòng Quân Dạ như thể làm nũng vậy.
Quân Dạ vuốt ve tấm lưng của Ngọc Ngưng, sau đó bế nàng lên.
...
Hôm sau, Ngọc Ngưng đến Bình Tây Hầu phủ.
Hiện giờ Bình Tây Hầu phu nhân vẫn còn khỏe mạnh, Ngọc Ngưng cũng từng nghe nói về Bình Tây Hầu phủ nhân, danh tiếng của bà ấy không tồi, tính cách có chút lạnh lùng, đối xử với người khác vô cùng xa cách, nhưng lại thích làm việc thiện, trong thành số người kính ngưỡng bà ấy nhiều không kể hết.
Ngọc Ngưng không muốn một người như bà ấy lại chết trong tay một kẻ tiểu nhân như Vãn Hà, khi cần thiết, nàng sẽ nhắc nhở Bình Tây Hầu phu nhân một chút.
Chuyện Ngọc Ngưng muốn đến đây, Bình Tây Hầu phu nhân đã nghe nói rồi, nhưng những gì bà ấy nghe nói lại khác hoàn toàn.
Vãn Hà ỷ thế Bình Tây Hầu, tháng này đã năm lần bảy lượt giở trò ngang ngược trước mặt Bình Tây Hầu phu nhân. Bình Tây Hầu phu nhân sao có thể chịu được một tiện nhân ở trong phủ tác oai tác quái, đương nhiên và ấy sẽ trừng phạt Vãn Hà. Nhưng mỗi lần bà ấy muốn trừng phạt hoặc trừng phạt được một nửa, Bình Tây Hầu đều sẽ trở về, trách mắng phu nhân ngay trước mặt nha hoàn.
Những lúc như vậy, Vãn Hà sẽ khóc lóc nói rằng là lỗi của mình, là do nàng ta đắc tội Hầu phu nhân, nàng ta không nên sống nữa, muốn đập đầu chết ngay tại đây.
Dù hồi con trẻ Bình Tây Hầu phu nhân có đẹp đến đâu, nhưng hiện giờ nhan sắc cũng đã tàn phai. Dù khí chất bà ấy hơn Vãn Hà nhiều, nhất cử nhất động đều đoan trang rộng lượng, thì người thô tục như Bình Tây Hầu cũng chẳng quan tâm Hầu phu nhân đối xử với mình tốt đến đâu, lại càng chẳng thèm để ý khí chất nho nhã của bà ấy. Trong mắt ông ta chỉ có Vãn Hà trẻ trung xinh đẹp, chỉ cảm thấy Bình Tây Hầu phu nhân ghen tị, đối xử hẹp hòi với nàng ta.
Nha hoàn bên người Bình Tây Hầu phu nhân bĩu môi nói: “Phu nhân, vị sống trong Đinh Lan Hiên kia quả thật cần được dạy dõ, nếu như Hầu gia ra ngoài làm việc, chúng ta nên giết chết nàng ta luôn. Nàng ta ở trong Hầu phủ tác oai tác quái, ỷ thế hiếp người, nữ nhân như vậy sao có thể dung túng cho nàng ta được?”
Những lời như này, nha hoàn đã nói vô số lần với Bình Tây Hầu phu nhân. Bà ấy nói: “Hiện giờ Hầu gia thiên vị nàng ta, động đến nàng ta chẳng khác gì động đến tâm can của Hầu gia cả. Tự tạo nghiệt không thể sống, cứ để nàng ta tạo nghiệt trước đi, sau này chắc chắn nàng ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
Nha hoàn lại nói: “Phu nhân, lần này Vãn Hà dùng danh nghĩa người để mời thứ nữ của Nam Dương Hầu phủ đến, quả nhiên là mây tầng nào gặp mây tầng đó. Bản thân nàng ta hạ tiện, cũng chẳng mời được người nào có thân phận cao quý đến cả.”
Sắc mặt Bình Tây Hầu phu nhân trầm xuống: “Trước khi người ta đến, ngươi không hiểu biết về người khác thì đừng có nghĩ xấu về người ta.”
Nha hoàn biết Bình Tây Hầu phu nhân trước nay đều luôn như vậy, nàng ta thở dài nói: “Chính bởi vì người ngoài lạnh trong nóng, nên Hầu gia chỉ nhìn thấy vẻ ngoài lạnh lùng của người, không thấy người đối xử với người khác tốt đến thế nào, mới tin lời của tiện nhân đó. Ôi, sao ngài ấy không thử xem xem, trong phủ còn có những di nương khác, trước giờ người chưa từng bạc đãi bọn họ, đang yên đang lành sao lại phải hà khắc với vị ở Đinh Lan Hiên kia chứ?”
Trái tim của Bình Tây Hầu phu nhân cũng chẳng phải bằng đá, nghe thấy những lời này của nha hoàn, bà ấy cũng thấy chua xót. Nhưng bà ấy có thể làm gì chứ? Vãn Hà chiếm được trái tim của Hầu gia, bà ấy đánh không được, mắng cũng chẳng xong, còn dùng thủ đoạn hèn hạ để hại Vãn Hà thì Bình Tây Hầu phu nhân lại không làm được. Cả đời bà hành thiện, kết quả khi về già, trong nhà lại có một yêu tinh như này.
Nếu như hai nhi tử của Bình Tây Hầu phu nhân đều ở trong kinh thành, e là Vãn Hà sẽ nể mặt nhi tử của bà ấy, không dám chèn ép quá nhiều. Nhưng quan trọng là nhi tử của Bình Tây Hầu phu nhân đều nhậm chức ở bên ngoài, người nhà mẹ đẻ sẽ không quản chuyện nhà chồng của bà ấy, trong lòng bà ấy có nỗi khổ nhưng lại chẳng thể nói ra.
Bình Tây Hầu phu nhân uống một ngụm trà: “Bỏ đi, để ta rửa mặt chải đầu lại lần nữa, dù gì người ta cũng là khách, dù là do nàng ta mời đến, cũng là khách nhà chúng ta, không thể làm mất mặt Hầu phủ được.”
Sau khi Ngọc Ngưng đến nơi, đương nhiên sẽ được dẫn đến chỗ của Bình Tây Hầu phu nhân.
Bình Tây Hầu phủ lớn hơn Nam Dương Hầu phủ một chút, bề thế lại rộng rãi, nha hoàn trong nhà đối xử với khách khứa vừa lễ phép lại khách khí, nhưng lại không hề khom lưng uốn gối. Chắc hẳn nữ chủ nhân đã dạy dỗ rất tối, đối xử với hạ nhân không giống như đối xử với nô lệ.
Ngọc Ngưng đi vào trong viện tử của Bình Tây Hầu phu nhân, nàng chẳng hề nhìn ngang ngó dọc, suốt dọc đường đều đi theo nha hoàn vào phòng.
Những nha hoàn này đương nhiên biết rõ Ngọc Ngưng được Vãn Hà mời đến. Vãn di nương là người như thế nào, hạ nhân trong phủ đều biết rõ. Ban đầu bọn họ nhìn thấy Ngọc Ngưng dung mạo diễm lệ xuất chúng, cho rằng Ngọc Ngưng cũng cùng một loại với Vãn di nương.
Nhưng suốt dọc đường đi, Ngọc Ngưng không hề tùy tiện đánh giá xung quanh, không làm mất đi địa vị, thân phận của mình, nói năng cũng nhỏ nhẹ từ tốn, vô cùng lịch sự, khiến những hạ nhân này đã có cái nhìn khác đi một chút về nàng.
Ngọc Ngưng đi vào phòng, Bình Tây Hầu phu nhân đứng dậy, bà ấy lạnh nhạt liếc nhìn Ngọc Ngưng một cái: “Ngọc tiểu thư.”
Bình Tây Hầu phu nhân là trưởng bối, Ngọc Ngưng hơi khuỵu chân xuống: “Hầu phu nhân.”
Bình Tây Hầu phu nhân không có ấn tượng ban đầu tốt lắm về Ngọc Ngưng. Ngọc Ngưng trông quá đẹp, dung mạo quyến rũ, trông như thể là hồ ly tinh chuyển thế.
Tư sắc như vậy lúc nào cũng khiến nữ nhân cảm thấy khó chịu trong lòng, cứ cảm thấy những người có vẻ ngoài như vậy đều là nữ nhân xấu xa.
Ngọc Ngưng cũng âm thầm liếc nhìn Bình Tây Hầu phu nhân một lượt.
Bình Tây Hầu phu nhân tuổi quá năm mươi, nhưng lại bảo dưỡng rất tốt, trông chỉ như mới ngoài bốn mươi. Làn da bà ấy trắng nõn, rất ít nếp nhăn, trang điểm vừa phải, y phục trang sức tươm tất. Dù gặp một vị khách không được tính là cao quý như nàng, nhưng vẫn ăn mặc rất ra dáng chủ mẫu của một gia đình.
Bình Tây Hầu phu nhân nói: “Hôm nay người mời ngươi đến đây thật ra không phải là ta, mà là Vãn di nương ở Đinh Lan Hiên, chút nữa sẽ có người đến đón ngươi qua đó. Ngọc tiểu thư, ngươi cứ ngồi ở đây uống trà trước đi, dọc đường đi ngồi xe ngựa chắc đã mệt rồi, không biết dạo này Nam Dương Hầu phu nhân có khỏe không?”
Ngọc Ngưng ngồi ở một bên, nha hoàn bưng trà đến, nàng đón lấy bằng hai tay, khẽ nói một câu “Làm phiền rồi” với nha hoàn. Sau khi đặt tách trà xuống bàn, Ngọc Ngưng mới nói: “Mẫu thân vẫn rất khỏe mạnh, bà ấy không có thời gian đến đây, trong nhà nhiều việc nên mới cố ý dặn ta đến hỏi thăm Hầu phu nhân.”
Bình Tây Hầu phu nhân để ý đến lời nói cử chỉ của Ngọc Ngưng, mặc dù tiểu cô nương này là thứ nữ, nhưng giáo dưỡng lại không tồi, hành xử đứng đắn, nhất cử nhất động đều rất đoan trang. Chỉ riêng cách cư xử của nàng thôi trông đã giống như một đại tiểu thư được nuôi dạy rất tốt vậy.
Bà ấy khẽ gật đầu.
Ngọc Ngưng nhẹ giọng nói: “Thật ra ban đầu ta cũng rất lấy làm lạ, ta và phu nhân chưa từng gặp mặt, tại sao phu nhân lại muốn mời ta. Vừa nãy nghe phu nhân nói là do Vãn di nương mời, ta mới vỡ lẽ. Nhưng ta và Vãn di nương cũng chẳng qua lại gì với nhau, không hiểu nàng ta mời ta đến đây là có ý gì.”
Bình Tây Hầu phu nhân ngạc nhiên: “Ngươi và Vãn di nương không thân quen sao?”
Ngọc Ngưng biết rõ, nếu như là Vãn Hà mời, chắc chắn Bình Tây Hầu phu nhân sẽ coi nàng là loại người giống với Vãn Hà. Bình Tây Hầu phu nhân không phải là người xấu, Ngọc Ngưng cũng không muốn bà ấy hiểu lầm mình.
Nghe thấy những lời này của Ngọc Ngưng, Bình Tây Hầu phu nhân cũng lấy làm lạ, Ngọc Ngưng nói: “Hôm đó ta mua phấn ở Trầm Hương Các, hộp đựng phấn rất đẹp, ta đang định mua thì Vãn di nương lại ra giá cao hơn. Nhưng hộp phấn này là quà ta chuẩn bị cho mẫu thân thân sinh, ta quả thật rất thích nó, nên đã mua với giá gấp đôi. Lúc đó Vãn di nương có chút không vui, cũng nói mấy lời không hay lắm.”
Nghe Ngọc Ngưng nói vậy, Bình Tây Hầu phu nhân cũng hiểu được phần nào.
Vãn Hà trước giờ vẫn luôn tùy hứng thích chèn ép người khác, hơn nữa còn hay ghi hận, lần này không giành được đồ với Ngọc Ngưng, tám phần là đã ghi hận Ngọc Ngưng rồi.
Ngọc Ngưng là thứ nữ của Nam Dương Hầu phủ, nếu như thật sự bị Vãn Hà ức hiếp ở Bình Tây Hầu phủ, Nam Dương Hầu phu nhân chắc cũng sẽ không giúp nàng. Dù có giúp Ngọc Ngưng, nhưng lần này Vãn Hà lại lấy danh nghĩ của Bình Tây Hầu phu nhân để mời Ngọc Ngưng, có lẽ nàng ta cũng muốn đẩy tội lên đầu bà ấy.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Bình Tây Hầu phu nhân khẽ thay đổi: “Tính tình của Vãn di nương quả thật có chút độc đoán, lần này nàng ta mời ngươi đến tám phần là không có chuyện gì tốt. Ngươi cứ ở lại chỗ của ta đi.”
Ngọc Ngưng khẽ “Vâng” một tiếng.
Hôm nay Bình Tây Hầu phu nhân cũng không có nhiều việc phải làm, dạo gần đây bà ấy thường bị Vãn Hà chọc tức, không được khỏe lắm, nên mời đại phu đến khám rồi uống thuốc.
Lầm này Ngọc Ngưng đến, Vãn Hà cũng biết tin, nàng ta sai nha hoàn bên người mình mời Ngọc Ngưng sang đây.
Vãn Hà có vẻ ngoài xinh đẹp, nàng ta ghét nhất là nữ nhân đẹp hơn mình. Hồi còn ở thanh lâu nàng ta đã không an phận, thường hay ức hiếp người khác. Người khác trợn trắng mắt liếc nàng ta một cái, nàng ta có thể móc mắt người khác. Hôm đó Ngọc Ngưng và Quận chúa Hoa Dương không thèm để ý đến nàng ta, lòng tự tôn của nàng ta bị tổn thương, Quận chúa Hoa Dương là nhân vật không thể đắc tội được, Vãn Hà chỉ có thể gây phiền phức cho Ngọc Ngưng.
Bình Tây Hầu thiên vị nàng ta, nàng ta gây phiền phức cho Ngọc Ngưng, ức hiếp Ngọc Ngưng một phen, dù người của Nam Dương Hầu phủ đến tìm, Vãn Hà cũng có thể đẩy tội lên đầu Bình Tây Hầu phu nhân.
Nha hoàn của Vãn Hà đến viện tử của Bình Tây Hầu phu nhân, nha hoàn bên cạnh Hầu phu nhân không muốn gặp người của Vãn Hà, nghe nói muốn Ngọc Ngưng qua chỗ Vãn Hà, nha hoàn của Hầu phu nhân bĩu môi nói: “Ngọc tiểu thư là khách phu nhân chúng ta mời đến, hiện giờ đang ngồi nói chuyện với phu nhân chúng ta.”
Nha hoàn của Vãn Hà nói: “Người là do Vãn di nương mời đến, sao phu nhân lại muốn giữ nàng ta lại?”
Nha hoàn của Hầu phu nhân trợn trắng mắt: “Do Vãn di nương mời á? Ngọc tiểu thư đã nói rõ ràng là nàng ấy không quen biết Vãn di nương nào cả, nàng ấy chỉ biết mỗi Hầu phu nhân của chúng ta tôi, là phu nhân đã mời nàng ấy đến.”
Mồm miệng của nha hoàn bên cạnh Vãn Hà không lanh lợi, không nói lại được nha hoàn của Hầu phu nhân, nàng ta tức giận bừng bừng quay trở về, thêm mắm dặm muối kể lại một lượt.
Tính khí Vãn Hà vốn đã nhỏ nhen, nghe những lời nha hoàn nói, nàng ta vô cùng tức giận: “Ta muốn nàng ta qua đây, phu nhân lại dám không thả người ra sao? Ngươi đi gọi Hầu gia, ta đến viện tử của phu nhân một chuyến.”
Ngọc Ngưng nói chuyện với Bình Tây Hầu phu nhân, Bình Tây Hầu phu nhân hiếm khi cười, trông có vẻ rất lạnh lùng, nhưng tính tình lại không tồi. Ngọc Ngưng còn nhỏ tuổi hơn nữ nhi của Hầu phu nhân, bà ấy cũng không làm khó Ngọc Ngưng, nói cho nàng nghe rất nhiều điều, hỏi nàng một vài chuyện.
Bỗng nhiên nghe thấy Vãn Hà muốn đến đây, Bình Tây Hầu phu nhân đang định để hạ nhân dẫn nàng ta vào, Ngọc Ngưng lại nhẹ giọng nói: “Thôi bỏ đi, phu nhân, người cứ nói là cảm thấy không khỏe, không tiện gặp nàng ta, bảo nàng ta về đi thì hơn.”
Bình Tây Hầu phu nhân nói: “Tránh đi không gặp, ngược lại sẽ khiến nàng ta càng kiêu căng ngạo mạn hơn. Ngọc tiểu thư, chê cười rồi.”
Ngọc Ngưng bình tĩnh nói: “Vãn di nương tính tình hẹp hòi, nhưng đầu óc lại không ngốc, tám phần là nàng ta lại gọi Hầu gia đến. Nếu như người gặp nàng ta, dù không nói gì, Hầu gia đến rồi, nàng ta cũng sẽ ý thế để trả đũa. Nếu như không gặp, chỉ nói là cảm thấy không khỏe, Hầu gia cũng không nói được gì. Nàng ta tính tình hẹp hòi, ngược lại sẽ nghĩ ngợi lung tung, tự mình chọc tức mình.”
Bình Tây Hầu phu nhân ngẫm nghĩ một phen, lần nào đối đầu trực tiếp với Vãn Hà, bà ấy quả thật chưa từng chiếm thế thượng phong.
Trước giờ bà ấy vẫn luôn thẳng thắn chính trực, nhưng lại chưa từng nghĩ đến chuyện lấy lùi làm tiến.