Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, Bình Tây Hầu phu nhân quyết định không gặp Vãn Hà nữa. Bà ấy dặn dò nha hoàn mấy câu, bảo nha hoàn chặn Vãn Hà lại ở ngoài.
Hiện giờ trong kinh thành, hầu như nam nhân trong gia đình quyền quý đều có tam thê tứ thiếp. Nam nhân phong lưu háo sắc, nữ nhân như Bình Tây Hầu phu nhân căn bản không thể nào quản nổi. Về việc trong nhà có nhiều di nương, từ nhỏ bọn họ đã quen rồi.
Các di nương sống thành thật, nếu như tâm địa thiện lượng, không cố ý gây sự, Bình Tây Hầu phu nhân cũng sẽ thương hại bọn họ, bình thường cũng sẽ giúp đỡ bọn họ một chút, dù sao thì bọn họ cũng là những người đáng thương, thân bất do kỷ.
Nhưng loại như như Vãn Hà giương nanh múa vuốt, cả ngày chỉ nghĩ đến việc đưa nam nhân lên giường, tiêu xài phung phí tiền tài trong phủ, còn khiêu khích chủ mẫu, Bình Tây Hầu phu nhân cũng sẽ không mềm lòng, tuyệt đối không dung túng. Trước đó nếu như không phải Bình Tây Hầu ngăn lại, bà ấy đã đuổi Vãn Hà ra ngoài ở rồi.
Hầu phu nhân là đích nữ trong nhà, sau khi xuất giá thì là chính thê, các di nương dưới trướng có việc tìm bà ấy, bà ấy đều chịu gặp. Với một vị khách có thân phận chẳng hề tôn quý như Ngọc Ngưng, Hầu phu nhân vẫn ăn mặc trang điểm đoan trang để tiếp đón. Vì vậy, bà ấy chưa từng nghĩ đến việc thật ra mình có cũng có thể từ chối những người mình ghét, người mình không thích có thể không gặp, cũng không phải sống mệt mỏi đến vậy nữa.
Từ nhỏ Ngọc Ngưng đã bị Liễu phu nhân và Ngọc Nguyên ức hiếp, vậy nên tính nàng rất cẩn thận, có một số người, một số chuyện, có thể tránh được thì nàng sẽ tránh. Nàng không có bản lĩnh đối đầu trực diện thì sẽ tìm lý do trốn tránh.
Vãn Hà biết Bình Tây Hầu phu nhân vẫn luôn là người ngay thẳng chính trực, trong phủ có chuyện lớn chuyện nhỏ gì, đến tìm phu nhân, bà ấy đều sẽ gặp. Nàng ta ghét nhất chính là những nữ nhân nhân vừa có xuất thân cao quý lại ngay thẳng chính trực như Bình Tây Hầu phu nhân.
Không ngờ, hôm nay nha hoàn Mặc Trúc bên người Bình Tây Hầu phu nhân đi ra nói với Vãn Hà: “Vãn di nương, phu nhân của bọn ta cảm thấy không khỏe, hiện giờ không tiện gặp người, người có chuyện gì thì cứ nói cho ta biết đi.”
Vãn Hà bĩu môi: “Cảm thấy không khỏe? Ngọc Ngưng đâu? Chẳng phải Ngọc Ngưng ở chỗ bà ấy sao? Bà ấy có thể gặp Ngọc Ngưng, tại sao lại không thể gặp ta? Ngọc Ngưng là do ta mời đến, căn bản không quen biết phu nhân, ngươi gọi Ngọc Ngưng ra đây.”
Mặc Trúc cười nói: “Ngọc Ngưng cô nương nói, nàng ấy nhìn thiếp mời thấy ghi là do Hầu phu nhân của chúng ta gửi, lúc đó còn cảm thấy rất kỳ lạ, nàng ấy và Hầu phu nhân còn chưa từng gặp mặt, sao phu nhân lại mời nàng ấy ấy chứ? Hôm nay sau khi đến, Ngọc Ngưng cô nương và phu nhân vừa gặp như đã quen, phu nhân cảm thấy không khỏe, Ngọc Ngưng cô nương còn ở bên cạnh quan tâm chăm sóc. Nàng ấy nói nàng ấy không quen biết Vãn di nương, nếu như là người mời nàng ấy đến, nàng ấy sẽ lập tức xoay người trở về ngay.”
Mặc Trúc mồm miệng lanh lợi, nghe thấy những lời này của nàng ta, Vãn Hà tức đến mức trợn mi tâm nhăn tít cả vào.
Vãn Hà mở miệng mắng to: “Nàng ta là cái thá gì chứ? Ta cứ muốn gặp nàng ta đấy! Nô tài ti tiện như ngươi đừng có đứng ở đây chặn đường, để ta đi vào!”
Trong lòng Mặc Trúc cảm thấy thật mỉa mai, nàng ta xuất thân nô tài thật, nhưng dù có ti tiện đến đâu cũng không ti tiện đến mức bỏ rơi phụ mẫu, chủ động vào thanh lâu dang chân kiếm tiền, càng không đê hèn đến mức vào nhà người khác, quyến rũ trượng phu của người ta lại còn làm ầm làm ĩ.
Mặc Trúc ngoài cười trong không cười nói: “Phu nhân cảm thấy không khỏe, không thể gặp người.”
Những gì về Vãn Hà quả thật giống hệt với những điều Mặc Trúc nghe ngóng được. Hồi nhỏ gia cảnh Vãn Hà nghèo đói, phụ thân thường phải vào trong thành bán thức ăn từ sáng sớm đến tối mịt. Nàng ta ghét bỏ phụ mẫu mình, thấy những cô nương trong thanh lâu được ăn ngon mặc đẹp, người đến toàn là các quý nhân. Còn người nhà mình bán thức ăn, nàng ta ăn mặc rách dưới, cả đời này cũng không với được đến chân quý nhân, chỉ có thể gả cho người cũng bán thức ăn, hoặc bán bánh bán dầu gì đó.
Bán vào các gia đình có quyền có thể làm nha hoàn, cũng có cơ hội quyến rũ nam chủ nhân, nhưng ở những nhà cực kỳ tốt, nàng ta muốn làm nha hoàn người ta còn chẳng muốn, dù có chịu cũng chẳng thể vào nội viện. Hơn nữa nha hoàn còn phải làm việc, ăn không đủ no mặc chẳng đủ ấm, không thể so với những cô nương đầu bảng trong thanh lâu được, mà các cô nương trong thanh lâu chỉ cần hầu rượu hầu ngủ, cũng không quá mệt.
Vãn Hà có vô số thủ đoạn, lại biết cách lấy lòng người khác, sau đó, nàng ta cũng chẳng ngại làm mất mặt phụ mẫu, mới còn tí tuổi đã vào trong thanh lâu.
Bởi vì từ nhỏ đã chẳng cần mặt mũi, lại càng không có giáo dưỡng giống Bình Tây Hầu phu nhân, Mặc Trúc không để Vãn Hà vào gặp phu nhân, nàng ta bèn ngồi bệt xuống đất, vắt chéo chân trên đất khóc bù lu bù loa lên.
Mặc Trúc đi theo Hầu phu nhân mấy năm, những nữ nhân nàng ta từng gặp đều là những người đoan trang rộng lượng, lần đầu gặp phải loại nữ nhân khóc lóc om sòm như vậy.
Vãn Hà hai mắt đẫm lệ: “Ta biết ngay mà, phu nhân chê ta xuất thân hạ tiện, cảm thấy ta không xứng xách giày cho bà ấy, hiện giờ ngay cả ta muốn gặp bà ấy cũng không chịu gặp nữa...”
Nghe thấy tiếng khóc của Vãn Hà, Bình Tây Hầu phu nhân cũng cảm thấy mất mặt. Từ nhỏ bà ấy đã được đọc sách thánh hiền, cả người đều toát ra khí chất nho nhã, trước mặt người khác ngay cả biểu cảm khoa trương cũng chưa từng làm, càng đừng nói đến việc khóc lóc la lối om sòm. Nghe thấy tiếng khóc này của Vãn Hà, Bình Tây Hầu phu nhân cũng cảm thấy xấu hổ thay nàng ta.
Bà ấy có chút bất an: “Nếu không thì ta cứ gặp nàng ta đi vậy, để nàng ta ở ngoài khóc lóc om sòm cũng mất hết cả thể diện.”
Ngọc Ngưng nắm lấy cổ tay Bình Tây Hầu phu nhân: “Để nàng ta vào, nàng ta sẽ khóc lóc ở trong phòng, đến lúc đó người mất mặt chính là phu nhân. Phu nhân đi vào phòng nghỉ ngơi một lúc đi, tám phần là nàng ta sẽ gọi Hầu gia đến.”
Bình Tây Hầu quả thật rất nhanh đã đến.
Cả người ông ta núc ních toàn là mỡ, khi đến trước viện tử của Hầu phu nhân, thấy Vãn Hà đang ngồi trên mặt đất khóc lớn, trái tim như thể bị cứa một dao: “Vãn Hà, nàng sao vậy? Mau đứng dậy đi.”
Mặc Trúc nói: “Phu nhân cảm thấy không khỏe, Vãn di nương lại cứ đòi gặp phu nhân bằng được.”
Vãn Hà vừa khóc vừa nhào vào lòng Bình Tây Hầu: “Thiếp thân biết mình xuất thân thấp hèn, phu nhân coi thường thiếp nên mới không chịu gặp mặt. Thiếp thân không còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa, chi bằng đập đầu chết luôn ở đây còn hơn.”
Bình Tây Hầu thấy bảo bối của mình bị ức hiếp thì đau lòng không thôi, ôm lấy Vãn Hà đi vào phòng.
Bình Tây Hầy phu nhân đã nằm trên giường nhỏ, tóc tai cũng đã được tháo hết, trên người đang đắp một tấm chăn mỏng.
Còn Ngọc Ngưng thì đang đứng ở bên cạnh.
Bình Tây Hầu và phu nhân thành thân nhiều năm như vậy, lần đầu nhìn thấy phu nhân không ăn mặc chỉnh tề ra gặp mình.
Bình Tây Hầu nói: “Phu nhân, bà làm sao vậy?”
Hầu phu nhân cầm khăn lên che miệng, khẽ ho mấy tiếng: “Tối qua ta bị nhiễm phong hàn, vừa nãy Ngọc Ngưng cô nương đến đây ta còn chẳng thể dậy tiếp đón, Ngọc Ngưng cô nương là khách, từ xa đến đây nên không thể không gặp. Vãn di nương có chuyện gì mà lại khóc lóc, la lối om sòm đòi gặp ta bằng được vậy?”
Vãn Hà khóc lóc nói: “Phu nhân đang giả bệnh, rõ ràng là bà ấy không muốn gặp thiếp! Hầu gia, thiếp biết, phu nhân ghét bỏ thiếp...”
Bình Tây Hầu phu nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn Vãn Hà: “Ta không muốn gặp ngươi mà phải giả bệnh sao? Hầu gia, người nói xem, nàng ta là Thái hậu hay Hoàng hậu mà lại có thể điện đến thế, nàng ta muốn gặp ta là có thể gặp ta à? Trước đây khi ta bị ốm, Công chúa đến thăm, ta còn cách một tấm bình phong để tiếp đón, Vãn di nương tôn quý đến thế, ta bị bệnh cũng vẫn phải gặp nàng ta sao?”
Nghe Bình Tây Hầu phu nhân nói vậy, Bình Tây Hầu á khẩu không nói được lời nào.
Hầu phu nhân nói tiếp: “Triển Nhi và Du Nhi đều nhậm chức ở bên ngoài, hai đứa nó không ở nhà, nếu như hai đứa nó ở nhà, biết được người làm mẫu thân như ta bị Hầu gia đá cửa, ôm lấy tiểu thiếp chất vấn, không biết trong lòng bọn chúng sẽ buồn đến mức nào.”
Nhắc đến trưởng tử và thứ tử, Bình Tây Hầu lại càng không còn gì để nói. Hai nhi tử này của ông ta đều có rất có tiền đồ, khiến Bình Tây Hầu nở mày nở mặt. Mặc dù hai người đều được Hầu phu nhân nuôi lớn, nhưng bởi vì bà ấy làm người thanh cao, không ham mê việc tranh đấu của hậu viện trong phủ, nên con cái được bà ấy nuôi dạy đều giỏi giang hơn nhà khác.
Bình Tây Hầu nói: “Vãn Hà, nàng có chuyện gì muốn tìm phu nhân?”
Vãn Hà khóc lóc nói: “Thiếp đến tìm Ngọc Ngưng, Ngọc Ngưng ở chỗ phu nhân, nhưng người mời nàng ta là thiếp.”
Lúc này Ngọc Ngưng mới nói: “Người đưa thiếp mời đến nói là Bình Tây Hầu phu nhân cho mời ta, vậy nên ta mới đến đây. Nếu như là vị di nương này mời, vậy ta có thể rời đi được rồi.”
Vãn Hà càng khóc thảm thiết hơn: “Tất cả mọi người đều ức hiếp thiếp, đều coi thường thiếp, Hầu gia, người xem thiếp bị ức hiếp đến thế nào này...”
Ngọc Ngưng là người ngoài, dù nói những lời không khách khí với Vãn Hà, Bình Tây Hầu cũng không thể khiển trách nàng như khiển trách Hầu phu nhân được. Hơn nữa, Ngọc Ngưng là một mỹ nhân, trông còn đẹp hơn Vãn Hà cả trăm lần, Bình Tây Hầu lại càng không tiện nói gì. Bởi vì nàng là nữ nhi của Nam Dương Hầu, Bình Tây Hầu và Nam Dương Hầu ngang vai ngang vế, ông ta đương nhiên không thể có suy nghĩ không đứng đắn gì với nữ nhi của đồng liêu được. Nếu không thì thanh danh của cả Hầu phủ để sẽ mất sạch.
Bình Tây Hầu chỉ đành nói với Hầu phu nhân: “Vãn Hà tâm tư tinh tế, khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều. Phu nhân, lần này là chúng ta không đúng, chờ chút nữa ta sẽ đích thân đến xin lỗi bà.”
Lần này là Vãn Hà đuối lý, Bình Tây Hầu không hề nói những lời quá khó nghe. Khoảng thời gian trước Bình Tây Hầu phu nhân hay khiển trách trừng phạt Vãn Hà, ánh mắt Bình Tây Hầu nhìn bà ấy cứ như hận không thể giết quách bà ấy đi cho xong.
Bà ấy và Bình Tây Hầu là phu thê bao năm, đã làm không ít chuyện cho Hầu phủ, dù không nể tình phu thê, chỉ nhìn những gì bà ấy bỏ ra cho Hầu phủ, Bình Tây Hầu cũng không nên khiến bà ấy mất hết mặt mũi thế này.
Bình Tây Hầu phu nhân ngồi dậy, nói với Ngọc Ngưng: “Ngọc tiểu thư, để ngươi chê cười rồi.”
Bình Tây Hầu phu nhân mặc y phục, vấn tóc lên: “Ngày trước ta có việc muốn tìm Hầu gia, nhưng mời nửa này trời cũng không thấy ông ấy đến. Lần này nếu như không phải có ngươi ngăn ta lại, ta nổi nóng lên, chắc chắn sẽ lại trừng phạt Vãn di nương. Nếu như vậy thì khi Hầu gia đến đây, chắc chắn sẽ nói những lời nặng nề hơn hiện giờ nhiều.”
Bình Tây Hầu sủng thiếp diệt thê, Ngọc Ngưng cũng không thể nhìn nổi. Nghĩ đến chuyện sau này Bình Tây Hầu phu nhân còn bị cặp đôi này hại chết, Ngọc Ngưng bèn nhắc nhở bà ấy mấy câu: “Phu nhân, Vãn di nương không phải người tốt lành gì, sau này người nên cẩn thận hơn.”
Bình Tây Hầu phu nhân khẽ lắc đầu: “Dù có làm gì đi nữa thì nàng ta cũng không nên trò trống gì đâu. Người trong phủ sẽ không nghe lời nàng ta, nàng ta cũng không có cơ hội động đến ta.”
Ngọc Ngưng không tiện tiết lộ quá nhiều, nhưng ngày tháng còn dài, nàng vẫn sẽ còn gặp lại Bình Tây Hầu phu nhân.
Sau khi dùng bữa trưa ở chỗ Bình Tây Hầu phu nhân, Ngọc Ngưng bèn cáo từ rời đi. Bình Tây Hầu phu nhân bèn bảo Mặc Trúc tiễn Ngọc Ngưng ra đến cửa lớn.
Trên đường đi, Mặc Trúc nói: “Mặc dù phu nhân nhà chúng ta ít nót, nhưng lại rất thích cô nương, sau này nếu như cô nương có thời gian thì có thể thường xuyên đến Bình Tây Hầu phủ chơi.”
Ngọc Ngưng khẽ gật đầu, sau khi thấy những gì Vãn Hà làm ngày hôm nay, quả thật nàng đã được mở rộng tầm mắt. Trên đời này loại người nào cũng có, nhưng loại người như Vãn Hà thì quả là hiếm thấy.
Sau khi trở về nhà, nàng đến viện tử của Liễu phu nhân, gặp bà ta trước. Liễu phu nhân thấy Ngọc Ngưng ra vào nhiều nơi, quen biết với đủ kiểu người, mặc dù trong lòng bà ta cảm thấy không thoải mái, những cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Hiện giờ Liễu phu nhân chỉ mong tương lai Ngọc Ngưng sẽ gặp phải xui xẻo lớn, nhưng trước khi nàng gặp xui xẻo, bà ta không thể không khách khi với nàng, cũng không dám đối xử với Ngọc Ngưng như trước nữa.