Phu quân minh vương của ta

Sau khi trở về Ngọc Ngưng cũng cảm thấy mệt mỏi, dùng bữa tối với Bạch thị xong thì trở về phòng nghỉ ngơi.
 
Nhưng trong Bình Tây Hầu phủ thì lại gà bay chó sủa.
 
Vãn Hà vốn đã sắp xếp xong người để hãm hại Ngọc Ngưng rồi. Nàng ta đã mua chuộc một tên người hầu ở viện trước, tính để Ngọc Ngưng đến hoa viên, sau đó để người hầu hủy hoại sự trong sạch của Ngọc Ngưng.
 
Xảy ra loại chuyện như vậy, dù Ngọc Ngưng có đau khổ đến đâu cũng không dám làm lớn chuyện, nếu không một khi chuyện nàng bị người hầu vấy bẩn truyền ra ngoài, sẽ không còn ai bằng lòng lấy nàng nữa. Vãn Hà báo thù Ngọc Ngưng, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.
 
Nếu như Ngọc Ngưng dám làm lớn chuyện thì lại càng hay, Ngọc Ngưng là khách do nàng ta lấy danh nghĩa Bình Tây Hầu phu nhân để mời đến, tất cả mọi người đều coi là Bình Tây Hầu phu nhân mời, Bình Tây Hầu cũng sẽ đứng về phía nàng ta. Vãn Hà cũng đã dặn người hầu cứ khăng khăng chắc nịch là do Bình Tây Hầu phu nhân sai sử, đến lúc đó, cả Ngọc Ngưng và Hầu phu nhân đều sẽ bị hủy hoại thanh danh.
 
Nhưng điều nàng ta không thể nào ngờ được chính là, Ngọc Ngưng lại thật sự nói chuyện được với Hầu phu nhân, Vãn Hà cảm thấy Hầy phu nhân ghét nhất loại người quyến rũ lẳng lơ. Ngọc Ngưng trông quyến rũ đến vậy nhưng lại lọt được vào mắt xanh của Hầu phu nhân.
 
Sau khi trở về, Bình Tây Hầu cũng không nỡ trách mắng Vãn Hà, nhưng có những lời ông ta vẫn phải nói: “Vãn Hà, dù sao phu nhân cũng là chính thất, nàng không có lý do cần thiết thì đừng chọc vào bà ấy. Nếu như nàng chọc giận bà ấy, hôm nào Triển Nhi và Du Nhi trở về, ta cũng khó ăn nói với hai đứa chúng nó.”
 
Vãn Hà nghe thấy Bình Tây Hầu nói vậy thì lại khóc, nàng ta vừa khóc vừa nói: “Trong lòng Hầu gia chỉ có phu nhân, chẳng hề có thiếp... Thiếp cũng chẳng oán trách gì, chỉ trách mình không có xuất thân tốt như phu nhân.”
 
Nàng ta khóc đến là thương tâm, Bình Tây Hầu cũng không chịu nổi, ôm Vãn Hà vào lòng an ủi dỗ dành.
 
Vãn Hà xuất thân thanh lâu, ở một vài phương diện nào đó đương nhiên sẽ to gan lớn mật hơn nữ tử bình thường. Bình Tây Hầu không thích phu nhân quá mức đoan trang, lại càng không thích phu nhân nhan sắc đã tàn phai, so với Vãn Hà vừa lẳng lơ lại nồng nhiệt, đương nhiên sẽ yêu thương nàng ta hơn. Vãn Hà quyến rũ Bình Tây Hầu lên giường, ông ta đắm chìm vào nữ sắc, nhất thời vứt luôn chuyện của Hầu phu nhân ra sau đầu.
 
Sau đó, Vãn Hà lại nói: “Thiếp thân... Thiếp thân cũng muốn sinh nhi tử cho Hầu gia.”
 
Bình Tây Hầu nói: “Được, nàng vẫn còn trẻ, đương nhiên là có thể sinh.”
 
“Nhưng thiếp thân không muốn sinh thứ tử, chỉ muốn sinh đích tử.” Vãn Hà nói: “Dựa vào đâu con của phu nhân có thể được hưởng mọi thứ của Hầu gia, con của thiếp lại không thể? Thiếp cảm thấy rất tủi thân.”
 
Bình Tây Hầu khẽ vỗ lưng Vãn Hà: “Ngủ đi.”
 
Bình Tây Hầu phu nhân không hề hay biết rằng Vãn Hà đã nhăm nhe vị trí của bà ấy rồi.
 
Bây giờ đang là mùa hè, thời tiết ngày càng nóng nực, Định Vương phi mời không ít người đến hoa viên mới xây của nhà mình chơi, nghe nói còn có một hồ nước rất lớn, trong hồ trồng rất nhiều hoa sen.
 

Bình Tây Hầu phu nhân đương nhiên cũng được mời, bà ấy nhớ đến Ngọc Ngưng, mấy ngày nay vẫn chưa gặp lại Ngọc Ngưng. Bình Tây Hầu phu nhân có ấn tượng không tồi về Ngọc Ngưng, nghĩ rằng chắc nàng sẽ rảnh, bèn để Ngọc Ngưng cùng mình qua đó.
 
Bà ấy báo cho Nam Dương Hầu phủ một câu, bởi vì nghe nói trong Nam Dương Hầu phủ còn có một vị đích nữ thủ đoạn gian trá, Bình Tây Hầu phu nhân không muốn có người khác đi theo, nên cố ý chỉ mời mỗi mình Ngọc Ngưng.
 
Liễu phu nhân lại càng không tiện nói gì, chỉ có thể khách khí sai người gọi Ngọc Ngưng đến.
 
Các vương tôn quý tộc trong kinh thành đương nhiên không ít, gần như nhà nào cũng có một hai sủng thiếp, có những sủng thiếp to gan dám khiêu khích quyền uy của chủ mẫu, ví dụ như Vãn Hà. Nhưng dù bọn họ khiêu khích thể nào thì từ đầu đến cuối vẫn không thể hòa nhập với những phu nhân này được, dù có được đưa lên làm chính thất cũng không thể.
 
Mặc dù Liễu phu nhân là chính thê, nhưng Nam Dương Hầu phủ đã sa sút hơn nhiều so với ngày trước, nam nhân trong nhà không cố gắng, Liễu gia cũng không giàu có gì. Vậy nên, bà ta vẫn chưa bao giờ bước chân vào được giới vương tôn quý tộc đó.
 
Ngọc Nguyên cũng chưa từng, nàng ta chỉ nghe Triệu Tuyết Nhàn nói đôi ba câu.
 
Còn Ngọc Ngưng thì trước đây ngay cả đến những mối quan hệ của Ngọc Nguyên nàng cũng chả với tới, càng đừng nói đến giới vương tôn quý tộc của Bình Tây Hầu phu nhân.
 
Hiện giờ thấy Ngọc Ngưng ngày càng đi lên, những người nàng quen biết ngày càng giàu có, tôn quý, trong lòng Liễu phu nhân cũng cảm thấy sợ hãi.
 
Tướng mạo Ngọc Ngưng đẹp như vậy, cực kỳ xuất chúng, lỡ như có quý công tử nhà nào hoặc Vương gia, Hầu gia gì đó nhìn trúng thì phải làm sao?
 
Giờ bà ta có muốn ngăn cũng chẳng thể ngăn cản nổi, chỉ có thể đối xử khách khí với Ngọc Ngưng hơn xưa.
 
Ngọc Nguyên nghe nói Ngọc Ngưng được Bình Tây Hầu phu nhân xem trọng, Bình Tây Hầu phu nhân còn muốn dẫn Ngọc Ngưng đi dự tiệc cùng, nàng ta như thể uống phải một thùng giấm vậy, từ đầu đến chân đều chua loét.
 
Liễu phu nhân sợ Ngọc Nguyên lại đến chỗ Ngọc Ngưng làm chuyện ngu ngốc, cố ý dặn nha hoàn trông coi kỹ Ngọc Nguyên.
 
Ngọc Ngưng đến Bình Tây Hầu phủ trước.
 
Hôm nay Bình Tây Hầu phu nhân ăn mặc, trang điểm trang trọng hơn mấy hôm trước nhiều, đeo một bộ trang sức. Nếu như nói về dáng vẻ khí chất, Hầu phu nhân hơn Vãn Hà thô tục vô lễ kia cả mấy trăm lần. Hồi còn trẻ, tướng mạo của Hầu phu nhân cũng chẳng hề kém Vãn Hà.
 
Ngọc Ngưng thầm thở dài.
 
Thời nay những điều bó buộc nữ tử lúc nào cũng hà khắc hơn nam tử rất nhiều. Nam tử chưa cần lấy vợ đã có thể sủng ái nha hoàn trong nhà, ở bên ngoài có thể tiêu tiền như nước cho nữ tử thanh lâu, nhưng nếu nữ nhân trước khi xuất giả mà thất thân, thì cả đời này coi như đã bị hủy rồi. Nam tử có thể tam thê tứ thiếp, nhưng nữ tử sau khi trượng phu qua đời mà tái giá đều sẽ bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ.
 

Bình Tây Hầu phu nhân đã có tuổi, nhan sắc không còn như xưa nữa, Bình Tây Hầu cũng đã trở thành một nam nhân béo ục ịch, nhưng cảnh ngộ của hai người lại khác nhau một trời một vực.
 
Ngọc Ngưng khen ngợi: “Hôm nay khí sắc của phu nhân trông rất tốt.”
 
Bình Tây Hầu phu nhân nói: “Sau ngày hôm đó, chờ đến hôm sau, Hầu gia cũng đích thân đến xin lỗi ta. Mặc dù thứ ta muốn không phải điều này, nhưng thấy ông ấy chịu cúi đầu, trong lòng ta cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.”
 
Mặc Trúc lắm mồm lắm miệng nói: “Mấy ngày nay Hầu gia vẫn luôn dung túng cho Vãn di nương. Tối qua mèo Vãn di nương nuôi cào mù mắt Lý di nương ở cùng với nàng ta, giờ còn muốn Hầu gia đuổi Lý di nương ra ngoài. May mà Hầu phu nhân nhà chúng ta tâm địa thiện lương, cho Lý di nương mấy trăm lượng bạc đi khám mắt, để Lý di nương tiếp tục sống ở trong phủ.”
 
Ngọc Ngưng nghe thấy những chuyện Vãn Hà làm, cảm thấy có chút khó chịu: “Mèo của nàng ta cào mù mắt người khác sao?”
 
Nhắc đến chuyện này, Bình Tây Hầu phu nhân cũng cảm thấy tội nghiệp cho Lý di nương vô tội, bà ấy thở dài một hơi: “Thôi bỏ đi, Hầu gia bảo vệ nàng ta, ta già rồi, cũng lực bất tòng tâm.”
 
Bình Tây Hầu phu nhân nhìn cách ăn mặc trang điểm của Ngọc Ngưng. Mặc dù nàng có gương mặt quyến rũ, nhưng lại không hề cố tình làm tăng thêm vẻ quyến rũ này, mà lại ăn mặc tao nhã, trang điểm nhẹ nhàng, gần như không nhìn thấy lớp trang điểm, lời nói cử chỉ cũng không khác gì với đại tiểu thư được nuôi dạy đàng hoàng cả.
 
Bà ấy lại hỏi Ngọc Ngưng đã đính hôn chưa, sống ở Hầu phủ thế nào.
 
Ngọc Ngưng trả lời ngắn gọn mấy câu.
 
Xe ngựa rất nhanh đã đến Định Vương phủ, Định Vương phu mời không ít người đến, vốn dĩ Quận chúa Hoa Dương cũng được mời đến, nhưng nàng ấy đang mang thai, nên khoảng thời gian này đều chẳng muốn đến những nơi có nhiều người. Lòng người hiểm ác, nói không chừng sẽ có ai đó muốn hại người.
 
Định Vương phi trẻ trung xinh đẹp, mới đang tuổi đôi mươi, đang nắm tay một tiểu nha đầu mũm mĩm, bên cạnh còn có đám người Trần Vương phi.
 
Trần Vương phi cũng không ngờ Ngọc Ngưng lại có thể đến đây, hơn nữa còn đi cùng Bình Tây Hầu phu nhân trước nay vẫn luôn lạnh lùng ít nói.
 
Ban đầu Trần Vương phi cảm thấy Ngọc Ngưng quá mức xinh đẹp, sợ sau khi Ngọc Ngưng và thế tử thành rồi sẽ làm náo loạn Vương phủ gà bay chó sủa. Hiện giờ thấy sau khi Ngọc Ngưng kết thân được với Quận chúa Hoa Dương, lại quen biêt với Bình Tây Hầu phu nhân, trong lòng đinh ninh rằng Ngọc Ngưng tâm cơ sâu không thấy đáy, lại giỏi trèo cao.
 
Định Vương phi ở bên cạnh thấy sắc mặc của Trần Vương phi không đúng lắm mới hỏi thử một chút, Trần Vương phi cũng thuận miệng kể cho nàng ta nghe.
 
Định Vương phi khẽ lắc đầu.
 

Bình Tây Hầu phu nhân và Ngọc Ngưng cùng ngồi xuống, bà ấy cũng giới thiệu Ngọc Ngưng với những người khác, sau đó lại nói chuyện với Ngọc Ngưng.
 
Một lúc sau cả đoàn người đi theo Định Vương phi đến hoa viên mới xây của nhà họ, Định Vương phủ to lớn tráng lệ, vô cùng bề thế. Hoa viên mới xây cũng chiếm cả một khoảng đất rộng, thậm chí còn có thể chèo thuyền trong hồ sen.
 
Ngọc Ngưng nhìn ngắm suốt dọc đường đi, trong lòng cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ. Nàng vốn sống trong một góc nhỏ của Nam Dương Hầu phủ, hoàn toàn không biết hóa gia thế giới này lại lớn đến vậy, người có quyền lực và địa vị lại có thể hưởng thụ nhiều đến thế.
 
Nhưng nàng cũng chỉ ngưỡng mộ mà thôi, chứ không có suy nghĩ thừa thãi nào.
 
Trần Vương phi cười nói: “Hiện giờ hoa sen trong hồ chưa nở nhiều, để hôm khác trông hồ sẽ càng đẹp hơn, chúng ta cũng có thể ngồi thuyền du ngoạn. Đúng lúc ta cũng có nhã hứng làm thơ, hay là mấy người chúng ta mỗi người làm một bài thơ, thế nào?”
 
Ngọc Ngưng không biết chữ, nàng nhìn Bình Tây Hầu phu nhân và Trần Vương phi, Định Vương phi và các phu phân khác làm thơ vẽ tranh.
 
Phu nhân của Bình Tây Hầu phu nhân là học sĩ, tu dưỡng của bản thân bà ấy vốn rất tốt, khiến mọi người đều tán thán không thôi.
 
Sau khi viết xong, Bình Tây Hầu phu nhân mới nhìn về phía Ngọc Ngưng: “Ngọc Ngưng, ngươi chưa từng được học chữ à?”
 
Ngọc Ngưng khẽ lắc đầu.
 
Bình Tây Hầu phu nhân biết rằng một số gia đình nuôi dưỡng nữ nhi sẽ không dạy đọc sách viết chữ, điều này cũng không phải là lạ, người khác cũng sẽ không vì thế mà ghét bỏ gì.
 
Nhưng trong lòng Ngọc Ngưng vẫn có chút tự ti, nàng cũng muốn học chữ.
 
Dù vẫn không đọc hiểu thơ, nghe không hiểu người khác nói gì, nhưng chỉ cần biết chữ, không bị coi như mù chữ là được rồi.
 
Chờ sau này nếu như nàng rời khỏi Nam Dương Hầu phủ rồi, cũng muốn đọc sách viết chữ.
 
Buổi trưa, cả đoàn người ở trong hoa viên dùng bữa, khi sắp xếp sương phòng để nghỉ ngơi, phòng nghỉ của Ngọc Ngưng ở ngay cạnh phòng của Bình Tây Hầu phu nhân.
 
Khi dùng bữa trong hoa viên, Ngọc Ngưng không dám ăn nhiều, những phu nhân khác đều rất dè dặt, chẳng ăn bao nhiêu, Ngọc Ngưng cũng chỉ uống chút canh, vẫn cảm thấy hơi đói.
 
Quân Dạ hiếm khi đến tìm nàng vào ban ngày, khi hắn nhìn thấy Ngọc Ngưng, nàng đang trằn trọc trên giường mãi không ngủ được.
 
Hắn khẽ bóp gáy nàng, nhấc cả người nàng lên người mình: “Sao lại không ngủ?”
 
Ngọc Ngưng tựa cằm lên vai Quân Dạ nói: “Đói quá.”
 
Quân Dạ khẽ vỗ lưng nàng: “Nơi này không tiện, chờ tối về sẽ cho nàng ăn.”

 
Gương mặt Ngọc Ngưng lập tức đỏ bừng, nàng nắm tay lại khẽ đánh nhẹ vào lưng Quân Dạ: “Ý ta là... là ta đói bụng...”
 
Quân Dạ để nàng nằm ngang lên người mình: “Bụng? Ở đâu? Đây à?”
 
Hắn khẽ ấn nhẹ một cái.
 
Ngọc Ngưng thấy hắn cố ý bắt nạt mình, mặt nàng đỏ bừng: “Lúc nào chàng cũng bắt nạt ta.”
 
Quân Dạ xoa bụng nàng, sau đó kéo nàng dậy.
 
Hắn chẳng có đồ ăn gì cả. Nhưng hắn có thể lấy đồ ăn ở bất cứ đâu đến cho nàng.
 
Lúc này, ở trong Thanh Lương điện, đĩa điểm tâm trước mặt Hoàng đế bỗng thiếu một miếng bánh hoa mai. Quân Dạ đưa bánh cho nàng: “Ăn đi.
 
Ngọc Ngưng khẽ cắn một miếng.
 
Ngòn ngọt, thơm ngon.
 
Nàng ngồi trong lòng Quân Dạ ăn ngon lành, Quân Dạ cúi xuống nhìn nàng: “Uống ngụm nước đi.”
 
Ngọc Ngưng tiến lại gần nhấp một ngụm nước trà trong tay hắn.
 
Lông mi nàng quét qua cổ tay Quân Dạ, gương mặt nhỏ nhắn, vừa trắng vừa mềm, như thể vắt được ra nước vậy.
 
Quân Dạ nói: “Dạo này có nhớ bổn vương không?”
 
Mấy ngày nay Quân Dạ chẳng đến mấy, có những lúc hắn sẽ rất bận, mấy ngày liền đều không thấy người đâu. Ngọc Ngưng cũng biết Quân Dạ không phải lúc nào cũng rảnh rỗi.
 
Nàng đương nhiên là nhớ, nhưng lại ngại nói ra, vậy nên chỉ khẽ “Ừm” một tiếng, yên lặng ăn nốt miếng bánh hoa mai, uống một tách trà.
 
Tay Quận Dạ khẽ vuốt ve gáy Ngọc Ngưng, dạo này trời nóng, nên với nàng cơ thể Quân Dạ vô cùng thoải mái.
 
Ngọc Ngưng tìm một vị trí thoải mái trong lòng hắn khẽ ngủ một giấc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận