Quân Dạ khẽ xoa đầu Ngọc Ngưng.
Thật ra hắn không có khái niệm gì về “nhà” cả, cung điện của hắn không phải là nhà hắn, Minh giới cũng chẳng phải. Bởi vì Quân Dạ không có cảm xúc với mọi thứ.
Trời sinh hắn đã là người lạnh lùng vô tình.
Song, Ngọc Ngưng lại đang rất vui, hai mắt lấp lánh nhìn hắn, ánh mắt vừa sáng vừa đơn thuần.
Hắn vươn tay xách con thỏ trong lòng Ngọc Ngưng lên.
Thỏ của Ngọc Ngưng đều rất thích nàng, lúc ở trong lòng nàng thì rất ngoan, Quân Dạ vừa mới xách tai nó, nó đã rít lên.
Ngọc Ngưng nói: “Đừng kéo tai nó.”
Ngọc Ngưng ôm lấy chú thỏ vào lòng, giống như đang ôm một đứa bé vậy. Sau đó, nàng để chú thỏ vào trong lòng Quân Dạ: “Phải ôm thế này này.”
Có lẽ là nó cảm thấy Quân Dạ quá lạnh, hoặc cảm giác được có gì đó không đúng lắm, vừa được đặt vào lòng hắn nó đã bắt đầu kêu loạn lên, cứ như thể sợ Quân Dạ ăn thịt nó không bằng.
Ngọc Ngưng cũng hết cách, chỉ đành ôm chú thỏ vào lòng mình.
Chú thỏ trông giống như một nắm tuyết, từ đầu đến chân đều trắng muốt, khiến người trông rất thích mắt. Có lẽ chú ta đã bị Quân Dạ dọa sợ, cứ rúc vào trong lòng Ngọc Ngưng.
Quân Dạ ghét cái cách chú thỏ đực này chiếm hời của Ngọc Ngưng, hắn vươn tay ra nhấc nó lên, ném xuống đất: “Đi ngủ thôi.”
Chú thỏ này vẫn rất sợ Quân Dạ, vừa mới bị ném xuống đất đã vội vàng chạy vào chiếc lồng ở bên ngoài.
Hắn bế Ngọc Ngưng lên, đặt nàng lên giường.
Cơ thể Ngọc Ngưng thơm mềm, nàng vòng tay ôm lấy cổ Quân Dạ, dựa vào người hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, sau khi Ngọc Ngưng tỉnh dậy thì cùng Bạch thị đến chỗ Quận chúa Hoa Dương. Lần này có thể chuyển ra ngoài, Quận chúa đã giúp đỡ không ít, nàng cũng muốn đến tạ ơn Quận chúa Hoa Dương.
Sau khi trở về, phía Bình Tây Hầu phu nhân cũng hay tin Ngọc Ngưng dọn ra ngoài, sai người mang đến rất nhiều đồ. Bình Tây Hầu phu nhân lo lắng Ngọc Ngưng dọn ra ngoài, tiền tài và vật dụng không đủ dùng.
Đến tối, Ngọc Ngưng và Bạch thị bàn bạc hôm nào đó sẽ mời Bình Tây Hầu phu nhân và Trịnh phu nhân đến nhà một chuyến. Quận chúa Hoa Dương đang mang thai, giờ bụng đã rất to, đi lại bất tiện. Trịnh phu nhân và Bình Tây Hầu phu nhân đã giúp họ rất nhiều, hai người phải chiêu đãi họ thật tốt mới được.
Nàng sai nha hoàn đi gửi thiếp mời.
Đúng lúc Trịnh phu nhân và Bình Tây Hầu phu nhân đang rảnh rỗi, hai người bèn đến nhà Ngọc Ngưng một chuyến.
Dạo này khí sắc của Bình Tây Hầu phu nhân tốt hơn trước nhiều, trông phơi phới sắc xuân.
Ngọc Ngưng và Bạch thị đích thân xuống bếp làm một bàn thức ăn để chiêu đãi hai người. Bởi vì không có Liễu phu nhân ràng buộc, nơi này giống như nhà mình, Bạch thị cũng không còn e dè sợ sệt như trước kia nữa.
Bình Tây Hầu phu nhân và Trịnh phu nhân ngồi xuống, Trịnh phu nhân vẫn luôn rất cảm kích Ngọc Ngưng đã cứu cả Trịnh gia, không tiếc lời khen ngợi Ngọc Ngưng, khen nàng làm cơm rất ngon.
Trịnh phu nhân nói: “Ngọc Ngưng cô nương lên được phòng khách xuống được phòng bếp, tương lai ai lấy được ngươi thì đúng là có phúc khí.”
Bạch thị chợt nhớ ra điều này, bà nhìn Ngọc Ngưng nói: “Ngưng Nhi đã cập kê, cũng sắp đến lúc xuất giá rồi.”
Ngọc Ngưng cụp mắt xuống nói: “Nương, người đừng nói những chuyện này vội, chúng ta tập trung ăn cơm đi.”
Bình Tây Hầu phu nhân cảm thấy vô vọng với mối hôn sự của mình, bà ấy cũng không khuyên Ngọc Ngưng xuất giá. Ngọc Ngưng và Bạch thị sống nương tựa lẫn nhau, tự do tự tại thật ra cũng rất tốt.
Sau khi dùng bữa xong, mấy người bọn họ cùng nói chuyện phiếm một lúc. Trịnh phu nhân rời đi đầu tiên, Bình Tây Hầu phu nhân bảo Ngọc Ngưng dẫn mình đi thăm thú xung quanh. Bình Tây Hầu phu nhân biết cách quán xuyến nhà cửa, có thể dạy Ngọc Ngưng một số điều như dạy dỗ hạ nhân, quản lý thu chi trong nhà.
Ngọc Ngưng nghe Bình Tây Hầu phu nhân nói xong mới nói: “Đứa bé trong bụng Vãn Hà mất rồi, trước đấy nàng ta chèn ép ta nhiều như vậy, giờ đổi lại thành ta ức hiếp nàng ta, ta cũng cảm thấy sảng khoái.”
Tối hôm đó, Bình Tây Hầu bị Hầu phu nhân chuốc thuốc, bộc phát thú tích chiếm đoạt Vãn Hà. Cái thai trong bụng Vãn Hà vốn đã không ổn định, trước đó nàng ta ở thanh lâu hầu hạ rất nhiều người, uống quá nhiều thuốc nên sức khỏe đã bị ảnh hưởng từ lâu.
Vậy nên đến nửa đêm đó, Vãn Hà máu me đầm đìa, tình hình không ổn.
Dù mời đại phu đến cũng không giữ được cái thai.
Vốn dĩ Bình Tây Hầu cảm thấy có lỗi với Vãn Hàn, nhưng nàng ta vừa tỉnh dậy đã khóc lóc, chỉ trích ông ta. Điều này khiến ông ta cảm thấy bực bội, cho Vãn Hà một bạt tai ngay tại chỗ.
Vẻ mặt của Bình Tây Hầu phu nhân vẫn lạnh nhạt như cũ, giống với lần đầu Ngọc Ngưng gặp bà ấy vậy, trông vừa cao quý lại lạnh lùng, nhưng so với hồi xưa, đáy mắt Bình Tây Hầu phu nhân tàn nhẫn hơn một chút.
Bà ấy bình tĩnh kể cho Ngọc Ngưng nghe: “Đến giờ ta mới biết, gặp phải điều bất công mà cứ muốn để người khác niệm tình xưa nghĩa cũ mềm lòng vì mình là không đúng. Với một số nam nhân bạc tình phụ nghĩa, nữ nhân không còn thanh xuân không còn nhan sắc nữa, tình cảm xưa kia chẳng đáng một xu. Ngươi làm thế nào cũng không níu kéo được trái tim lạnh lùng của họ về bên mình, điều duy nhất có thể làm chính là phải lạnh lùng hơn họ.”
Ngọc Ngưng cũng không biết Bình Tây Hầu phu nhân thay đổi thế này là tốt hay xấu, nàng không phải là Hầu phu nhân, không có những trải nghiệm như bà ấy, cũng không thể đứng ở góc độ của mình để đồng cảm với bà ấy.
Nhưng Ngọc Ngưng biết, Bình Tây Hầu phu nhân đối xử tốt với nàng, trong mắt nàng bà ấy là một người tốt quan tâm nha hoàn, quan tâm đến những người yếu đuối bị tổn thương.
Bình Tây Hầu phu nhân nhìn về phía Ngọc Ngưng: “Tuổi ngươi vẫn còn nhỏ, ta còn lớn hơn cả nương ngươi, chỉ những người có tuổi tác tương đồng, trải nghiệm tương đồng mới có thể cảm nhận được tâm trạng của ta thôi. Nhưng sau này tất cả mọi chuyện sẽ tốt hơn. Ta chuộc thân cho một cô nương vừa xinh đẹp lại thông minh ở thanh lâu, đưa người đó đến cho Hầu gia, lần này Hầu gia có mạng để thoát khỏi ải mỹ nhân không thì phải chờ xem tạo hóa của ông ta thôi.”
Song, Vãn Hà chắc chắn không có cái mạng này.
Lòng hận thù của Bình Tây Hầu phu nhân đối với Vãn Hà không ít hơn với Bình Tây Hầu là bao.
Bình Tây Hầu đang bận sủng ái di nương mới, cũng chẳng có thời gian đoái hoài đến Vãn Hà.
Bình Tây Hầu phu nhân nói: “Trước đây nàng ta hay làm trò ngang ngược trước mặt chúng ta, còn không tôn trọng ngươi, lần này ngươi đến nhà ta chơi, vừa hay có thể xả mối giận trước đây.”
Ngọc Ngưng không muốn gặp lại Vãn Hà nữa, tìm lý do uyển chuyển từ chối.
Chính thê trong phủ muốn xử lý di nương không được sủng ái còn dễ hơn là bắt một con cừu. Bình Tây Hầu phu nhân vừa trở về đã sai Mặc Trúc gọi Vãn Hà đến.
Vãn Hà vừa mới sảy thai, cơ thể vẫn còn suy nhược, hôm qua Bình Tây Hầu phu nhân đổ ập xuống đầu nàng ta một chậu nước lạnh, đến giờ nàng ta vẫn còn cảm thấy đầu đau như búa bổ. Giờ Bình Tây Hầu phu nhân lại gọi nàng ta quá đó, nàng ta không thể không mau chóng đi qua.
Vãn Hà vừa mới bước vào đã nghe thấy Hầu phu nhân lạnh giọng nói: “Di nương xuất thân thanh lâu, nhìn thấy ta cũng không biết đường quỳ xuống sao?”
Trước đây Vãn Hà cứ mở miệng ra là kêu mình có xuất thân không tốt, nói tất cả mọi người đều coi thường mình. Giờ đây Bình Tây Hầu phu nhân đã thật sự thể hiện ra sự coi thường của mình với nàng ta: “Rót cho ta một tách trà.”
Vãn Hà vừa mới quỳ xuống lại phải vội vàng đứng dậy rót trà.
Nước trà nóng bỏng, nàng ta khẩn trương đưa tách trà đến trước mặt Hầu phu nhân.
Hầu phu nhân hất thẳng trà lên mặt Vãn Hà: “Tay chân vụng về, làm một nô tài cũng không biết à?”
Nửa gương mặt của Vãn Hà bỏng rát, Mặc Trúc đuổi nàng ta ra ngoài: “Đi đi, gương mặt xấu xí thế này, dọa phu nhân nhà chúng ta sợ thì phải làm sao?”
Lúc này, Vãn Hà bỗng nhớ đến Lý di nương bị mình làm mù mắt trước đó. Nàng ta thất sủng, sau cùng lại rơi vào kết cục giống như vậy. Chỉ là Lý di nương được Hầu phu nhân cứu giúp, còn người hại nàng ta lại chính là phu nhân, chẳng ai có thể giúp nàng ta được cả.
Bình Tây Hầu có di nương mới, cũng là một người lẳng lơ trên giường, vừa trẻ trung lại xinh đẹp, quan trọng nhất là không làm mình làm mẩy ngang ngược càn quấy khiến ông ta mất mặt như Vãn Hà. Trong lòng ông ta cảm thấy rất vui, duy chỉ có một điều không ổn, đó chính là ông ta có tuổi rồi, nhiều lúc cũng lực bất tòng tâm. Nhìn mỹ nhân nằm trên giường, mà mình lại không lên nổi, bản thân ông ra cũng cảm thấy xấu hổ.
Đúng lúc này, một hạ nhân dâng lên cho Bình Tây Hầu một loại thuốc, sau khi uống có thể tinh thần phấn chấn chiến đấu cả một đêm đến khi trời sáng.
Bình Tây Hầu dùng thuốc đến phát nghiện, ban ngày ông ta ngẩn ngẩn ngơ ngơ, ban đêm thì phóng túng trên giường di nương. Cuối cùng có một ngày, Bình Tây Hầu không thể chịu nổi nữa, ban ngày khi đang làm việc thì đột ngột ngất xỉu.
Hai nhi tử của Bình Tây Hầu phu nhân đều làm quan ở bên ngoài, đang là thời khắc mấu chốt để thăng tiến, đương nhiên bà ấy sẽ không hại chết Bình Tây Hầu. Nhi tử chịu tang phải mất ba năm, song, mặc dù Bình Tây Hầu vẫn còn giữ được cái mạng, nhưng cả ngày đều nằm trên giường, mặt mày co giật, mồm miệng méo xẹo, không nói nổi dù chỉ là nửa câu.
Thấy dáng vẻ như vậy của Bình Tây Hầu, Hầu phu nhân cũng cảm thấy ghê tởm, chán ghét.
Đến nửa đêm khi không có ai, Hầu phu nhân bón thuốc cho ông ta: “Ông chê ta già, không thú vị bằng những cô nương trẻ tuổi, ta cũng chê dáng vẻ ghê tởm này của ông. Khi còn trẻ ông anh tuấn biết bao, hai nhi tử đều giống ông, hiện giờ gương mặt này trông lại đáng ghét biết bao. E là Triển Nhi và Du Nhi trở về cũng không nhận ông.”
Bình Tây Hầu có thể nghe được những gì Hầu phu nhân nói, nhưng lại không thể cử động, cũng chẳng thể nói được gì.
Giờ đây Bình Tây Hầu phủ coi như đã hoàn toàn rơi vào trong tay Hầu phu nhân. Bà ấy nói một là một, nói hai hai, vô cùng oai phong, hạ nhân cũng được bà ấy dạy dỗ đâu ra đấy. Hầu phu nhân viết thư cho nhi tử, nói rằng Hầu gia bị bệnh, nhưng bà ấy sẽ chăm sóc Hầu gia thật tốt.
Hai nhi tử không tin tưởng được Bình Tây Hầu, nhưng lại rất tin tưởng vào con người của mẫu thân mình, biết mẫu thân sẽ chăm sóc tốt cho phụ thân.
Hầu phu nhân mỉm cười: “Tuyệt vọng sao? Hầu gia, khi xưa ông ôm Vãn Hà, nói muốn bỏ ta, ta cũng tuyệt vọng như vậy. Ta gả cho ông hơn ba mươi năm, sinh con dưỡng cái cho ông, sao ông có thể nói ra câu muốn bỏ ta hả? Khi ông mở miệng ra là chỉ trích ta tâm địa độc ác, oán giận ta ức hiếp Vãn Hà, ta cũng đau khổ như vậy. Nếu như ông đã nói ta tâm địa độc ác, vậy thì ta sẽ độc ác một lần cho ông xem.”
Hiện giờ Bình Tây Hầu phu nhân oai phong và vui vẻ hơn nhiều so với trước đây. Thật ra buổi đêm bà ấy cũng từng nằm mơ, mơ thấy mình không quen biết Ngọc Ngưng, không được nàng nhắc nhở, từng nha hoàn bên người lần lượt bỏ bà ấy mà đi, sau cùng còn bị đôi cẩu nam nữ là Bình Tây Hầu và Vãn Hà hại chết.
Hầu phu nhân bón thuốc cho Bình Tây Hầu, mạng của ông ta vẫn còn thoi thóp, bà ấy muốn thấy nam nhân này muốn sống không được, muốn chết không xong.
Trước khi đi ngủ, Ngọc Ngưng đều sẽ nằm trong lòng Quân Dạ nghe hắn kể những điều này.
Con người ai cũng thiên vị, Ngọc Ngưng cũng thiên vị Hầu phu nhân. So với việc bà ấy bị hại chết, nàng vẫn cảm thấy Bình Tây Hầu và Vãn Hà có kết cục không tốt mới là điều thích hợp nhất.
Dạo gần đây Quận chúa Hoa Dương cũng sinh rồi, sinh một cặp long phượng. Ngọc Ngưng và Bạch thị cũng đã gặp hai đứa bé rồi, trắng mềm mũm mĩm, trông rất đáng yêu.