Sắc mặt Nghiêm Tình Lam càng khó coi hơn, bởi vì lời của Định Vương phi nói không hề sai. Định Vương phi đã từng gặp qua rất nhiều người, không dễ bị lừa như đứa bé Mẫn Thư Nhi mới vài tuổi.
Nàng ta nói: “Vương phi, người không tin ta thì thôi, ta cũng không cưỡng cầu. Ngọc Ngưng là người như thế nào, nàng ta là một người tốt, hay chỉ muốn dựa vào nấy người để bò lên trên, người cứ nghĩ cho kỹ đi.”
Định Vương phi không nhịn được bật cười: “Tình người chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi, nếu ta không có lợi ích gì thì ai lại muốn để ý đến ta chứ? Nếu ta chỉ là một người bình thường, lúc trước khi Mẫn Thư Nhi bị bệnh, ngươi sẽ ra tay giúp đỡ ta sao?”
So với Nghiêm Tình Lam âm hiểm xảo quyệt, Định Vương phi vẫn tin tưởng Ngọc Ngưng hơn, dù Nghiêm Tình Lam có nói gì đi nữa, lúc này Định Vương phi cũng không muốn tin.
Nghiêm Tình Lam bị Định Vương phi nói đến mức này, thẹn quá hóa giận, cười lạnh một tiếng, sau cùng vẫn không từ bỏ việc châm ngòi ly gián, nàng ta nói: “Ngọc Ngưng có phải là người tốt hay không, kết cục cuối cùng của người và Mẫn Thư Nhi thế nào, người cứ chờ đi.”
Định Vương phi đã trở mặt với Nghiêm Tình Lam, quyết định hạ lệnh đuổi khách: “Định Vương phủ không tiếp đãi nổi ngươi, Nghiêm cô nương, mời cô nương đi cho.”
Nghiêm Tình Lam bị đuổi ra ngoài, trong lòng ngập tràn sự thù thận, trông như muốn ăn tươi nuốt sống Định Vương phi. Sao nàng ta có thể chịu nỗi nhục này được?
Định Vương Phi thường lui tới hoàng cung, trước mặt Hoàng hậu và Thái hậu cũng có tiếng nói, mà Nghiêm Tình Lam lại có quan hệ rất tốt với Hoàng hậu, nàng ta suy nghĩ một lát rồi quyết định vào cung.
Năm ngoái Hoàng hậu đã hại chết một phi tần và đứa con phi tần đó vừa sinh ra, từ đó thường bị ác mộng quấn thân, cả đêm đều nghe thấy tiếng khóc của trẻ con khiến nàng ta sợ hãi đến mức cẩ ngày thấp thỏm, người trong cung Hoàng hậu cũng đều hoảng sợ theo. Nghiêm Tình Lam trấn áp vị phi tần và đứa bé kia, khiến cho hai người họ tan thành tro bụi, Hoàng hậu không còn gặp ác mộng nữa, cũng bắt đầu tin tưởng Nghiêm Tình Lam.
Nghiêm Tình Lam đi vào hậu cung, ngừng nói xấu về Định Vương phi trước mặt Hoàng hậu không: “... Mẫn Thư Nhi nói sai, bị một nha đầu ác độc dùng tà thuật hãm hại, kết quả Định Vương phi lại nghi ngờ là ta làm. Định Vương phi tin mấy lời châm ngòi ly gián của nha đầu kia, còn giao Mẫn Thư Nhi cho nha đầu ác độc đó nữa.”
Hoàng hậu nghe xong những lời này, cũng cảm thấy có chút chán ghét Định Vương phi: “Nàng ta còn trẻ, không biết trời cao đất dày, ngươi đừng để ý tới nàng ta nữa, chờ đến khi nàng ta chịu khổ vài lần thì sẽ biết bản thân đã mắc phải sai lầm thôi. Khoảng thời gian này, Bệ hạ sẽ tổ chức yến tiệc chiêu đãi Ninh Vương gia, khoảng thời gian này bản cung vô cùng bận rộn, cũng lười nhắc nhở nàng ta.”
“Ninh Vương gia?” Sao Nghiêm Tình Lam lại không nhớ rõ có nhân vật này nhỉ, nàng ta nói: “Từ bao giờ lại có thêm một Ninh Vương gia vậy?”
Hoàng hậu kinh ngạc nhìn Nghiêm Tình Lam một cái: “Ngươi không nhớ sao? Ninh Vương gia là Hoàng thúc của Bệ hạ, được phái đi Bắc Cương, hai ngày nữa sẽ trở lại.”
Nghiêm Tình Lam thật sự không nhớ rõ, nàng ta cứ cảm thấy không có nhân vật này, nhưng Hoàng hậu đã nói như vậy thì nàng ta cũng nghĩ chắc là mình đã nhớ nhầm: “Là do ta đã quên mất.”
Sau khi Mẫn Thư Nhi được Định Vương phi đón về, bên người Ngọc Ngưng bỗng chốc cảm thấy trống vắng.
Mặc dù lần đầu tiên nàng gặp Mẫn Thư Nhi đã có ký ức không mấy tốt đẹp, nhưng thật ra tâm địa đứa bé này không xấu, tính tình cũng đơn thuần hoạt bát, chẳng trách Định Vương phi lại chiều cô bé đến vậy.
Ngọc Ngưng cũng rất thích tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, nàng cảm thấy cô bé vừa mềm mại, vừa thú vị lại đáng yêu.
Mỗi khi nàng đề cập với Quân Dạ thì Quân Dạ lại nói Ngọc Ngưng có lẽ không thể có nữ nhi.
Trong Minh cường giả là nhất, khi cả hai kết hợp với nhau, đứa bé được sinh sẽ thiên về phía có thực lực mạnh mẽ hơn. Dung mạo của Ngọc Ngưng và Quân Dạ đều rất nổi bật, tướng mạo có lẽ sẽ trung hòa của cả hai người.
Dù nàng rất tiếc nuối nhưng nếu như có một cậu nhóc giống Quân Dạ thì cũng rất tốt.
Bên phía Ngọc Ngưng vô cùng nhàn nhã, thỉnh thoảng lại đến thăm Quận chúa Hoa Dương, bên kia Trần Vương phi lại mở yến tiệc mời ngọc Ngưng và Bạch thị qua đó.
Trần Vương phủ và Nam Dương Hầu phủ ở cạnh nhau, khoảng cách giữa hai nơi khá gần, thực ra Ngọc Ngưng không muốn đi lắm, nhưng cũng không tìm được cớ để từ chối.
Sau khi Bạch thị nghe xong, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Bạch thị ở nhà quanh năm, không được gặp gỡ nhiều người, cũng không phân biệt được nam nhân nào tốt, nam nhân nào xấu. Bà chỉ cảm thấy có xuất thân tốt, ngoại hình đẹp đẽ, tuổi còn trẻ thì chính là một nam nhân tốt.
Trần Vương thế tử Triệu Đình được khá nhiều tiểu thư ở kinh thành yêu thích, Ngọc Nguyên cũng mê Triệu Đình như điếu đổ, đương nhiên là Triệu Đình có ngoại hình đẹp. Hơn nữa hắn ta lại có thân phận thế tử tôn quý, thật sự khó có thể khiến người ta không thích hắn.
Bạch thị chưa từng thấy Ngọc Ngưng tiếp xúc với nam nhân nào khác, nhưng lại thấy từ cổ đến ngực của Ngọc Ngưng có mấy vết đỏ ửng ám muội, chỉ có thể nghi Trần Vương thế tử.
Bà thấy Ngọc Ngưng tùy ý mặc một bộ y phục đi ra ngoài, màu xanh nhạt không mấy thu hút người nhìn, vội vàng gọi Ngọc Ngưng đến, lấy một bộ y phục màu sắc tươi sáng hơn cho Ngọc Ngưng mặc.
Ngọc Ngưng thanh cao thoát tục, y phục ôm ngực đỏ tươi rực rỡ, hàm răng trắng ngà, tô thêm một chút son lại càng xinh.
Bên phía Trần Vương phủ đã bày tiệc trong hoa viên, Trần Vương thế tử Triệu Đình không tiện ra ngoài, Triệu Tuyết Nhàn và Trần Vương phi lần lượt ngồi ở hai bên trái phải tiếp đón khách khứa.
Thật ra Trần Vương phi đã dự được chuyện này từ trước.
Ngọc Ngưng là một thứ nữ, thân phận của nàng không xứng làm chính thê những nhà quyền quý, làm quý thiếp là đã rất coi trọng nàng rồi. Có thể được Triệu Đình nhìn trúng, Ngọc Ngưng hẳn nên cảm thấy đó là phúc ba đời mới đúng.
Ánh mắt Triệu Tuyết Nhàn sắc bén, từ xa đã thấy nha hoàn dẫn theo Ngọc Ngưng và Bạch thị đến đây, cười nói: “Ngọc Ngưng ăn mặc vô cùng xinh đẹp. Mẫu phi, người nhìn tư thái này của nàng ta cũng có thể đoán ra được, chắc chắn là nàng ta đã cố ý chuẩn bị để thu hút ca ca của con. Tiếc là huynh ấy không được phép đến đây, không thể nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta.”
Trần Vương phi nhếch môi mỉm cười.
Đợi Ngọc Ngưng đi vào, Trần Vương phi cũng đứng lên: “Bạch di nương, Ngọc Ngưng, lâu rồi không gặp, dạo này hai người có khỏe không? Ta nghe nói Định Vương phi đưa Mẫn Thư Nhi đến chỗ Ngọc Ngưng, nhờ phúc khí của Ngọc Ngưng mà bệnh tình của Mẫn Thư Nhi đỡ hơn nhiều. Như vậy xem ra, Ngọc Ngưng đúng thật là một người có phúc, ta đây cũng rất thích.”
Nghe Trần Vương phi khen Ngọc Ngưng nhiều như vậy, Bạch thị cũng cười rộ lên: “Vương phi quá khen rồi.”
Mọi người ngồi xuống hàn huyên đôi ba câu, thời tiết cũng bắt đầu nóng lên, dù có gió thoảng qua, mọi người cũng vẫn đổ mồ hôi.
Triệu Tuyết Nhàn nhìn chằm chằm Ngọc Ngưng, trán và chóp mũi của Ngọc Ngưng cũng rịn một ít mồ hôi, nàng lấy khăn tay thấm nhẹ. Cổ nàng thon dài, bởi vì mặc một chiếc váy ôm ngực, y phục của quý tộc thời này đều rất cởi mở, y phục của nàng ôm sát lấy vai nhưng lại lộ ra chút xương quai xanh.
Vòng eo của Ngọc Ngưng rất nhỏ, nhưng thân hình phía trước lại vô cùng đầy đặn, Triệu Tuyết Nhàn thử liếc nhìn nhưng chẳng được bao nhiêu, chỉ thấy làn da trắng đến mức gần như phát sáng. Ngay cả một nữ nhân như nàng ta cũng muốn véo thử.
Nếu Ngọc Ngưng thực sự đến Trần Vương phủ, Triệu Đình lại như sói đói vồ mồi, nhất định sẽ ăn sạch nàng, ngay cả xương cốt cũng không còn.
Hạ nhân mang một ít trái cây và điểm tâm lên, mấy người bọn họ đều không có tâm trạng ăn uống cho lắm. Ngọc Ngưng chỉ nếm thử một miếng dưa nhỏ, Trần Vương phi đánh giá Ngọc Ngưng, mặc dù Ngọc Ngưng trông có vẻ nhỏ bé yếu ớt nhưng chỗ nên có thịt thì có thịt, mọi thứ đều phát triển rất tốt, chắc hẳn cũng được nuôi dưỡng rất tốt.
Trần Vương phi nói: “Bạch di nương, Ngọc Ngưng xinh đẹp như vậy, đã được hứa hôn cho ai chưa?”
Nghe thấy lời này, Ngọc Ngưng lập tức cảm thấy miếng dưa trong miệng mình không ngọt nữa.
Nàng nhấp một miếng nước trà, nghe thấy Bạch thị nói: “Vẫn chưa, Hầu gia và phu nhân vẫn chưa nhắc đến chuyện này, chuyện của Ngưng Nhi phải chờ Hầu gia và phu nhân làm chủ.”
Trần Vương phi mỉm cười nói: “Ngọc Ngưng xinh đẹp như vậy, tính cách dịu dàng, lại có thể mang may mắn đến cho người ta, ta cũng rất thích nàng ấy. Không biết thế tử nhà ta có phúc lấy được Ngọc Ngưng về phủ hay không.”
Nghe xong lời này, trong lòng Bạch Thi càng thêm vui vẻ.