Ngọc Ngưng bị bịt mắt, tới nửa đêm thì cảm thấy thân thể rất nóng, mặc dù thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn, nhưng tháng bảy và tháng tám đôi khi sẽ hơi nóng. Hơn nữa lần này nhiệt độ trên người Quân Dạ là nhiệt độ cơ thể của bình thường, chứ không lạnh như trước.
Nàng không khỏi cởi y phục trên người ra, chỉ mặc một chiếc yếm màu hải đường.
Cơ thể mềm mại được bao bọc dưới chiếc áo yếm, dán chặt vào người Quân Dạ.
Quân Dạ không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng, nhưng lại có thể cảm nhận được Ngọc Ngưng.
Cơ thể của nàng tựa vào ngực hắn, mềm mại như mây, xúc cảm như tơ lụa.
Quân Dạ khôi phục hình người.
Với Ngọc Ngưng, dáng vẻ khác của hắn chính là một quái vật to lớn, cho dù hắn đã thu nhỏ lại nhất có thể.
So với dánh vẻ nhỏ nhắn lại yếu ớt của nàng, quả thật hắn trông rất đáng sợ, chỉ bóp nhẹ một cái thôi cũng có thể khiến nàng mất mạng.
Ngày hôm sau, Ngọc Ngưng tỉnh dậy, xung quanh không còn ai nữa, khắp người nàng lại toàn là dấu tay.
Dấu tay xanh tím in trên làn da trắng nõn của Ngọc Ngưng, khiến cho người ta cảm thấy mờ ám, không khỏi nghĩ nhiều.
Ngọc Ngưng tự lấy y phục mặc vào, chưa kịp mặc y phục đã cảm thấy toàn thân sưng tấy đau nhức, vì vậy nàng cởi yếm ra xem thử.
Dấu tay ở vòng một đầy đặn là nhiều nhất và rõ nhất, Ngọc Ninh không nhìn nổi nữa, nàng nhanh chóng mặc y phục vào.
Bạch thị thấy tinh thần Ngọc Ngưng thấp thỏm, bà đưa tay lên sờ trán Ngọc Ngưng: “Sao vậy? Con bị ốm à?”
Ngọc Ngưng khẽ lắc đầu: “Không sao ạ, tối hôm qua con ngủ không ngon thôi.”
Bạch thị nói: “Bây giờ vẫn chưa có chuyện gì, ăn sáng xong con ở đây ngủ thêm nửa canh giờ nữa, nào, đến đây uống chút canh.”
Ngọc Ngưng gật đầu, nàng thật sự cảm thấy cơ thể mệt mỏi, ăn xong lại càng buồn ngủ hơn, nàng bèn nằm trên giường nhỏ chợp mắt một lát.
Bạch thị vẫn còn lo sợ bất an với chuyện mình thấy mấy ngày trước, rõ ràng Ngọc Ngưng đã có tư tình với ai đó, vụng trộm xảy ra quan hệ với người nọ rồi.
Ngọc Ngưng từ chối Trần Vương thế tử, ngoại trừ Trần Vương thế tử Triệu Đình ra thì còn ai chứ?
Ngọc Ngưng nhanh chóng ngủ say.
Bạch thị gọi nàng mấy tiếng, nàng vẫn không có phản ứng, Bạch thị nghĩ là do tác dụng của thuốc. Bà cho ít thuốc ngủ vào canh, Ngọc Ngưng vốn đã rất buồn ngủ, bây giờ đã ngủ rất say.
Bạch thị cởi y phục của Ngọc Ngưng ra.
Trên xương quai xanh vẫn còn vết đỏ, tay Bạch thị khẽ run lên.
Ngoại trừ ngày hôm qua đến Trần Vương phủ một chuyến, Ngọc Ngưng cũng không có đi đến chỗ nào khác, mà ngay cả lúc ở Trần Vương phủ, bà cũng đi theo Ngọc Ngưng mọi lúc. Dấu vết mới cắn này cũng chỉ có buổi tối lúc Bạch thị không ở cạnh nàng mới làm ra được.
Chẳng lẽ buổi tối có người vào nhà vụng trộm với Ngọc Ngưng sao?
Hay là do bà nghĩ nhiều rồi, Ngọc Ngưng hay bị dị ứng như vậy, đây chỉ là dấu vết dị ứng mà thôi?
Bạch thị lại tiếp tục cởi y phục của Ngọc Ngưng ra, thời điểm cởi chiếc yếm ra, bà gần như không dám tin vào mắt mình.
Trên người Ngọc Ngưng trải rộng dấu tay, rõ ràng là do nam nhân làm ra.
Làn da của Ngọc Ngưng trắng nõn, vì vậy chỉ cần là vết bầm nhỏ cũng rất bắt mắt.
Chẳng lẽ là người hầu nào trong nhà thông dâm với Ngọc Ngưng sao?
Nhưng không có khả năng đó, ban đêm cửa khóa chặt như thế, người hầu đều ở ngoại viện, làm sao có thể vào được?
Bạch thị cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Bà nhẹ nhàng mặc y phục lại cho Ngọc Ngưng, da mặt Ngọc Ngưng mỏng như vậy, nếu như Bạch thị hỏi thẳng Ngọc Ngưng chuyện này thì sẽ khiến cho nàng vô cùng xấu hổ.
Bà thở dài, gọi nha hoàn của Ngọc Ngưng tới, hỏi nàng ta buổi tối có trông coi Ngọc Ngưng cẩn thận không.
Đám nha hoàn này mỗi đêm đều chờ Ngọc Ngưng ngủ rồi mới đi sang phòng bên cạnh, trong phòng Ngọc Ngưng có động tĩnh gì, bọn họ đều sẽ biết hết, nhưng tất cả nha hoàn đều bày ra vẻ mặt đã làm hết sức mình.
Bạch thị thầm nghĩ, lẽ nào Ngọc Ngưng có sở thích đặc biệt, thích nữ tử, tư tình với nha hoàn nào ư?
Những chuyện này không có gì là lạ, tiền triều đã từng có tin đồn hai phi tần trong hậu cung không được sự sủng ái của hoàng thượng, nên đã lên giường với nhau, còn bị bắt gian tại trận.
Thế nhưng …
Bạch thị nhìn lướt qua hai nha hoàn, chỉ là nha đầu bình thường, không có gì đặc biệt, dung mạo bình thường, trông cũng không thông minh lắm, vẫn còn rất trẻ con. Cho dù Ngọc Ngưng thích nữ nhân cũng nên thích một người nổi bật một chút chứ?
Bà để nhũ mẫu đi cùng từ Nam Dương Hầu phủ sang đây ở bên cạnh Ngọc Ngưng, tối nay sẽ ngủ bên ngoài phòng ngủ của Ngọc Ngưng.
Hai ba ngày sau, Bạch thị lại thừa dịp Ngọc Ngưng ngủ kiểm tra thử, phát hiện trên người Ngọc Ngưng lại có thêm vết cắn mới, hẳn là cắn rất sâu, chảy cả máu, bây giờ không chảy máu nữa, xung quanh hơi sưng đỏ.
Bạch thị có chút hoảng hốt.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc thì là ai đã chạm vào Ngọc Ngưng?
Bà bỗng nhớ ra, Ngọc Ngưng sinh ra vào thời điểm đặc biệt, rất dễ chọc vào mấy thứ dơ bẩn, cho nên hồi nhỏ thường hay bị bệnh.
Khoảng thời gian trước ở Nam Dương Hầu phủ có quỷ, dọa Liễu phu nhân sợ đến mức mời đạo sĩ khắp nơi, Bạch thị cũng biết được chuyện này. Chẳng lẽ Ngọc Ngưng đã bị quỷ quấn thân rồi sao?
Ngọc Ngưng là người sống, sao có thể có quan hệ gì với ma quỷ được. Trước đó Bạch thị cũng đã từng nghe nói, có quỷ háo sắc sẽ ham mê nữ tử có sắc đẹp, chuyên chọn mấy nữ tử xinh đẹp để xuống tay, chỉ là những ác quỷ này âm khí nặng nề, khi ở bên một người sẽ rần rút cạn sinh mệnh của một người.
Bạch thị vội vàng âm thầm đến chùa để xin một chuỗi hạt đeo tay, nghe nói là dùng để trừ tà ma, khi bà trở lại thì lừa Ngọc Ngưng đeo nó vào.
Ngọc Ngưng nhìn thấy chuỗi hạt trên tay sáng lấp lánh, đeo lên tay trông cũng rất đẹp, nàng cho rằng Bạch thị ra ngoài mua nên cũng nghe lời đeo lên tay
Buổi tối, trước khi chìm vào giấc ngủ, Quân Dạ lại đến, nhìn thấy chuỗi hạt trên tay Ngọc Ngưng, lập tức tháo xuống ném sang một bên: “Cũng không ngốc lắm, nhanh như vậy đã nghĩ ra rồi.”
Ngọc Ngưng không biết Quân Dạ và Bạch thị đang đọ sức với nhau, mấy ngày này Lý ma ma đều ở bên ngoài, sáng hôm sau sẽ vào gọi Ngọc Ngưng dậy, cho nên buổi tối Ngọc Ngưng không còn đón ý Quân Dạ nữa, Quân Dạ cũng không ép buộc nàng.
Ngoài trừ việc cơ thể hai người dán sát vào nhau, hợp lại với nhau, còn có những chuyện thân mật khác nữa.
Chuỗi hạt trên tay Ngọc Ngưng bị hắn ném đi mất, nàng nói: “Chàng ném nó đi đâu rồi? Là do nương mua cho ta đó, nếu bà ấy thấy ta không đeo nhất định sẽ nghĩ nhiều cho xem.”
“Trên mặt đất, sáng mai nàng nhặt lại là được.” Quân Dạ ôm lấy vòng eo thon thả của Ngọc Ngưng: “Lại đây, bổn vương nhìn xem chỗ bị cắn hôm trước đã đỡ chưa.”
Ngọc Ngưng ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ thon dài trắng như tuyết.
Vết cắn đã lành rồi, vết thương trên cơ thể nàng rất mau lành, thể chất Ngọc Ngưng đặc thù, từ nhỏ suốt ngày bị thương cũng chưa từng để lại sẹo.
Quân Dạ lại cắn một cái nữa.
Ngọc Ngưng cũng không hiểu tại sao Quân Dạ luôn thích véo nàng cắn nàng như vậy, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực hắn, mặc cho hắn cắn.
Ngày hôm sau, Bạch thị thấy Ngọc Ngưng ngủ rồi, chuỗi hạt vẫn đeo trên tay nàng nhưng dấu vết trên người nàng còn nhiều hơn trước. Hai mắt bà như tối sầm lại, suýt chút nữa đã ngất đi.
Bạch thị đợi Ngọc Ngưng tỉnh dậy rồi mới nói: “Mấy ngày nay nương thấy thân thể không thoải mái lắm, buổi tối còn mơ thấy ác mộng. Ngưng Nhi, tối nay con ngủ cùng nương đi.”
Trước giờ Ngọc Ngưng vẫn luôn hiếu thuận, nghe Bạch thị nói vậy, nàng đương nhiên sẽ đồng ý.
Buổi tối, nhìn Ngọc Ngưng say ngủ bên cạnh mình, cuối cùng Bạch thị cũng yên tâm hẳn.
Ngày hôm sau dấu vết trên người Ngọc Ngưng gần như đã biến mất, những ngày sau đó, Bạch thị cũng không thấy trên người Ngọc Ngưng có dấu vết gì nữa.
Dù sao Ngọc Ngưng cũng là một cô nương, người làm nương như Bạch thị cũng không muốn nữ nhi mình bị bắt nạt.