Triệu Đình cầm chiếc khăn trong tay, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Hắn ta nhớ lại hồi mình gặp Ngọc Ngưng, mùi hương trên người Ngọc Ngưng thanh đạm nhẹ nhàng, có vẻ như thật sự khác với mùi hương trên khăn tay này.
Triệu Tuyết Nhàn lại dám lừa hắn ta.
Triệu Đình về tới Trần Vương phủ, đương nhiên phải đi gặp Triệu Tuyết Nhàn trước. Triệu Tuyết Nhàn đang cắn hạt dưa nói cười cùng đám nha hoàn, thấy Triệu Đình vẻ mặt tối sầm trở về, Triệu Tuyết Nhàn buông nha hoàn trong ngực ra, đuổi người xuống: “Sao thế? Huynh lại thua tiền ở sòng bạc à?”
Triệu Đình ném khăn tay lên mặt Triệu Tuyết Nhàn: “Đây thực sự là khăn tay của Ngọc Ngưng sao?”
Nha hoàn quỳ trên mặt đất nhận ra đây chính là khăn tay của mình, nhưng nàng ta chỉ mấp máy môi, không dám nhận.
Triệu Tuyết Nhàn nói: “Chỉ sợ là hiểu lầm gì rồi, sao lại không phải là khăn tay của Ngọc Ngưng chứ? Ta tự mình nhặt nó lên, sao vậy? Ai nói cho huynh đây không phải là khăn tay của Ngọc Ngưng?”
“Chính miệng Ngọc Ngưng nói cho ta biết đây không phải là khăn tay của nàng ấy, nha hoàn bên cạnh nàng ấy cũng nói là không phải.” Sắc mặt Triệu Đình xanh mét: “Triệu Tuyết Nhàn, muội vì một ngàn lượng mà dám lừa ta sao?”
Triệu Tuyết Nhàn nhặt khăn tay lên, cười lạnh một tiếng: “Ca ca, chỉ sợ huynh bị người ta lừa rồi, còn trách muội gạt huynh nữa.”
Nàng ta đứng lên, nắm chặt khăn tay: “Muội hỏi huynh, đang yên đang lành, vì sao lại nói chuyện với Ngọc Ngưng vậy? Huynh muốn lôi kéo nàng ta sao? Vốn dĩ nàng ta đã từ chối hôn sự của chúng ta, nếu nàng ta thích huynh thì sao lại không đồng ý chứ? Nếu đã từ chối thì có nghĩa là không thích huynh.”
“Ta và muội đang nói chuyện chính, muội nhắc đến chuyện này làm gì?” Cứ nghĩ đến chuyện Ngọc Ngưng không thích hắn ta, trong lòng Triệu Đình lại bực bội: “Muội lừa ta rồi còn muốn sỉ nhục ta nữa à?”
“Sỉ nhục cái đầu huynh ấy!” Triệu Tuyết Đình ném khăn tay vào mặt Triệu Đình, khiến mặt Triệu Đình xuất hiện một vết đỏ.
Nàng ta thở dài, cũng may Ngọc Ngưng là một người lương thiện, nếu như Ngọc Ngưng có chút tâm cơ, đùa bỡn Triệu Đình thì có khác gì mèo vờn chuột không cơ chứ?
Nhìn thấy sắc mặt của Triệu Đình lại bắt đầu tối sầm lại, Triệu Tuyết Đình nói: “Huynh cầm khăn tay của cô nương nhà người ta, nếu truyền ra ngoài thì thanh danh của nàng ta sẽ bị hủy hoại. Ngọc Ngưng không thích huynh, vì để tránh dây dưa với huynh, đương nhiên nàng ta sẽ từ chối huynh, nói đây không phải khăn tay của nàng chứ sao nữa? Huynh ngu ngốc như vậy, ngay cả chuyện này cũng không nghĩ ra đã chạy tới mắng muội. Muội có lòng tốt cho huynh đồ của nàng ta, huynh lại xem muội thành tội nhân!”
Triệu Đình nói: “Nhưng mùi hương trên chiếc khăn này không giống với mùi hương trên người Ngọc Ngưng.”
“Cô nương nhà người ta mỗi ngày đều dùng phấn thơm khác nhau, huynh cho rằng ai cũng giống như huynh, ba ngày liền không tắm rửa, cả người hôi rình chạy đi tìm nữ nhân sao?” Triệu Tuyết Nhàn châm chọc nói: “Nàng ta thích chưng diện như vậy, chẳng sẽ đổi phấn thơm hay mỗi ngày hay sao?”
Triệu Đình cảm thấy Triệu Tuyết Nhàn nói cũng có lý, nhưng trong lòng hắn ta vẫn cảm thấy không thoải mái: “Ta đây mỗi ngày đều tắm rửa, trên người không có mùi.”
Triệu Tuyết Nhàn nở nụ cười, nói: “Biết trên người huynh không có mùi rồi. Nhưng huynh bỗng dưng chạy đến mắng muội như vậy, muội nhất định phải nói cho mẫu phi biết, để cho mẫu phi trừng trị huynh. Chuyện của Ngọc Ngưng muội cũng không muốn giúp huynh nữa, tránh sau này huynh lại nói muội lừa huynh. Loại chuyện không được gì còn phải chịu khổ này muội không muốn làm nữa.”
Triệu Đình liên tục cầu xin Triệu Tuyết Nhàn, bảo nàng ta đừng so đo nữa, còn nói nhiều lời hay ý đẹp, lại lấy xấp vải gấm lông Phỉ Thúy cho Triệu Tuyết Nhàn, Triệu Tuyết Nhàn mới chịu bỏ qua.
Triệu Tuyết Nhàn nói: “Qua mấy ngày nữa sẽ tới sinh thần của Bình Tây Hầu phu nhân, trong phủ bà ấy sẽ mở yến tiệc, chắc chắn Ngọc Ngưng sẽ đi. Muội và huynh đều qua đó, đến lúc đó muội sẽ cố gắng thuyết phục Ngọc Ngưng, nhất định có thể khiến nàng ta đồng ý.”
Triệu Đình liên tục gật đầu.
Ở bên này, sau khi Ngọc Ngưng lên xe ngựa, nha hoàn còn nói với nàng: “Trần Vương thế tử này tùy lỗ mãng thật đấy, nhưng dáng vẻ trông lại tuấn tú lịch sự, ra tay hào phóng, lấy ra hai ngàn lượng mà không thèm chớp mắt. Tiểu thư, khi nãy người có chú ý không, mấy tiểu thư nhà khác đều nhìn chằm chằm người với ánh mắt hâm mộ đấy.”
Ngọc Ngưng lại không chú ý tới chuyện này lắm, nàng cũng chẳng quan tâm chuyện Triệu Đình có tuấn tú lịch sự hay không. Ngọc Ngưng đã có phu quân, không muốn nhìn Triệu Đình dù chỉ một chút, hơn nữa Triệu Đình lại lỗ mãng xốc nổi, Ngọc Ngưng cũng có chút phản cảm.
Nha hoàn lại nói: “Một nam nhân trẻ tuổi lại anh tuấn như Trần Vương thế tử tương đối hiếm thấy, hơn nữa địa vị của ngài ấy cũng rất tôn quý. Trước kia nô tì từng nghe nói, có không ít tiểu thư khuê các muốn bước chân vào Trần Vương phủ đấy.”
Ngọc Ngưng lại cảm thấy Trần Vương phủ không phải là một nơi tốt lành gì.
Trần Vương phi thông minh mạnh mẽ, khẩu phật tâm xà, ngoài mặt lúc nào cũng mỉm cười không để ai bắt lỗi, nhưng ánh mắt lại thường lộ ra vẻ hung ác.
Loại người như Triệu Tuyết Nhàn thì không thể qua lại thân thiết, mới quen biết qua lại mấy lần chỉ cảm thấy Triệu Tuyết Nhàn hào sảng thoải mái, không hổ là Quận chúa của Vương phủ, nhưng trên thực tế thì nàng ta cùng một loại người với Trần Vương phi.
Nếu nàng vào Trần Vương phủ, Trần Vương thế tử sợ người nhà lại không quá thông minh, khí thế của Trần Vương phi và Quận chúa thì mạnh mẽ như vậy, e rằng bọn họ còn biết giày vò người khác hơn cả Liễu phu nhân.
Ngọc Ngưng nói: “Đừng nhắc đến chuyện này nữa, cửa lớn của Vương phủ ta không bước vào được.”
Khi trở về nhà, nàng không nhắc đến chuyện này cho Bạch thị nghe. Ngọc Ngưng mang theo cho Bạch thị mứt quả và điểm tâm mà bà thích nhất. Hai người dọn ra ngoài ở, trong tay cũng không thiếu tiền tài, cuộc sống cũng thoải mái hơn nhiều so với trước kia, Bạch thị thích cái gì, Ngọc Ngưng cơ bản đều có thể mua cho bà.
Bạch thị cũng cảm thấy cuộc sống bây giờ rất hạnh phúc, điều duy nhất khiến bà cảm thấy không vui có lẽ là những vết đỏ thường xuất hiện trên cơ thể Ngọc Ngưng.
Ngọc Ngưng là nữ nhi của bà, đương nhiên bà không muốn Ngọc Ngưng bị thứ gì lạ quấn thân.
Trong khoảng thời gian này, Bạch thị bảo Ngọc Ngưng cùng ngủ chung với bà, trên người Ngọc Ngưng mới không có mấy dấu vết đỏ nữa.
Ngọc Ngưng nói: “Qua mấy ngày nữa là sinh thần của Bình Tây Hầu phu nhân, bà ấy mời con qua đó. Con vẫn đang suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho bà ấy.”
Bạch thị suy nghĩ một chút: “Bình Tây Hầu phu nhân là một người tao nhã, yêu thích thư pháp, con xem có thể chuẩn bị cho bà ấy một bộ trà cụ, hoặc tặng mấy thứ tao nhã như văn phòng tứ bảo gì đó.”
Ngọc Ngưng gật đầu nói: “Vâng.”
Bình Tây Hầu phu nhân ở kinh thành được khá nhiều người kính trọng, thứ nhất là bà ấy xuất thân danh môn, thứ hai là bà được gả vào nhà rất tốt, thứ ba là nhi tử khiến bà ấy nở mày nở mặt, sinh thần hàng năm của bà ấy là một sự kiện quan trọng.
Ngày hôm đó Ngọc Ngưng qua bên đó từ sớm.
Bình Tây Hầu phu nhân mặc một chiếc váy màu nâu nhạt có hoa văn mẫu đơn, ăn mặc trang điểm rất đẹp. Hiện giờ Bình Tây Hầu đau ốm nằm trên giường, trước giờ bị nhốt ở trong phòng không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, mỗi ngày đều dùng thuốc và nhân sâm để giữ mạng. Hôm nay là sinh thần của Bình Tây Hầu phu nhân, Bình Tây Hầu cũng được đổi sang một căn phòng tốt hơn có thể thấy ánh mặt trời.
Thấy Ngọc Ngưng đến, trên mặt Bình Tây Hầu phu nhân ngập tràn ý cười, bà ấy cầm tay Ngọc Ngưng nói: “Khoảng thời gian này không gặp ngươi, ta nghe nói Trần Vương phi có ý muốn để ngươi vào phủ của bà ta, bị con từ chối rồi đúng không?”
Ngọc Ngưng gật đầu: “Hiện giờ tiểu nữ còn chưa muốn thành thân.”
Bình Tây Hầu phu nhân cũng biết hai mẫu nữ Trần Vương phi và Trần Tuyết Nhàn rất cường thế, bà ấy nói: “Ta đã cố ý sắp xếp vị trí cho ngươi để ngươi có thể cách xa hai người đó một chút.”
Hai người vẫn đang nói chuyện trong phòng thì nha hoàn bước vào nói: “Trần Vương phi cũng đến rồi ạ.”
Bình Tây Hầu phu nhân nói: “Lần này bọn họ đến sớm thật đó.”
Trần Vương phi dẫn Triệu Tuyết Nhàn và Triệu Đình bước vào.
Triệu Đình vừa thấy Ngọc Ngưng, hai mắt lập tức sáng lên.
Hôm nay Ngọc Ngưng ăn mặc vô cùng xinh đẹp, chiếc áo màu hồng phấn phối cùng một chiếc váy màu trắng ngà, vòng eo thon thả mềm mại như cành liễu, trên tay còn cầm một chiếc khăn màu nhạt, ngón tay mảnh mai mịn màng, trắng đến nỗi có thể vắt ra nước.
Trần Vương phi vẫn còn tức giận vì chuyện hôm ấy, không thèm để ý tới Ngọc Ngưng, đi thẳng đến chỗ Bình Tây Hầu phu nhân nói chuyện.
Triệu Tuyết Nhàn nói: “Ngọc Ngưng muội muội, trong phòng cũng ngột ngạt, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút đi.”
Nàng ta nháy mắt với Trần Vương thế tử, ý bảo hắn ta không nên nhìn chằm chằm Ngọc Ngưng như vậy.
Trần Vương thế tử không còn cách nào khác, đành phải thu hồi tầm mắt.
Ngọc Ngưng ra ngoài đi dạo cùng Triệu Tuyết Nhàn.
Triệu Tuyết Nhàn nói: “Chuyện hôm trước, Ngọc Ngưng, muội đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Ngọc Ngưng không ở trong phòng, chỉ đơn giản là vì Trần Vương phi đang nói chuyện với Bình Tây Hầu phu nhân, nàng không thể chen vào.
Bây giờ đi ra ngoài với Triệu Tuyết Nhàn, Ngọc Ngưng cũng vẫn trả lời như vậy: “Câu trả lời của ta cũng giống như hôm trước, cảm tạ quận chúa và thế tử ưu ái, bây giờ ta chỉ muốn ở cùng nương ta.”
“Nương của muội thì có gì tốt chứ?” Triệu Tuyết Nhàn nhìn chằm chằm mặt Ngọc Ngưng, Ngọc Ngưng thật sự rất đẹp, Triệu Tuyết Nhàn nhìn còn thích, hận bản thân không phải là nam nhân: “Bà ta không thể đối xử tốt với muội như nam nhân được. Ngọc Ngưng, ca ca của ta rất thích muội, hắn còn tưởng chiếc khăn tay kia là của muội, còn dùng nó để tự an ủi.”
Ngọc Ngưng không ngờ Triệu Tuyết Nhàn sẽ nói những lời này, mặt nàng lập tức đỏ bừng, nhất thời cảm thấy ghê tởm: “Quận chúa, thân phận người tôn quý, đừng nói những lời như vậy với ta.”
“Sao ta không thể nói chứ? Nam nhân bọn họ còn đến thanh lâu được, ta chỉ nói có câu này sao lại không được? Là ai quy định Quận chúa thì không thể nói những câu này hả?” Triệu Tuyết Nhàn nở nụ cười: “Ngọc Ngưng, muội trông thật xinh đẹp, nếu như muội đến nhà ta, ca ca của ta nhất định sẽ đối xử tốt với muội, ta thì cũng thích muội, coi muội thành tẩu tẩu, sẽ đối xử với muội tốt hơn cả huynh ấy nữa.”
Ngọc Ngưng không muốn nghe nàng ta nói mấy lời này, xoay người chuẩn bị rời đi, Triệu Tuyết Nhàn giơ tay nắm lấy cổ tay Ngọc Ngưng: “Muội đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Mối hôn sự này tốt như vậy, cho dù là phụ thân của muội cũng sẽ đồng ý. Giờ muội cố chấp không chịu theo bọn ta, khiến bọn ta tức giận, hôm nào ta sẽ bảo phụ vương ta đi nói chuyện với phụ thân muội. Với tính tình của Nam Dương Hầu, nhất định sẽ tắm rửa sạch sẽ cho muội rồi đưa lên giường ca ca ta.”
Sức lực của Ngọc Ngưng không lớn bằng Triệu Tuyết Nhàn, Triệu Tuyết Nhàn cao hơn Ngọc Ngưng một cái đầu, lại từng học cưỡi ngựa bắn cung, còn mạnh hơn đám thư sinh yếu đuối kia nhiều.
Ngọc Ngưng vùng vẫy một lúc vẫn không thoát được.
Sắc mặt nàng tái nhợt, trên mi vương vài giọt nước mắt trong suốt, trông đến là đáng thương.
Triệu Tuyết Nhàn thấy dáng vẻ này của nàng, không nhịn được khẽ nhéo người nàng một cái: “Ngày ấy muội tới Trần Vương phủ, y phục mỏng manh, để lộ xương quai xanh, làn da trắng đến phát sáng. Lúc đổ mồ hôi, trên người muội tỏa ra một mùi thơm rất hấp dẫn người khác. Sau khi Nam Dương Hầu tắm rửa sạch sẽ cho muội đưa đến giường của ca ca ta, muội nói xem, liệu huynh ấy có muốn cắn một cái không?”
Ngọc Ngưng không thể nào tưởng tượng được, một tiểu thư thế gia như Triệu Tuyết Nhàn lại có thể nói ra những lời to gan lớn mật như vậy, còn làm ra những hành động xấu hổ như vậy.
Nàng giãy dụa nói: “Người buông ta ra!”
Triệu Tuyết Nhàn ấn Ngọc Ngưng vào tường: “Muội phải thấy biết ơn vì hôm nay người đứng trước mặt muội là ta chứ không phải ca ca ta. Nếu không, sự trong sạch của muội cũng sẽ không còn nữa đâu.’’
Cuối cùng Ngọc Ngưng cũng rút tay ra được, giơ tay cho Triệu Tuyết Nhàn một bạt tai.
Gương mặt Triệu Tuyết Nhàn in dấu bàn tay của Ngọc Ngưng, nàng ta cười lạnh nói: “Xem ra muội đúng là mềm cứng đều không chịu, vậy thì đừng trách sau này nhà chúng ta nhẫn tâm với muội.”
Ngực Ngọc Ngưng phập phồng, vẫn còn cảm thấy khiếp sợ.
Triệu Tuyết Nhàn cũng cảm thấy dáng vẻ hiện giờ của Ngọc Ngưng thật sự quá mê người, nàng ta nghiêng người lại gần muốn véo mặt Ngọc Ngưng, nhưng bị nàng gạt tay ra.
Triệu Tuyết Nhàn nói thêm vài câu đe dọa, cười mấy tiếng rồi xoay người rời đi.
Nghiêm Tình Lam đứng cách đó không xa nhìn trộm cũng thấy vô cùng kinh hãi.
Nghiêm Tình Lam cũng biết Triệu Tuyết Nhàn. Mặc dù hai người có quan hệ bình thường, nhưng lại hiểu rõ về nhau, bỗng nghe thấy những lời này, nàng ta chỉ cảm thấy khiếp sợ.
Bình Tây Hầu phu nhân không mời nàng ta, là do nàng ta mặt dày muốn tới, dùng chung thiếp mời với một vị phu nhân để vào đây. Chờ khi nàng ta đến bên cạnh vị phu nhân nọ, người khác thấy sắc mặt Nghiêm Tình Lam không giống mọi khi nên bèn hỏi Nghiêm Tình Lam một câu.
Nghiêm Tình Lam cười khan: “Không có gì.”
Nàng ta và Triệu Tuyết Nhàn nước sông không phạm nước giếng, tính tình của Triệu Tuyết Nhàn ra sao Nghiêm Tình Lam cũng biết, chọc vào Triệu Tuyết Nhàn, về sau nữ nhân này nhất định sẽ đòi lại bằng được.
Triệu Tuyết Nhàn đi về phía Trần Vương thế tử. Triệu Đình thấy trên mặt muội muội mình có dấu tay, vội hỏi: “Tuyết Nhàn, muội bị làm sao vậy?”
Triệu Tuyết Nhàn tức giận nói: “Muội ăn nói nhỏ nhẹ khuyên nàng ta ở bên huynh, bị nàng ta đánh. Đại ca, muội tốt đối với huynh như vậy, sau này nàng ta vào phủ, huynh nhất định phải cho nàng ta đến hầu hạ muội nửa tháng mới được.”
Triệu Đình biết Triệu Tuyết Nhàn rất giỏi dùng roi, có thể đánh mất nửa mạng người, cũng không nỡ giao mỹ nhân cho Triệu Tuyết Nhàn, chỉ cười ha hả: “Đại ca đền cho muội thứ khác tốt hơn, muội thích bạc hay trang sức?”
Triệu Tuyết Nhàn nói: “Muội chỉ muốn nàng ta, đại ca, nếu như đến lúc đó huynh không đồng ý thì đừng trách muội trở mặt không chịu giúp huynh. Lần này huynh yên tâm, ta đã uy hiếp nàng ta rồi, chỉ cần nàng ta có chút đầu óc thì sẽ biết nên làm thế nào.”
Dùng Nam Dương Hầu để chèn ép Ngọc Ngưng đúng là một biện pháp tốt. Nếu như Ngọc Ngưng không chịu nghe theo, Triệu Tuyết Nhàn cũng có biện pháp khác để trị nàng ta.
Bên này Ngọc Ngưng bị dọa sợ, không chịu ở lại Bình Tây Hầu phủ thêm nữa, nói với nha hoàn một tiếng rồi về thẳng nhà.
Mặc dù Bình Tây Hầu phu nhân cũng lấy làm lạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong trong khoảng thời gian ngắn này, nhưng khách khứa nhiều như vậy, bà ấy cũng không có thời gian qua hỏi.
Đương nhiên Ngọc Ngưng sẽ gọi Quân Dạ tới, khi Quân Dạ xuất hiện, Ngọc Ngưng lập tức nhào vào lòng hắn khóc nức nở.
Chuyện xảy ra hôm nay thật sự khiến Ngọc Ngưng cảm thấy hoảng sợ, nàng vừa khiếp sợ vừa cảm thấy nhục nhã.
Quân Dạ vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, hắn thấy Ngọc Ngưng khóc nức nở như vậy, vừa lau nước mắt cho nàng vừa hỏi: “Lại bị ai ức hiếp nữa rồi?”
Ngọc Ngưng khẽ lắc đầu, nàng cảm thấy Triệu Tuyết Nhàn khiến cho nàng rất phản cảm, những lời nói và cử chỉ của Triệu Tuyết Nhàn cũng khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
Quân Dạ gọi mấy tiểu quỷ ở kinh thành đến, kiểm tra tất cả ký ức của chúng một lượt, lập tức biết được đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt hắn sa sầm lại: “Bị người khác đùa giỡn?”
Lại còn để cho một nữ nhân không biết trời cao đất rộng đùa giỡn.
Quân Dạ cũng biết sắc đẹp của Ngọc Ngưng rất dễ khiến người khác chú ý, yêu thích nhan sắc của nàng, người ham mê nhan sắc của Ngọc Ngưng quả thật nhiều vô số kể.
Hắn cởi y phục của Ngọc Ngưng ra: “Nàng ta đụng vào chỗ nào của nàng?”
Ngọc Ngưng lắc đầu, lau nước mắt: “Không bị đùa giỡn, mà là bị uy hiếp. Triệu Tuyết Nhàn nói muốn ta gả cho Trần Vương thế tử, nếu không sẽ để cho phụ thân ta đưa ta vào Trần Vương phủ chịu khổ.”
Quân Dạ ôm Ngọc Ngưng vào lòng, chiếm lấy nàng.
Ngọc Ngưng suýt chút nữa đã ngất đi.
Nơi nào đó của Quân Dạ khác với người thường, không chuẩn bị gì đã lập tức xâm nhập, khiến Ngọc Ngưng đau đến mức rơi nước mắt.
Nàng càng khóc dữ dội hơn.
Tính chiếm hữu của Quân Dạ vốn đã mạnh, người của hắn chỉ nên thuộc về một mình hắn, nhưng trong khoảng thời gian này bị Bạch thị cướp mất Ngọc Ngưng, một nữ nhân không biết từ đâu xuất hiện lại dám chạm vào ngực Ngọc Ngưng, hắn chỉ muốn chém đứt hai bàn tay bẩn thỉu của nữ nhân kia.
Vật của hắn, thê tử của hắn, vốn chỉ để cho một mình hắn hưởng dụng.
Nước mắt Ngọc Ngưng thấm ướt hết lông mi: “Quân Dạ, chàng...chàng thả ta ra, chảy máu rồi, đau quá...”
Quân Dạ ôm Ngọc Ngưng: “Không phải máu.”
Cuối cùng Ngọc Ngưng bị làm đến mức ngất đi, khi tỉnh lại, trên người nàng để lại rất nhiều dấu vết của Quân Dạ.
Hai mắt Ngọc Ngưng đỏ hoe vì khóc, Quân Dạ xoa mắt cho nàng: “Vô dụng, gặp chuyện chỉ biết khóc.”
Nàng cuộn mình trong lòng Quân Dạ: “Ta...Ta không phải chỉ biết mỗi khóc.”
Chẳng qua lần này lời nói và cử chỉ của Triệu Tuyết Nhàn khiến cho nàng cảm thấy khiếp sợ, Ngọc Ngưng không nhịn được nên mới khóc, muốn gặp Quân Dạ.
Nàng nói: “Ta sẽ để bảo Hoa Dương Quận chúa giúp ta, còn cả Định Vương phi nữa, chắc chắn bọn họ sẽ chịu giúp đỡ ta. Ta không muốn gả cho Trần Vương thế tử, cho dù cha ta có ép buộc ta đi nữa, ta cũng sẽ không gả cho hắn ta.”
Ngọc Ngưng đã có phu quân, không muốn thành thân thêm nữa đâu.
Quân Dạ nghe giọng nói của nàng có chút khàn, vừa rồi quả thật hắn hơi mất lý trí, muốn thể hiện sự tồn tại của mình trên người nàng, cho nên mới mạnh bạo hơn một chút.
Hắn thực sự không thích người khác tiếp cận Ngọc Ngưng, không thích người ngoài có ý đồ khác với Ngọc Ngưng. Đây là người của hắn, chỉ có thể để hắn cắn hắn hôn, người ngoài muốn nhìn cũng không được.
Quân Dạ hôn lên mi tâm nàng: “Đau không?”
Quả thật có hơi đau, Quân Dạ thô lỗ như vậy, khiến nàng cảm thấy rất khổ, hắn có một gương mặt tuấn mỹ, cơ thể lại cao gầy cường tráng, Ngọc Ngưng ở trước mặt hắn trở nên vô cùng nhỏ bé.
Ngọc Ngưng khẽ “Ừm” một tiếng.
Quân Dạ nói: “Xin lỗi, bổn vương hơi quá khích rồi. Lại đây, chúng ta làm thêm lần nữa, lần này bổn vương nhất định sẽ dịu dàng với nàng, khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn.”