Sau khi Vệ Phong đánh chiếm Biện Kinh, ta cùng văn võ bá quan lập tức lên đường.
Khi sắp đến nơi, trong triều xuất hiện những lời bàn tán khác thường.
"Sao cửa thành Biện Kinh lại đóng kín thế! "
"Vệ Đại Tướng quân cũng không ra thành nghênh đón, không phải là có ý đồ tự lập chứ?"
"Binh mã đều nằm trong tay hắn, bệ hạ không thể không đề phòng.
"
"Để cho chắc chắn, bệ hạ nên che giấu hành tung, đêm khuya mới vào thành, thừa lúc bất ngờ mà giải binh quyền của hắn! "
"Trẫm còn có cách đơn giản và trực tiếp hơn.
Trẫm sẽ trực tiếp trao ngọc tỷ truyền quốc cho hắn.
"
"Ôi, bệ hạ, đùa kiểu này không được đâu!"
"Trẫm không đùa đâu.
" Ta thu lại nụ cười, nhìn bức tường thành Biện Kinh với vẻ thản nhiên: “Nếu Vệ Tướng quân tự lập, các ngươi hãy mang ngọc tỷ truyền quốc đến đầu quân cho hắn, hết lòng phò tá, đây là mệnh lệnh của trẫm.
Thiên hạ này ai làm chủ, trẫm đều không phục, duy chỉ có Vệ Tướng quân, cho hắn thì cho hắn đi.
"
"Nói những lời như vậy có ý nghĩa gì chứ?" Tề Ngoạn lẩm bẩm: “Thật không biết bệ hạ đang khoe khoang, hay đang khoe khoang, hay đang khoe khoang nữa?"
Ta còn chưa kịp đánh nàng ấy, cửa thành Biện Kinh đã từ từ mở ra trước mặt ta.
Tiếng tù và trang nghiêm vang lên, chuông khánh bay bổng khắp mọi ngóc ngách của thành này.
Đội nghi trượng ngựa trắng giáo bạc đứng nghiêm trang hai bên đường dài, bảo vệ con đường đăng cơ của ta.
Lúc này còn cách ba dặm, nhưng ta đã có thể nhìn thấy Vệ Bá Ước trong đám đông.
"Tháng ba mùa xuân, Đế nhập kinh, Hiến Vương quỳ xuống đầu hàng.
"
—— “Hán thư · Thái Tổ bản ký”
Hết chương 23.