Ngày hôm sau, Tề Ngoạn cho gọi Vệ Phong đến Chiêu Dương điện: "Vệ Phong, ngươi có biết tội của mình không?"
Vệ Phong đứng im lặng tại chỗ: "Không biết.
"
Tề Ngoạn nói: "Quần thần tâu rằng ngươi công cao lấn chủ, coi thường Điện hạ, ngươi có nhận không?"
Vệ Phong vẫn cứng rắn như thường: "Không nhận.
"
"Họ còn nói, ngươi có ý đồ phản nghịch đối với Hoàng thượng, ngươi có nhận không?"
"Không nhận.
"
"Vậy sao?" Tề Ngoạn cười khúc khích, "Vậy còn ý đồ bất chính thì sao, hử?"
Vệ Phong đứng c.
h.
ế.
t lặng.
"Vệ Đại tướng quân, trong đại điện có ngôn quan đấy, ngươi nhìn Hoàng thượng bằng ánh mắt gì, tự khắc có người nhìn thấy.
Ngươi tưởng mình làm gì cũng cẩn thận lắm sao?"
Vệ Phong xấu hổ và tức giận nhìn sang một bên.
"Ở kinh thành, ngươi lấy cớ bệnh yếu để lừa gạt Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng đêm đêm ra vào phòng ngươi để chăm sóc.
"
"Đánh hạ Biện Kinh, rõ ràng Hiến Vương muốn Hoàng thượng đến xử lý, nhưng ngươi vì có tư tình với Hoàng thượng nên đã đánh hắn ta tơi tả, sau đó còn viết một bức thư, chỉ trích hắn ta bất trung với Hoàng thượng.
"
"Hoàng thượng ban cho ngươi Tiềm đệ, nhưng ngươi vẫn đêm đêm canh gác ở Khu mật viện, là vì Khu mật viện gần với tẩm cung của Hoàng thượng phải không?"
"Càng không nói đến việc ngươi còn tự ý cất giữ vật dụng của Hoàng thượng! "
"Những việc này, ngươi còn gì để nói nữa?"
Ta chưa từng thấy vị tiểu tướng quân của ta lúng túng đến vậy bao giờ.
Tinh thần suy sụp.
Ta không đành lòng, vén rèm bước ra: "Bá Ước, chỉ cần ngươi nói một câu rằng ngươi vô tội, trẫm sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.
"
Vệ Phong ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn thẳng vào ta.
"Vậy nếu thần có tội thì sao?"
Một cơn gió thổi qua điện.
Ta mới nhận ra, hoa hạnh bên ngoài cửa sổ đã nở đầy cành từ lâu.
Hết chương 27.