Phu Quân Muốn Em … Vợ


Đường Cẩn Tư mang theo một đội nhân mã lần nữa đi vào hoa phố thanh lâu san sát.

Hắn dung nhan ôn hòa bình tĩnh không gợn sóng, làm cho người ta phân biệt không ra hắn đã khôi phục lí trí hay chưa?Đương khi đại đội nhân mã dừng lại tại trước đại môn Xuân Phong lâu, Đường Cẩn Tư mệnh lệnh bọn người hầu đặt lên cái rương vàng đã chuẩn bị đầy đủ, theo hắn cùng nhau tiến vào thanh lâu nam kỹ nữ quán.Hắn sẽ không tiếp tục làm ra chuyện gì tổn hại đến người Uyển Ước coi trọng, Đường Cẩn Tư ánh mắt thâm trầm, tiết lộ ra hắn thực ra chưa khôi phục lý tính.


Mặc dù đã quyết định không phá hủy Xuân Phong lâu, nhưng hắn trong đầu tràn ngập những ý nghĩ cuồng loạn.Hắn rốt cuộc quyết định cùng Uyển Ước dây dưa, đem từng cái nơi nàng đặt chân đều mua lại, bỏ vào trong túi, làm cho nàng không cách nào thoát ly khỏi bàn tay hắn!Mặc dù hắn rõ ràng không nên xúc động như thế, không nên cùng nàng tùy hứng, nhưng hắn đầy trong đầu đều là vẻ giận dữ của nàng, đốt cháy lý trí của hắn, trước khi nhìn thấy nụ cười của nàng, hắn không cách nào bình tĩnh!“Các ngươi không nên đụng vào nàng!”Một đạo tiếng kinh hô từ lầu hai truyền ra, là cô cô của Uyển Ước.Đường Cẩn Tư nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Uyển Ước bị người đẩy tới lan can lầu hai.Một đám nam tử trẻ tuổi đang vây quanh lấy nàng, như đang vội vã ép nàng làm cái gì, mà cô cô nàng muốn giúp nàng lại thủy chung không đến gần nàng được.Đường Cẩn Tư kinh ngạc nhìn lên phía trên, đám nam tử xa lạ kia không có hảo ý đến gần Uyển Ước, đối với nàng động thủ động cước, làm Đường Cẩn Tư vạn phần không thể không nhanh.“Dừng tay, các ngươi đừng đụng vào nàng!” Hắn vội vàng đạp lên trên cầu thang lâu.Hắn đến lầu hai trong nháy mắt, một đạo thân ảnh quen thuộc phút chốc từ hắn trong tầm mắt thoáng hiện lên.Đường Cẩn Tư chấn kinh, đảo mắt nhìn lại.Chỉ thấy Uyển Ước thân thể mảnh mai từ lan can lầu hai rơi xuống, té rớt trên mặt đất phủ đầy gạch đá dưới lầu.Thoáng chốc, tiếng va chạm của xương cốt cùng gạch khiến người rợn cả tóc gáy.“Uyển Ước?” Đường Cẩn Tư sững sờ tại chỗ, không thể nào tin nổi chuyện hắn vừa nhìn qua.Vang lên bên tai tiếng cô cô thét chói tai, cùng đám nam tử trẻ tuổi kia vui cười.

Hắn nắm chặt quyền cứng ngắc, nhảy xuống lâu, đi đến bên cạnh Uyển Ước.Nàng hai mắt nhắm nghiền, vô luận hắn kêu gọi như thế nào cũng không mở ra.Hắn muốn ôm nâng nàng rời đi, nhưng lúc ánh mắt thoáng nhìn nàng cái trán không ngừng chảy ra máu tươi, thân thể của hắn như đông kết lại, khó có thể nhúc nhích.“Uyển Ước……” Một cỗ đau nhức bén nhọn kịch liệt ở trong cơ thể hắn nảy sinh.

Đường Cẩn Tư ngây dại, loại đau này thật quá xa lạ, lại mãnh liệt làm cho hắn không cách nào thừa nhận.Hết cách, hắn hồi tưởng lại lời của Uyển Ước từng trách cứ hắn.

Nếu như hắn quan tâm nàng, làm sao sẽ cam lòng cho làm cho nàng mắt thấy hắn bị thương?Đột nhiên, hắn có thể hiểu cảm thụ của nàng .“Nhanh đi tìm người đến chữa trị cho nữ nhân này đi!”Đám nam tử trẻ tuổi kia cất bước mà đến, đi đến bên Uyển Ước cùng Đường Cẩn Tư, thờ ơ bỏ lại mấy tờ ngân phiếu, không hề hối hận đặt xuống một câu.“Nếu như ngã chết thì không nên tiếc, chúng ta còn không thích chơi đùa loại nữ nhân tính tình cứng rắn như thế.”Đường Cẩn Tư bỗng nhiên ngẩng đầu, dò xét trước mặt mỗi người, ôn nhu hỏi:“Vì cái gì đẩy nàng xuống lầu?”“Vô tình a! Ai bảo nàng động thủ đả thương người, chúng ta đương nhiên phải phản kich, cũng không thể để cho chúng ta tự nhiên lần lượt bị nàng đánh đi?”Đường Cẩn Tư khẽ mỉm cười, từ từ đứng dậy.“Nàng là thê tử của ta.”Tiếp theo trong nháy mắt, trong tay áo hắn một ánh sáng lạnh thoáng hiện, chủy thủ sắc nhọn hiện ra ở lòng bàn tay hắn.Ở trong đau đớn vô cùng, Uyển Ước từ từ thanh tỉnh, bàn tay đầy mồ hôi nóng, không biết bị vật gì đó bao vây.Nàng thuận thế vừa nhìn, ngoài ý phát hiện, tay của mình đang bị người cầm.“…… Cẩn Tư?” Uyển Ước nhìn chăm chú tường tận xem xét.


Đường Cẩn Tư ngồi ở bên giường cầm lấy tay của nàng, một bộ dáng buồn ngủ.“Nàng đã tỉnh?” Nghe được nàng gọi, hắn bừng tỉnh mở ra con ngươi, nhìn nàng chòng chọc nghiêm túc xem kỹ một phen mới đứng dậy,“Ta đi gọi đại phu.”“Đợi đã!” Uyển Ước tầm mắt vẫn dừng lại ở trên mặt hắn, nàng nhịn xuống đau xót, kinh ngạc hỏi:“Mặt của chàng làm sao vậy?”Đường Cẩn Tư không được tự nhiên vuốt ve miệng vết thương trên mặt, qua loa nói: “Đụng phải vài việc phiền toái.” Nói xong, hắn đi ra ngoài cửa gọi người tới chiếu cố Uyển Ước.Uyển Ước hoang mang nhíu mày.

Nàng nhớ rõ…… Nàng bị vài cái nam tử trẻ tuổi khinh bạc, nàng ra tay phản kháng, rồi sau đó bị đẩy xuống lầu.Uyển Ước điều hòa hơi thở, những người kia đi chưa?Nàng nghĩ kiểm tra thân thể của mình, lại cảm giác có một tay không nhúc nhích được, không hiểu được chính mình bị thương gì, Uyển Ước có chút uể oải…… Trong lòng lại len lén nghĩ may mắn có Đường Cẩn Tư ở bên cạnh.Hắn tới lâu chưa? Nàng nhìn cửa, thật là muốn nhiều hơn nữa nhìn hắn vài lần.


Hôm nay mới biết được trên đời này có nhiều nam nhân còn ác hơn hắn vài lần, mà nàng ngoại trừ Đường Cẩn Tư, không có biện pháp chịu được nam tử khác!Những người kia đụng vào, đến gần, đều làm nàng chán ghét…… Uyển Ước thất bại cau chặt mi, rất xác định chính mình không thể nào có thể đi thích nam nhân khác ngoại trừ Đường Cẩn Tư.“Uyển Ước, cháu đã tỉnh! Thật sự là quá tốt.” Cô cô vội vội vàng vàng chạy vào phòng, đứng ở bên cạnh nàng, dè dặt quan sát nàng.“Cháu còn ở đây? Tướng công cháu như thế nào cũng ở đây?” Uyển Ước mơ mơ màng màng hỏi, người lại bị cô cô khẩn trương kéo trở về trên giường.“Cháu đừng đứng lên, bả vai cháu rơi xuống đất, bị trật khớp, không nên lộn xộn.”“Khó trách cháu cảm thấy cánh tay đau.”“Trước chờ đại phu đến vì cháu kiểm tra.

Cháu đã mê man hai ngày .”“Những người kia đã đi rồi sao?” Uyển Ước lòng vẫn còn sợ hãi hỏi.“Những tên đáng chết kia hết thảy đều bị bắt vào trong lao, đừng sợ, cháu an tâm ở ở nơi này, mọi chuyện, trượng phu cháu đều xử lý tốt!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận